Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2011

TA.C21

CHAP 21: ĐÊM TỒI TỆ


Ngày 1/1/2011?


Nghĩa là ngày tiếp theo của bữa tiệc. Còn cả trang ở trên. Trong đó chỉ có thể đề cập đến những điều xảy ra trong ngày 31/12 mà thôi. Tôi mừng rỡ cầm tờ giấy lên xem và tiếp tục bị cuốn vào câu chuyện:


"...Em không tệ như những gì em vẫn nghĩ đâu"


- Trời ơi!


Tại sao ông trời lại để cho mình hụt hẫng như thế? Cái tôi có chỉ là "trang tiếp theo của trang tiếp theo", hic. Cố gắng nén lại tiếng thở dài, tôi dựa lưng vào thành giường và đọc tiếp:


"Một tiếng hét khác lại vang lên nghe rất gần.


- Cô tư! - Eric bỗng đứng bật dậy và lao như bay khỏi phòng.


Tôi lập tức đuổi theo mà không hiểu vì sao hay đơn giản chỉ là một phản xạ của trí tò mò.


Tiếng kêu cứu càng lúc càng rõ dần. Tôi thoáng nhìn thấy một bóng người chạy vụt vào căn phòng trước khi Eric kịp đến. Trong đó tối thui, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ. Tôi không dám đi sâu vào trong mà chỉ đứng ở mé cửa.


- Bỏ cô ấy ra.


- Thằng đê tiện, mày dám đánh tao à?


Trong một tích tắt nào đó, tôi nhìn thấy ánh sáng nhỏ vụt qua nên hét lên:


- Dao, hắn rút dao đâm anh kìa.


Khi Eric vừa quay lại cũng là lúc người đàn ông cầm dao găm xông đến, hướng đâm thẳng vào tim. Với những cử chỉ nhanh nhẹn, anh ấy liền bước ngang chân phải lên rồi xoay người tung chưởng phải vào tay cầm dao, chân phải đá độc cước vào ngực hắn. Ngay lập tức, người đàn ông gần như ngã lăn trên mặt đất.


Đèn trong phòng bật sáng khi Văn Kỳ đột ngột xuất hiện với vẻ mặt vô cùng giận dữ.


- Chuyện gì xảy ra ở ... - Anh nghẹn lời khi thấy Tú Nhi đang nằm khóc lóc dưới nền nhà


- Thế Anh - Người đàn ông dưới đất ôm ngực đứng dậy - Phần thưởng mà anh nói là thế này sao?


Thoát khỏi tư thế khoanh tay bàng quang, Võ Thế Anh liền làm mặt lạnh, xông đến đấm vào mặt bạn mình một cú thật mạnh.


- Thằng khốn, tao có nói cho phép mày đụng đến nó sao?


- Quái vật, mày làm gì ở phòng chị tao thế? - Cô gái lúc nãy bỗng chỉ tay vào mặt tôi hét lớn.


Nhận ra là mọi người đang kéo đến rất đông, tôi vội vàng tìm cách lẩn trốn nhưng đã muộn.


- Muốn chạy à? - Cô ta bất ngờ túm tóc tôi, giật mạnh.


Đau quá nên tôi phải nương người theo cô ấy. Nhưng càng cố tránh thì người con gái đó lại càng hung bạo. Cả da đầu như muốn tróc ra khiến tôi ứa nước mắt.


Không ai nói gì mà chỉ biết chỉ trỏ và xì xầm.


- Xin cô đừng làm thế. - Eric nắm chặt lấy cổ tay cô ta nhưng lại nói với giọng như nài nỉ - Việc này không liên quan tới Hải Oanh.


- Anh quen biết nó à?


- Cô ấy là người giúp việc mới trong bếp.


- Không thể được. Nhà ta đời nào lại thuê một con quái vật như thế? Nhất định là nó lợi dụng chị tôi không thấy đường để vào làm loạn.


- Khi chúng tôi...


- Đủ rồi - Văn Kỳ bỗng cất giọng lạnh nhạt.


Sau một hồi dỗ dành và an ủi, anh ấy mới giang tay ôm lấy Tú Nhi rồi nhấc cô ấy lên khỏi mặt đất.


- Liệu mà tìm cách giải thích với ba vì em sẽ không để yên đâu.


Vừa dứt lời thì lạnh lùng mang em gái bỏ đi mất. Những người đứng ngoài cửa không ai dám cản đường mà vội vàng lùi hết qua một bên.


- Mày chưa xong với tao đâu - Cô gái hung dữ hất tay Eric ra rồi hối hả chạy theo anh trai.


Đêm tồi tệ trôi qua như thế. Nhưng mọi thứ có vẻ không mấy tồi tệ với tôi vì ít ra cũng biết thêm được hai điều. Thứ nhất, anh em nhà họ Võ sinh sống với nhau không được hòa thuận cho mấy. Thứ hai, thì ra cô gái xinh đẹp nhất trong gia đình bị mù"

TA.C20

CHAP 20: KHOẢNG TRỐNG KỲ LẠ


"Ngày 31/12/2010


Hôm nay, cậu cả nhà họ Võ tổ chức tiệc tất niên. Bạn bè trong giới nghệ sĩ được mời đến khá đông. Họ ăn uống, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Nhà bếp đương nhiên cũng phải túc trực để phục vụ. Tôi tuy làm ở gian sau nhưng vẫn phải ở lại.


Từ chiều đã thấy mấy cô gái ăn mặc hở hang ngồi xe hơi đến. Nghe cô Thủy nói đấy là những vũ nữ thoát y do cậu chủ thuê về. Họ là một phần không thể thiếu của bữa tiệc.


Lúc đẩy xe đồ ăn qua đại sảnh, tôi thoáng nghe tiếng mọi người đang hò hét gì đó. Ghé mắt vào xem thì thấy cả đám đang vây quanh hai người đàn ông, mỗi người cầm một chai bia tu ừng ực. Xong chai nào là ném qua một bên chai ấy.


Đám đông liên tục vỗ tay và hò hét.


Trông có vẻ như một cuộc thách đấu.


Võ Thế Anh không tham gia mà ngồi vắt chân trên ghế. Hắn nhâm nhi ly rượu với ánh mắt bất cần phảng phất nỗi buồn chán. Tôi vừa định bỏ đi vì sợ bị nhìn thấy thì bỗng nghe có tiếng văng tục. Những tràng pháo tay vang dội như níu bước chân khiến tôi phải núp vào góc nhìn trộm lần nữa.


- Phần thưởng của tôi đâu? - Người thắng cuộc hét lên.


- Phải đó, đưa anh ta đi nhận phần thưởng đi - Mọi người cùng gào thét.


Thế Anh nhếch miệng cười nhạt rồi đứng dậy. Hắn vỗ nhẹ mấy cái lên vai người đàn ông, môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại hàm chứa nét khinh miệt


- Theo tôi.


Khi những người khác ùn ùn kéo theo thì Thế Anh bất ngờ quát lớn:


- Tôi nói chỉ một mình cậu ta. Số còn lại, BIẾN ! ! ! !


Hai người đàn ông lặng lẽ rời khỏi phòng, một hí hứng và một hầm hầm như sẵn sàng đánh nhau với kẻ bên cạnh


---o--0--o---


Biết việc của mình đến đó là hết, tôi đẩy nhanh chiếc xe xuống nhà bếp. Nhưng vừa quay đầu đã vô ý đâm vào một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ.


- Con quỷ, mày không biết nhìn a... - Cô ta bỗng á khẩu trong vài giây -...Á Á Á Á Á Á ! ! ! ! ! ! !


Tiếng la khiến người ta phải hoảng hốt.


- Xin lỗi, xin lỗi cô - Tôi cúi gầm mặt và chạy đi thật nhanh, bỏ lại phía sau tất cả sự ghê sợ từ cô gái trẻ.


Trước đây, người ta chỉ nhìn chằm chằm vào những vết thương trên mặt tôi chứ chưa từng hét lên như thế.


Dù sao cũng chỉ là một hình thức khác của sự ghê sợ.


Nhưng chẳng biết vì sao lại làm mình thấy tổn thương nhiều đến thế.


- Này cô bé! - Giọng nói quen thuộc lại vang lên từ chiếc máy bộ đàm cũ kĩ - Nếu tiếp tục chạy theo hướng đó, em sẽ đến thẳng phòng ông chủ đấy.


- Vậy ư? - Tôi bàng hoàng dừng lại rồi đưa mắt nhìn quanh.


- Muốn tìm một chỗ để khóc cũng không khó. Hãy lên lầu và rẽ vào hành lang bên trái.


- Sau đó làm gì?


Tôi thẫn thờ nhìn dãy hành lang vắng lặng.


- Cánh cửa gỗ đầu tiên ở bên tay phải có vẻ là nơi dành cho em đấy.


Căn phòng trông giống một cái kho. Người ta chất đồ nhiều đến nỗi chỉ còn một chỗ trống đủ cho tôi ngồi xuống. Phòng không mở đèn mà chỉ có ánh trăng rọi vào ô cửa nhỏ.


Tay nắm cửa bỗng vặn nhẹ khiến tôi giật thót..."


Lại cái quái gì thế này? Tôi phát điên lên được. Tại sao những trang quan trọng lúc nào cũng biến mất? Ngày gần nhất trong cuốn sổ nâu đã là 11/1. Tôi biết tìm đâu ra phần thông tin còn thiếu? Trang nhật ký nằm ngay dưới chân có ba dòng cuối được viết bằng nét chữ run rẫy, khác hẳn với nét chữ của Hải Oanh thường ngày đã làm tôi chú ý.

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

TA.C19

CHAP 19: KHÁCH ĂN MUỘN


Có tất cả hai gian bếp. Một cho người làm và một cho gia đình chủ. Tôi được cô Hồng chỉ định sang phụ việc ở gian người làm. Cùng làm việc với tôi là hai phụ nữ đã đứng tuổi và một người đàn ông râu ria phúng phính.


Thức ăn ở gian trên tuy đa dạng nhưng đều được chế biến với số lượng rất ít. Trong khi dưới này lại không có bao nhiêu món mà món nào cũng được chứa trong những cái nồi, cái chảo to khủng khiếp.


Họ có cả một phòng ăn lớn dành riêng cho người làm. Từng dãy bàn nối tiếp tiếp nhau chạy đến cuối phòng, với sức chứa gần hai trăm người.


Cả buổi sáng hôm nay, tôi chỉ làm đi làm lại mấy việc xắt hành và băm tỏi ớt. Lâu lâu mấy cô chú có nhờ khiêng hộ cái nồi hay canh chừng bếp lửa. Toàn những việc không tên nhưng cũng đủ để mệt bở hơi tai.


Mười một giờ, nhà họ Võ bắt đầu ăn cơm. Tôi biết vậy vì thấy mấy cô người làm ở gian trên cứ hối hả chạy ra chạy vào.


Mười hai giờ, đám gia nhân trong nhà mới bắt đầu kéo xuống ăn cơm .Họ vào từng tốp một, kẻ sớm người muộn nhưng không ai phải phục vụ ai nữa vì mấy nồi cơm và dĩa thức ăn lớn đã được để lên xe và đẩy ra giữa phòng từ trước.


- Con nên ở trong này - Một trong hai người phụ nữ thì thầm vào tai tôi.


- Con hiểu - Tôi ngậm ngùi gật đầu


- Khi họ ăn xong, con có phải rửa hết số chén đĩa...đó?


- Họ tuyển con vào đây là để làm việc đó mà.


Vậy sao?


Nếu chỉ để rửa chén, sao hôm đó cô Hồng phải hỏi mình nhiều như thế?


- Nhưng cô có thể giúp con - Người phụ nữ đó mỉm cười, cởi tạp dề rồi bước ra ngoài dùng bữa.


Những lần phụ việc ở quán ăn trước đây , số lượng chén đĩa tuy không bằng nhưng cũng đủ để trang bị cho tôi những kiến thức và sự kiên nhẫn cần thiết. Tôi không ngại phải làm những việc đó. Miễn sao được ở lại...


Hơn một giờ, đám đông mới rút dần khỏi nhà ăn và để lại đống khay nhựa ngổn ngang trên bàn. Cô Lan chỉ cho tôi cái xe đẩy có bốn lỗ hình chữ nhật đặt những chiếc khay vừa khít.


Trong lúc mọi người ăn trưa tôi cũng tranh thủ lấp đầy bụng mình bằng hai chén cơm và rửa được mấy cái nồi lớn. Nhờ vậy mà phần việc còn lại cũng không đến nỗi vất vã.


Đổ thức ăn và cơm thừa vào xô, tôi chợt nhớ đến Tina. Không biết giờ này người phụ nữa đó đã cho nó ăn gì chưa. Nỗi buồn vừa chực xâm chiếm tinh thần, tôi đã vội vàng xua đuổi tất cả những gì có liên quan đến con chó ra khỏi óc.


Các cô chú đã về phòng nghỉ trưa vì công việc sẽ bắt đầu lại lúc hai giờ rưỡi. Chỉ còn lại mình tôi trong gian bếp và phòng ăn mênh mông, trống trải. Sau khi cất dọn thức ăn thừa, tôi mới bắt tay vào rửa nốt phần chém dĩa còn lại.


Khi cô Lan và cô Thủy quay lại cũng là lúc tôi hoàn tất công việc của mình với cái bụng đói meo mốc. Những thứ ăn vào dường như đã biến đi đâu mất.


Cánh cửa phòng ăn bất ngờ kêu lên một tiếng "cạch" nhưng chỉ có mình tôi bị giật mình.


Giờ này còn ai đến?


Người con trai mặc áo sơ mi đen vui vẻ bước vào, tay cầm chiếc áo khoác vung vẩy. Đôi giày đen bóng bước những bước thật êm trên nền gạch.


- Hôm nay con tới trễ.


- 5 phút - Anh ta mỉm cười và đưa mắt nhìn tôi - Anh Hưng có việc nên không ai thay ca. Cô vẫn chừa cơm cho con đấy chứ?


- Hừ - Người phụ nữ liền khoanh tay, hất cằm đáp - Việc gì tui phải dành cơm cho cậu?


- Cô Thủy, con không tìm thấy nồi cơm - Người con trai đã nhanh tay lấy khay nhựa và muỗng nĩa từ lúc nào.


- Bảo Hải Oanh chỉ cho. Hôm nay con bé một mình dọn dẹp tất cả"


Thật quá dị, trang nhật ký tới đó đột nhiên chấm dứt. Tôi không thể tìm thấy bất cứ đoạn nào có liên quan trong mười mấy trang còn lại. Lật cuốn sổ bìa nâu ra vẫn không thấy chỗ nào kể lại sự việc lúc đó. Tìm đến chỗ chữ chưa nhòe hết, tôi mới phát hiện sự việc đang được nói đến đã cách đó khoảng nửa tháng:


"Ngày 11/01/2011


...Kỳ hạn nửa tháng sắp trôi qua. Em đã quen dần với mọi ngỏ ngách và đường đi trong nhà. Máy bộ đàm cũng đến lúc thu lại. Thế nghĩa là phương tiện duy nhất để trò chuyện với em cũng biến mất. Làm sao để đánh thức mỗi khi em ngủ quên bên đống bát đĩa? Làm sao để bảo vệ khi em nằm ngoài khu vực máy quay của tôi? Tất cả là một câu hỏi khó.


Sau nhiều đêm liền suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng tìm được giải pháp. Điện thoại đã mua rồi nhưng đưa nó cho em như thế nào lại là một chuyện khác. Tìm đâu ra lí do vừa khách quan vừa thuyết phục để em chịu nhận? Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ có lúc rầu rĩ vì một cô gái như thế này...."


Chuyện gì đã xảy ra trong nửa tháng ngắn ngủi? Tại sao chàng trai này chớp mắt lại có cách nói chuyện gần gũi như vậy. Những trang trước đó mờ đến nổi không thể đọc được. Tôi đành quay về với nhật ký của Hải Oanh và tìm kiếm trang nào có ghi thời gian gần với ngày 27/12 nhất

TA.C18

CHAP 18: NGƯỜI CHỈ ĐƯỜNG GIẤU MẶT


"Căn phòng mới của tôi còn rộng hơn chỗ hai chị em từng ở. Có một cửa sổ nhìn ra khu vườn phía sau, một cái giường, một cái tủ và một chiếc bàn bằng gỗ. Đèn trong phòng là những viên đá phản chiếu ánh sáng từ trên trần rủ xuống. Ngắm nhìn mê cung cây cảnh dưới chân, tôi bỗng thấy rùng mình.Ngôi nhà là cái mạng nhện khổng lồ còn tôi là con muỗi ngu ngốc, dẫu biết chết vẫn muốn đâm đầu vào.


Còn gì đang đợi mình sau cái vẻ ngoài rực rỡ ấy?


- Hải Oanh, cô có ở đó không? - Giọng nói xa lạ bất ngờ vang lên khắp chốn - Hải Oanh, cô đâu rồi?


Bối rối ngồi xuống cạnh cái loa ở đầu giường, tôi đưa tay ấn vào nút màu đỏ:


- Ai vậy?


- Thím Hồng đang tìm cô, mau xuống nhà bếp đi.


- Nhà bếp?...Alô...Alô...


Mặc vội vàng bộ đồ dành cho người giúp việc, tôi bỏ máy bộ đàm trên bàn vào túi rồi chạy nhanh xuống cầu thang. Không khí lạnh lẽo phía sau cánh cửa khiến người tôi phát cóng. Máy điều hòa có ở khắp nơi trừ phòng ngủ của người làm (ơn trời phật) Nhiệt độ chắc khoảng 21 chứ không hơn. Sao người ta lại có thể ở suốt ngày ở một nơi như thế?


Nhà bếp ở đâu?


Tôi xoa xoa cánh tay nhìn quanh thì phát hiện ra có hai cô người làm đang từ xa đi tới.


- Xin lỗi...


Lời nói còn chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại bởi ánh nhìn ghê sợ. Họ che miệng thì thầm với nhau điều gì đó rồi bước đi thật nhanh.


- Tiễn tới đây được rồi, anh bảo người đưa em về phòng nhé!


Giọng nói nửa quen nửa lạ ấy bất ngờ vang lên rõ mồn một.


- Em có thể làm tất cả, một mình!


Tú Nhi đang cùng anh trai mình đi xuống cầu thang, trông có vẻ loạng choạng. Văn Kỳ thì tay xách cặp, tay chìa ra phía trước như lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đỡ lấy cô ấy.


Tôi vội vàng đến núp sau một chậu cây và giả vờ như đang lau chùi thứ gì đó.


Tú Nhi bất ngờ đứng lại làm anh trai cổ cũng đột ngột dừng theo. Rồi cô ấy nhẹ nhàng chìa bàn tay ra trước, mặt nở nụ cười hiền dịu:


- Anh dắt em xuống đi.


- Không phải đã thông nhất là chỉ tiễn tới đây thôi sao?


- Em nói chỉ tự đi đến cầu thang giữa. Nhưng bây giờ là anh dắt em mà.


- Ranh ma thật - Văn Kỳ ghé sát môi vào tai cổ để thì thầm điều gì đó.


Đôi mắt sáng của Tú Nhi khẽ nhắm lại khi cả hai cùng bật cười khúc khích.


- Ở nhà đợi anh nhé.


Vừa thấy anh ấy đưa mắt nhìn quanh, tôi đã vội thụp đầu xuống.


- Phải sớm tìm cho em một cô a hoàn mới thôi.


Đó là tất cả những gì tôi còn có thể nghe thấy.


- Này cô gái! - Máy bộ đàm của tôi bất ngờ phát ra tiếng nói


Một giọng trầm ấm có pha chút tinh nghịch của chàng trai trẻ.


- Nhà bếp không có ở ngoài vườn đâu.


- Tôi không biết đường.


- Quay lại căn phòng lúc nãy đi.


- Anh nhìn thấy tôi ư?


- Tôi thấy tất cả mọi người trong căn nhà này - Giọng nói đó bật cười - Rẽ vào hành lang bên phải nào.


- Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn.


- Bây giờ hãy quẹo trái.


- Có phải nhà bếp ở sau cánh cửa lớn kia không?


- Đúng rồi.


- Cảm ơn anh.Người ở bên kia đã tắt máy.


Ngày đầu tiên của tôi ở nhà họ Võ chính thức bắt đầu từ đây..."

TA.C17


CHAP 17: CUỐN NHẬT KÝ THỨ HAI


Tôi muốn biết thái độ của anh chàng tài xế khi chứng kiến cuộc chia tay giữa Hải Oanh và Tina nên tiếp tục lục tung những tờ giấy trên mặt đất. Nhưng đáng tiếc thay, cô ấy hình như không ghi lại đoạn đó.


Lúc mọi hy vọng trong tôi dần tắt lụi thì điều may mắn đã xuất hiện. Tại chỗ rách trên miếng đệm của chiếc rương có vật gì cộm lên khi tôi vô tình chống tay xuống đó. Từ tốn kéo nó lên, tôi bàng hoàng nhận ra đáy rương còn cất giấu một cuốn sổ khác.


Khác với những tờ giấy nằm rơi rớt ở ngoài, nét chữ mới trong có vẻ cứng rắn và đơn giản hơn. Bìa sổ màu nâu bình dị và chỉ có vài trang ngắn ngủi. Mỗi trang lại bị nhòe nước. Trông như có ai đó từng ném nó vào...xô nước. Miễn cưỡng một chút vẫn có thể đọc được.


"Người ta thường viết nhật ký như thế nào? Tôi chả biết. Việc ấy hình như trước giờ không thuộc phạm vi hứng thú. Nhưng sự xuất hiện của cô gái kỳ lạ đã khiến tôi cảm thấy "phải viết"..."


Nét chữ nhìn rất quen, có phần hao hao nét chữ Eric. Chẳng lẽ đây chính là cuốn nhật ký thời trai trẻ của anh ấy? Hay nó là sản phẩm của chàng trai trong bức ảnh? Phần tiếp theo quá nhòe nên không thể đọc được. Tôi đưa tay vén tóc ra sau rồi lật sang trang mới. Nội dung còn thiếu trong nhật ký của Hải Oanh lập tức hiện ra trước mắt. Trùng hợp đến khó tin.


"...- Đi thôi! - Hải Oanh quay lại với vẻ mặt lạnh lùng nhưng đầy u uất.


Tôi gật đầu rồi phóng xe về phía trước. Đến ngã tư, tôi liếc nhanh chiếc kính trước mặt rồi bẻ nhanh tay lái. Cũng chính vì thói quen rẽ hướng bất ngờ ấy mà lần này nhìn thấy giọt nước mắt vừa lăn khỏi má cô ấy.


Hải Oanh đang khóc!


Cặp mắt sâu không dám chớp như sợ những giọt lệ sẽ rơi xuống. Hình ảnh ấy không biết vì sao lại khiến một gã con trai như tôi thấy rung động. Tôi bất ngờ dừng xe khiến cô ấy bật người về phía trước. May mà không hề hấn gì.


Rẽ vào con đường nhỏ, mắt tôi không thể ngừng theo dõi biểu hiện trên mặt cô gái trẻ. Cô ta không hỏi tôi đi đâu và cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Tất cả chỉ là một vẻ mặt thản nhiên đến vô cảm.


Đến chỗ công viên cạnh bờ sông, tôi tự tìm một chỗ trống để tấp xe vào rồi lẳng lặng tháo dây an toàn Lát về giải thích với cậu chủ là xe bị hư cũng được.


- Tôi cho cô nửa tiếng một mình nhé!


Hải Oanh chẳng nói chẳng rằng mà chỉ ngoái đầu nhìn theo bằng ánh mắt ngơ ngác. Từ trước đến giờ, tôi vốn không quen với việc nhìn thấy phụ nữ khóc. Họ khiến trái tim đàn ông trở nên yếu mềm.


Rút gói thuốc lá mới mua trong túi ra, tôi từ tốn lấy một điếu rồi châm lửa. Sau khi rít mấy hơi dài sảng khoái, tôi mới kín đáo liếc nhìn về phía chiếc xe.


Cô ấy vẫn đang khóc, đầu gục hẳn vào băng ghế phía trước.


Thật quái lạ, cho người ta một con chó lại khiến cổ đau khổ như vậy ư?


Hay là trước giờ cô ấy không có ai làm bạn? Vì gương mặt với những vết phỏng đó sao?


Bao nhiêu câu hỏi cứ thế nảy sinh làm sự tò mò của tôi đối với Hải Oanh càng lúc càng gia tăng đáng kể.


Hút hết một điếu, tôi lại rút gói thuốc ra và châm lửa. Hương thơm của thuốc lá luôn giúp đầu óc tôi trở nên minh mẫn.


Mười lăm phút trôi qua, cô ấy vẫn còn đang khóc.


Hai mươi lăm phút, tôi vừa dùng mũi giày dập tắt điếu thuốc thứ tư thì Hải Oanh đưa tay dụi mắt.


Hết năm phút còn lại, tôi đi về phía chiếc xe và mở cửa ngồi vào vị trí trước tay lái. Qua kính chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy rất rõ cặp mắt đỏ hoe nhưng ráo hoảnh của cô ấy.


- Chúng ta đi nhé!


Hải Oanh liền gật đầu, trông mặt có vẻ rất cương quyết. Hy vọng cô ấy có thể bình tĩnh lại khi chúng tôi về đến...nhà..."


Vài trang tiếp theo cũng bị nước làm cho mờ hết. Sợ câu chuyện bị phân tán, tôi bỏ cuốn sổ xuống đất rồi quay lại với những tờ giấy. Từ giờ đã có hai mốc thời gian để so sánh. Nhưng những nội dung trong đó có lẽ chỉ phù hợp để "điền khuyết" vào vài chỗ trong toàn bộ câu chuyện vì chủ nhân của cuốn sổ dường như không siêng viết nhật ký như Hải Oanh.

TA.C16

CHAP 16: ANH TÀI XẾ TỐT BỤNG


Suốt đêm hôm đó, tôi không thể nào chợp mắt.


Mình có đang tự đẩy bản thân vào chỗ chết?


Con đường tiếp cận gia đình họ đơn giản như thể có ai đó đang giăng bẫy đợi tôi bước vào.


Nhưng mình cũng không thể vì vậy mà lùi bước.


Những người tôi thương và thương tôi đã không còn nữa. Sao lại phải luyến tiếc làm gì?


Điều khó xử nhất lúc này là cuộc sống của Tina. Không ai chịu nuôi nó, kể cả bà chủ nhà. Tôi không muốn làm cho Tina cái việc mà mọi người đã làm với tôi. Tôi không muốn bỏ rơi nó.


Con chó nhỏ đang say sưa gặm đôi dép nhựa trong khi tôi phải trằn trọc suy nghĩ. Hình như nó đang đến kỳ mọc răng, khó chịu và quậy phá như một đứa trẻ.


Hay mình cứ thả Tina ra đường, thể nào cũng có người thấy nó dễ thương rồi đem về nhà.


Nhưng lỡ rơi vào tay bợm nhậu thì còn gì đời con chó?


Rõ chán.


Tại sao tôi lại để mình bị dính vào những rắc rối vớ vẩn này? Tại sao ngay từ đầu đã dặn, đừng có đặt tình thương vào bất cứ thứ gì nữa mà không nghe? Yêu càng nhiều thì lúc mất đi sẽ càng đau khổ hơn thôi...


Bên ngoài trời đang mưa. Khí hậu toàn cầu đang biến đổi một cách rõ rệt. Đã là cuối đông mà vẫn còn mưa xối xả. Biết bao giờ mùa xuân mới đến cho lòng người nở hoa?"


"Ngày 27/12/2010


Khi những tia nắng đầu tiên rọi vào phòng cũng là lúc tôi thiếp đi trong giấc mơ ngắn ngủi. Giấc mơ ngập tràn tiếng nhạc và lời ca:


Anh nguyện biến thành thiên sứ mà em yêu trong câu chuyện cổ tích, giang rộng tay, biến thành đôi cánh che chở cho em...


- Sao lại gây ra những việc này với em? - Tôi thổn thức trong những kỉ niệm đẹp đã biến mất mãi mãi.


RENG ! ! ! ! ! ! !


Tiếng đồng hồ báo thức khiến tôi bật dậy như điện giật.


Tina nằm dưới chân giường cũng hốt hoảng chạy tới chạy lui như kẻ mộng du.


Tội nghiệp con chó!


Tôi ngái ngủ mò đường đi súc miệng. Những làn nước mát lạnh vừa chảy xuống mắt đã xua tan cơn buồn ngủ. Sau khi kiểm tra cẩn thận các tủ lần cuối, tôi mặc áo khoác, xách va li và ôm Tina bước thật nhanh khỏi phòng.


Vĩnh biệt tất cả kỉ niệm.


Vĩnh biệt...cuộc đời!


Giao trả chìa khóa phòng cho bà chủ, tôi đi nhanh về phía chiếc xe hơi màu trắng đang đợi sẵn. Một chàng trai mặc áo choàng đen lập tức bước ra từ buồng lái. Tháo cặp kiếng đen khỏi mắt, anh ta nhìn tôi và mỉm cười gần gũi:


- Cô khỏe không?


- Tôi...


- Xin mời - Người con trai mở toang cửa và đợi tôi bước vào.


Chưa bao giờ có ai làm điều đó với mình...chưa bao giờ cả...


Anh ta có một thân thể cường tráng và gương mặt pha trộn giữa nét đẹp Á Đông truyền thống với một chút phương Tây hiện đại. Sau khi cho hành lý của tôi vào cốp xe, chàng trai liền đeo lại kính và ngồi vào vị trí trước tay lái.


- Chúng ta có thể dừng lại ở ngôi nhà cuối đường để tôi...đem cho con chó này... không?


- Được - Người đó hơi nghếch đầu về phía kính chiếu hậu - Nhưng phải nhanh lên.


- Cảm ơn anh.


Tôi thở phào ngả người ra sau, trên tay là con Tina đang mở to mắt nhìn lạ lẫm.


Sao đột nhiên mình lại thấy thương nó thế này?


Bình thường, chỉ cần nhìn thấy mấy bãi nước tiểu khai khủng khiếp của nó trên sàn nhà là tôi đã nổi cáu. Cả cái dáng bộ hí hửng khi nó nơ dép tôi xuống gầm giường để gặm cũng khó ưa không chịu được.


- Tới đó, mày sẽ được ăn ngon và sống sung sướng hơn...


Bàn tay tôi khẽ vuốt ve thân hình mũm mĩm của Tina và liên tục tìm cách tự an ủi mình. Từ nay, mỗi buổi sáng không còn phải dọn phân và chịu đựng mùi hôi nữa.Mỗi bữa cũng không phải ăn ít đi để chừa phần cho nó.


Chiếc xe dừng lại cách cổng ngôi nhà tôi muốn đến một khoảng không xa. Người phụ nữ sống ở đó chỉ có một mình. Chồng bà chết trong lúc làm việc ở công trường. Bà ở vậy từ đó đến nay. Không con cái mà cũng chẳng có ai thân thích. Việc nuôi thêm một con chó nhỏ chắc sẽ không thành vấn đề.


Đặt Tina xuống bệ cửa, tôi nhấn chuông rồi chạy đi thật nhanh. Con chó còn đang nhìn theo một cách ngơ ngác thì trong nhà đã có người ra mở cửa. Núp sau trụ điện, tôi chỉ kịp nhìn thấy bà ấy vuốt ve Tina và ôm ấp nó đầy âu yếm.


- Tạm biệt.


Giọt nước mắt cay xè khẽ rơi xuống tay tôi khi cánh cửa bằng gỗ từ từ khép lại. Kéo tay áo lau khô hai khóe mắt, tôi chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh về phía chiếc xe hơi, bỏ lại sau lưng tất cả yêu thương và kỉ niệm. Từ giờ phút này, sẽ không còn ai hay bất cứ cái gì có thể làm mình xao nhãng"

TA.C15


CHAP 15: THIÊN ĐƯỜNG HAY ĐỊA NGỤC


"Ngày 26/12/2010


Hai ngày sau đó, tôi dành dụm được ít tiền để đi xe ôm đến "lâu đài" của gia đình họ Võ. Trên mạng nói, hôm nay họ sẽ tuyển người phụ việc nhà bếp. Dù biết khả năng được nhận là rất thấp, tôi vẫn phải thử vì đây là cơ hội duy nhất để tìm ra chân tướng sự việc.


Đúng sáu giờ ba mươi, hai cánh cửa khổng lồ mới được mở ra, giải thoát tôi khỏi những ánh nhìn soi mói và lời lẽ mỉa mai xen lẫn thương hại. Bức tường đá cao gần ba thước đã khéo léo che giấu sự giàu sang của ông chủ tập đoàn mỹ phẩm danh tiếng.


Tòa nhà trắng được vây quanh bởi những bồn cây cao tới tận thắt lưng và chạy thành từng ô lớn. Trong mỗi ô lại có những đường cong ngang dọc tạo nên nhiều họa tiết sinh động và lối vào ở bốn hướng. Tại mỗi lối lại có hai bức tượng sư tử bằng đá trắng toát. Trên những giàn sắt nhỏ sơn trắng là đám dây nho bò ngang dọc, lủng lẳng chùm quả xanh tím. Tất cả cứ như một mê cung lộng lẫy và hấp dẫn đến lạ kỳ.


Hai bên con đường chính dài cả trăm mét là hàng táo đỏ sai trĩu quả. Phía xa xa, gần những bậc tam cấp bằng đá sáng lấp lánh là một cái hồ lớn có nước phun trắng xóa. Rãi rác trong sân là những người làm vườn đang tỉ mỉ chăm sóc cho từng nhánh cây, ngọn cỏ. Bốn người đàn ông mặc áo đen hướng dẫn chúng tôi rẽ vào lối đi nhỏ bên phải khiến nhiều người không khỏi tiếc nuối.


Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa ở phòng đợi. Căn phòng lót gạch men trắng và có giấy dán tường màu xanh biển. Mỗi lần chỉ một người được mời bước vào căn phòng sau cánh cửa gỗ. Tuy không phải là chuyện thi cử đặc biệt nhưng tôi vẫn thấy hồi hộp. Và mỗi lần hồi hộp, nhiệt độ trên cơ thể tôi thường hạ xuống, dễ nhận thấy nhất là hai bàn tay.


- Mời cô Vũ Hải Oanh - Chàng trai đứng ở cửa gọi tên tôi ngay khi cô gái đi trước bước ra.


Tôi biết mọi người đang chú mục vào gương mặt mình. Tôi cũng có thể nghĩ ra vô số điều đang diễn ra trong đầu họ.


Suốt mười mấy năm qua, có lúc nào mình không phải đối mặt với điều đó?


Nhưng tại sao, cảm giác xấu hổ vẫn mãi không thể mất đi được?


Tôi cúi mặt đi thật nhanh về phía cửa rồi đưa tay vặn tay nắm cùng lúc chàng trai đứng cạnh cũng làm điều tương tự. Bối rối, tôi vội rụt tay lại và ngước nhìn anh ta trong một giây ngắn ngủi.


- Xin lỗi.


- Không sao - Anh ta mỉm cười - Chúc may mắn.


Cánh cửa vừa khép lại sau lưng, tôi đã thấy mình bị vây quanh bởi bốn bức tường xanh rì, giăng đầy rèm xám. Không khí trong phòng lạnh đến nỗi khiến người ta phát run chẳng bù với sự nóng nực ngoài kia.


- Mời ngồi


Người phụ nữ mập tròn chỉ tay vào cái ghế gỗ trước mặt sau khi trao đổi với cô gái bên cạnh một ánh nhìn kì lạ.


- Năm nay cô bao nhiêu tuổi? - Người gon gái cất giọng êm ái.


- Tôi 20.


- Đã từng đi phụ bếp ở đâu chưa?


-Rồi, tôi có làm ở vài nhà hàng và quán ăn nhỏ.


- Công việc của cô là gì?


- Rửa chén, quét dọn. Đôi khi nấu vài món ăn đơn giản.


Tôi gấp rút chọn sẵn vài món trong đầu để chuẩn bị cho câu hỏi tiếp theo. Nhưng họ đã không quan tâm đến điều đó.


- Có thể làm việc những ngày nào?


- Những ngày nghỉ. Hôm nào phải đi học, tôi chỉ có thể đến đây vào buổi tối.


Dù biết câu trả lời của mình có vẻ như một yêu sách nhưng tôi thật sự không thể vứt bỏ việc học. Nếu cứ trả lời thế này, có khi người ta sẽ nghĩ tôi đến đây để giễu cợt họ.


Phải làm gì đó để họ nhận ra mình hơn hẳn người khác.


- Tôi có thể rửa rất nhiều chén chỉ trong một thời gian ngắn.


- Vậy sao? - Người phụ nữ đan tay vào nhau và mỉm cười thích thú - Cháu còn làm được gì nữa?


- Cháu ơ, cháu còn có thể băm hành tỏi liên tục mà không bị chảy nước mắt. Cháu có thể học cách làm một món ăn mới chỉ sau một lần quan sát. Miễn là có người dạy cháu..


.- Thú vị nhỉ...Vậy khi nào cháu có thể bắt đầu đi làm?


- Dạ? - Tôi sững sờ nhìn nụ cười trên mặt hai người ngồi đối diện.


- Ngay ngày mai được không? Nội trong hôm nay, hãy thu xếp hành lý. Tôi sẽ cho người đến đón cô.


- Tôi không thể ở nhà của mình ư?


- Đây là quy định. Chúng tôi có phòng cho mọi nhân viên và tất cả đều miễn phí.


- Vậy còn...tiền lương?


- Tùy theo lượng công việc cô có thể đảm đương mà chúng tôi sẽ đưa ra con số phù hợp. Nhưng chắc chắn không dưới hai triệu một tháng.


- Tôi phải làm những gì để tương xứng với hai triệu đó?


- Việc này phải xem biểu hiện của cô ở nhà bếp như thế nào. Cô Hồng đây sẽ là người chịu trách nhiệm hướng dẫn và giao việc cho cô.


- Có được phép mang theo thú nuôi không?


Cô gái đưa mắt nhìn người phụ nữ rồi trả lời cực kỳ ngắn gọn:


- Không.


Cuộc nói chuyện kết thúc và tôi đã được nhận.


Dễ dàng và nhanh chóng đến khó tin.

TA.C14


CHAP 14: CON CHÓ KHÔNG CHỦ


Chiều hôm đó, ba má Thảo Nguyên đến phòng trọ để thu dọn đồ của con gái. Tôi không dám lại gần mà chỉ ngồi bó gối trên giường và quan sát trong lặng lẽ. Ba Thảo Nguyên là một người đàn ông đeo kính, vừa ốm lại vừa cao. Còn má nó thì đậm người, gương mặt đầy vẻ phúc hậu. Đôi mắt đỏ hoe, lấp đầy nước của bà không biết vì sao lại khiến lòng tôi xốn xang một cách kỳ lạ.


Sực nhớ ra mình còn giữ một trong những cái ly có hình Võ Thế Anh của Thảo Nguyên, tôi liền rụt rè tiến lại.


- Thưa bác,...


Người phụ nữ với vẻ mặt đầy đau khổ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Rồi bà lạnh lùng hất cái ly xuống đất. Trong mắt bỗng ánh lên những cảm xúc kỳ lạ.


- Đừng tới gần chúng tôi.


- Kìa em - Người đàn ông tỏ vẻ an ủi.


- Chỉ tại anh nghe lời người ta - Nước mắt bà ấy bỗng bật ra như suối - Nếu không phải anh đồng ý để con bé đến ở với cô gái đen đủi này ...


- Đừng nói nữa, lo thu dọn đồ đạc rồi chúng ta về.


Ông ấy nắm tay bà quay về phía chiếc giường và khẽ thở dài. Tôi thật sự có khả năng khắc chết những người sống gần mình hay sao?


Lặng lẽ quay về giường, tôi để mặc con Tina cứ liếm liên tục vào đầu ngón chân. Ba mẹ Thảo Nguyên lục đục thu gom đồ đạc một lúc rồi xách hai cái vali rời khỏi phòng. Họ để lại cái ly và cả...con chó.


- Bác ơi! - Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải bồng Tina đuổi theo.


Ba Thảo Nguyên quay lại với vẻ mặt đầy miễn cưỡng. Hàng lông mày của ông nhướn lên khi thấy tôi chìa con chó ra trước mặt.


- Bác bỏ quên Tina rồi.


- Thảo Nguyên không thích nuôi chó. Mũi nó dị ứng với cái loại lông thú.


- Dạ?


Người đàn ông chỉ lắc đầu rồi im lặng bỏ đi.


Chẳng lẽ chó của con gái mình cũng không muốn lấy lại? Hay ông ấy nghĩ mình đặt chuyện?


Tiền nuôi cháu gái mà dì tôi còn nói tới nói lui, giờ thêm con chó, tôi sống sao nổi với người phụ nữ ấy? Bà chủ nhà chắc cũng khó lòng chấp nhận.


- Bác ơi, con chó này là của Thảo Nguyên thật đó. Bác hãy mang về đi...


- Nếu không thích, cháu có thể vứt ra ngoài.


Ông ấy bước vào xe và đóng sập cửa lại. Chiếc taxi chạy đi trước khi tôi có thể làm điều gì khác.


Tina đang le lưỡi và thở khì khì trên tay. Mấy cái răng trắng nhỏ xíu của nó nhe ra như nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ. Chúng tôi đứng ngây ra đó, mắt dõi theo chiếc xe mỗi lúc một xa dần.


Tao phải làm gì với mày đây????"

TA.C13


CHAP 13: ÁN MẠNG BÍ ẦN


Bức ảnh của Võ Văn Kỳ mà Thảo Nguyên tìm thấy liệu có phải là bức tranh vẽ chàng trai có nụ cười thân thiện tôi đang giữ? Nếu quả thật như vậy thì cô gái trong tấm mề đay hẳn là Hải Oanh rồi. Cô ấy quả thật rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi người khác phải ganh tị. Nhưng tại sao lúc nào Hải Oanh cũng nhận mình là một kẻ xấu xí.


"Khi tâm trạng đã ổn định, tôi mới thấy thái độ của mình có hơi quá đáng. Dù sao Thảo Nguyên cũng là người mới đến ở chung. Có lẽ nó vẫn chưa quen với sự khó chịu của tôi.


Đợi tối nay con nhỏ đi làm về, tôi sẽ chủ động bắt chuyện với nó.


Nhưng đã hơn mười một giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Thảo Nguyên đâu. Không lẽ nó giận đến nỗi không muốn nhìn mặt tôi nữa?


Tina thì ngủ ngon bên đôi dép nhựa dưới gầm giường từ lúc nào. Nó có vẻ yêu thích những thứ thuộc về tôi, kẻ hay giận cá chém thớt, hơn là cô chủ luôn bỏ đói nó. Ngoài trời đang mưa nên khá lạnh. Nhìn con chó nằm co ro, chút tình cảm nào đó trong tôi bỗng sống dậy


- Tina, lại đây tao biểu.


Hồi chiều vừa cho miếng chả nên giờ nghe gọi là nó lập tức chạy ra với vẻ mặt hớn hở. Tôi chỉ dùng một tay đã có thể đem con chó bỏ lên chiếu. Tina cứ đi qua đi lại và dùng cái mũi ươn ướt của mình đánh hơi liên tục.


- Ngủ đi - Tôi ấn người nó xuống - Cấm mày đi bậy trên giường tao đó.


Và thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Lần thứ hai mở mắt ra đã là mười hai giờ.


Thảo Nguyên vẫn chưa về.


Con chó của nó thì đang nằm gác đầu trên mắt cá của tôi, vẻ ngây ngô đến kì lạ.


Hay hôm nay nó làm thêm nên không về?


Tôi đành thở dài rồi tắt đèn đi ngủ."


"Ngày 24/12/2010


Nhỏ bạn ngồi chung xe vừa cho mượn tờ báo, tôi đã bị choáng váng bởi tấm hình lớn cùng dòng chữ đỏ trên trang nhất.


NGƯỜI GIÚP VIỆC TRONG NHÀ VÕ THẾ ANH TỰ SÁT?

Sáng hôm nay 19/11/2010, lúc 4giờ30, một chiếc tàu đánh cá đã phát hiện thi thể một cô gái bị mắc vào lưới. Kết quả pháp y cho thấy thời gian tử vong là từ 11 đến 12 giờ tối ngày 19/12/2010. Qua điều tra, cảnh sát xác định nạn nhân tên Hoàng Thảo Nguyên, sinh năm 1989, là người giúp việc trong nhà ngôi sao ca nhạc Võ Thế Anh...


Mái tóc ướt dính bê bết quanh mặt không thể thay đổi những đường nét quen thuộc.


Người vừa gây gổ với tôi chiều qua đã chết.


- Người giúp việc cho nhà giàu quả có khác - Bạn tôi chép miệng - Cậu có nghĩ họ đã cho cô ta sợi dây chuyền đá đó không?


Sợi dây chuyền?


Tôi run rẩy nhìn lại tấm hình. Trên cổ cái xác trương nước quả thật có đeo một sợi dây bằng đá sáng lấp lánh.


- Đang được sống sung sướng lại tìm đến cái chết. Đúng là nông nổi!


...Chưa có khẳng định nào về nguyên nhân cái chết. Phía pháp y cũng chưa tìm ra dấu vết của sự giằng co hay xô xát. Theo phán đoán ban đầu, đây rất có thể là một vụ tự sát...


Sợi dây chuyền là vật chỉ biết gieo rắc tai họa và chết chóc. Nhưng tại sao Thảo Nguyên lại có nó? Rõ ràng tôi đã cất kỹ trong va li...


Va li?


Đúng rồi, cái vali...


Tôi quăng trả tờ báo cho nhỏ bạn rồi yêu cầu được xuống trạm gần nhất.


Sợi dây chuyền quả thật đã biến mất. Có lẽ Thảo Nguyên đã lấy nó lúc lục lọi đồ của tôi. Và rất có thể chính điều này đã dẫn đến cái chết của nó.


Sau khi tôi có được sợi dây, ba má đã chôn thân trong ngọn lửa đỏ. Từ lúc đeo sợi dây chuyền và trúng tuyển, chị hai cũng bỏ mạng.


Giờ đây, Thảo Nguyên lại chết khi đang đeo nó.


Tội ác đang vây quanh tôi không một lối thoát. Tất cả mọi việc đều có liên quan đến nhà họ Võ. Con người vẫn hằng ngày cứu người ấy lại là kẻ hai tay nhuốm đầy máu hay sao?


Liếc nhìn con Tina đang rướn người chồm vào vali, trong đầu tôi chợt nghĩ đến lời giới thiệu của Thảo Nguyên hôm trước:


...Bây giờ nhà bếp còn thiếu một chỗ đó. Kiếm thêm thu nhập cũng được mà...


TA.C12

CHAP 12: ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TAI NẠN



- Chú có nhìn thấy mặt kẻ lái xe không? Chú có thấy...?


- Tại sao cô lại quan tâm đến việc này? - Người đàn ông chợt ngắt lời


- Vì cô gái đó, cái người chết trong vụ tai nạn chính là chị tôi.


- Con nhỏ đó chết rồi à?...Mà cũng phải thôi...


Tiếng thở dài của ông ta càng khiến lòng tôi như lửa đốt.


- Nếu biết gì xin chú hãy nói cho tôi biết. Tôi cầu xin chú.


- Mua vé số đi - Người đàn ông đó bất ngờ chìa tập giấy về phía tôi - Mua đi rồi tôi nói.


Tôi lật đật cho tay vào túi quần để tìm kiếm. Lục hết ngăn bên trái rồi đến bên phải mà chỉ lôi ra được mười ngàn liền đưa hết cho người đàn ông đứng trước mặt.


Sau khi đếm đi đếm lại mấy đồng bạc lẻ, ông ta chìa tờ vé số cho tôi, ngó nghiêng ngó ngửa rồi tiến lại gần.


- Cái xe đó đậu trong hẻm lâu lắm rồi. Nó chờ chị cô tới.


- Sao chú biết? - Hai tay tôi bất ngờ trở nên lạnh toát.


- Tôi vẫn đi bán dọc khu này. Lúc rẽ vào hẻm thấy nó đang đậu ở đó. Lát sau quay lại vẫn chưa rời khỏi. Chị cô vừa dắt xe xuống đường thì chiếc xe lập tức rồ máy rồi phóng ra cán chết cô ấy. Lúc đó trong hẻm chẳng có ai còn tôi thì ở ngay phía sau nó...


- Vậy chú có nhìn thấy mặt hắn không?


- Sao mà thấy được. Nhưng lúc mua vé số, tôi thấy trên cổ tay hắn có một cái sẹo lớn.


- Chú có thể nói lại những lời vừa kể với tôi cho cảnh sát được không? Tôi xin chú.


- Cô điên à? Tôi không muốn dính vào rắc rối.


Nói rồi, người đàn ông đó liền hất tay tôi ra và bỏ đi thật nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đúng là một con nhóc không biết trời cao đất dày"

Vậy ra sự việc không phải là một tai nạn. Đã có người lập sẵn kế hoạch để giết Hải Yến. Nhưng làm sao hắn biết trước chị ấy sẽ qua đó? Đến tôi chị hai còn giữ bí mật.


Chỉ có thể chia sẻ chuyện vặt vãnh đó với ai? Trong khoảng thời gian tôi nằm viện, chị hai chắc chắn đã gặp ai đó. Nhưng sao chị ấy lại không kể? Người đàn ông có vết sẹo lớn trên cổ tay, lẽ nào lại là anh ta?


Tôi thấy lòng mình đong đầy nỗi hoang mang lo lắng. Tại sao lại có người muốn giết Hải Yến? Chẳng lẽ vì sợi dây chuyền ấy?


---o--0--o---



- Bạn đang làm gì thế? - Tôi nổi nóng khi thấy Thảo Nguyên đang ngồi dưới sàn, tay cầm một cầm xấp giấy đã ố màu.


- Người này... - Nó quay trang giấy về phía tôi - ...Người này chẳng phải là Võ Văn Kỳ, em trai của Võ Thế Anh sao?


Tôi run rẩy hết nhìn con nhỏ lại quay chiếc va li đang mở tung dưới đất.


- Thì ra người bạn thích không phải Thế Anh mà là em trai của anh ta...


- Im đi! - Tôi giật xấp giấy khỏi tay nó rồi đóng sập vali lại - Ai cho phép cô lục lọi đồ của tôi?


- Mình đang đi tìm con Tina thì thấy nó dưới giường...


- Nếu còn làm như thế một lần nữa...tôi sẽ giết cô.


Con chó con nhỏ xíu bỗng từ đâu chạy đến bên cạnh, vừa vẫy đuôi vừa liếm vào chân tôi liên tục. Trong cơn tức giận, tôi lại dùng chân đá văng nó vào chân bàn. Tina chỉ kịp kêu lên đầy đau đớn trước khi rớt bịch xuống.


Trong một phần ngắn ngủi của giây, tôi thoáng nhận ra mình vừa làm một việc rất sai trái. Nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt Thảo Nguyên thì ý nghĩ đó lập tức bốc hơi ngay sau đó.


- Bạn không cần trút giận lên nó - Con nhỏ liền chạy đến nhặt con chó rồi ôm vào lòng - Người khiến bạn giận là mình chứ đâu phải Tina.


- Biết vậy thì giữ cái thứ có lông đó tránh xa tôi ra.


Thảo Nguyên tức giận ôm con chó leo lên giường rồi không nói thêm một lời nào nữa. Sao nó lại có thể làm điều đó với tôi? Sao nó dám lục lọi những ký ức mà tôi cố tình chôn giấu?


Căn phòng chỉ còn lại tiếng gió lùa làm rung cái chuông nhỏ. Tôi nhắm mắt lại rồi thở hắt ra, chờ đợi cho cơn tức giận nguôi xuống


- Hải Oanh, con đâu rồi?


- Ba...


- Nói nữa đi, ba chẳng nhìn thấy gì cả.


- ÁÁÁÁÁÁ ! ! ! ! ! !


- Chuyện gì, chuyện gì vậy?


- ĐẦU CON CHÁY, ĐẦU CON CHÁY, CHÁY CHÁY CHÁY !!!!!!


Tôi giật mình mở mắt nhìn xung quanh mới hay mọi thứ chỉ là mơ. Trong phòng chẳng còn ai. Chiếc gối đang nằm thì ướt đẫm.


Dưới giường, con Tina đang chồm người về phía tôi và phát ra những tiếng kêu nhỏ. Cái lưỡi bé xíu màu hồng của nó cứ thụt ra thụt vào ra vẻ rất phấn khích.


Mới đó mà con chó quên mất những việc mình đã làm với nó rồi sao?


Tôi đưa tay nhấc Tina lên khỏi mặt đất. Lớp lông tơ màu vàng của nó lập tức cạ vào tay một cách êm ái. Bàn chân be bé còn phủ lớp da non đặt lên tay tôi trong khi cái đuôi nhỏ thì ngoắc qua ngoắc lại liên tục.


Nếu mình cũng có thể dễ dàng tha thứ như con chó này thì cuộc sống có lẽ đã không mấy phức tạp."
 photo 123_zps412de85a.jpg