Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

ANH.C7



CHAP 7: LỌT HỐ


Câu chuyện giữa nó và anh đã phong phú và tự nhiên hơn trước. Hình như chính lòng tin đã làm nền tảng cho tất cả các tình cảm khác. Làm sao có thể thành thật với một người mà ta không thể tin tưởng. Mà nếu đối xử với nhau không thành thật thì bất cứ mối quan hệ nào cũng không được thiết lập. Nhưng những phút giây yên tĩnh không kéo dài lâu. Mặt đất dưới chân họ lại rung chuyển. Nó có thể nhìn thấy những hòn đá cuội nhảy...tưng tưng dưới chân. Tiếng rống khủng khiếp vang dội khắp khu rừng.
- Lại là nó nữa sao?

- Không phải con lần trước - Anh lắng nghe - Chúng có tiếng kêu khác nhau.

- Thì con nào chẳng vậy.


- Khác chứ. Con này, nó đang đói... - Anh lại nắm lấy tay nó hét lớn - Chạy thôi!


Phải thừa nhận một điều là anh nhanh nhẹn hơn nó nhiều. Lúc nào tay chân anh cũng thoăn thoắt. Phàm làm việc gì anh cũng tỏ ra rất dứt khoát và quyết đoán. Nó thật không thể tưởng tượng ra mình sẽ làm gì trong khu rừng này nếu không gặp được anh. Đột nhiên anh hét lên và xô ngược nó về phía sau. Nó ngã ra đất, đập đầu vô một cục đá, chảy máu.


Giờ thì hay thật! Hôm qua nó vừa xô anh vào gốc cây thì bây giờ anh đẩy nó vào cục đá. Lúc ngồi dậy, nó thấy có gì nóng nóng đang lăn xuống gò má. Nó quay qua tìm anh thì thấy anh đã biến mất. Nó vội vàng đứng lên nhìn quanh. Thì ra anh đang phải đối mặt với nguy cơ rơi xuống một cái hố khổng lồ, sâu hơn mười mét. Hai tay anh đang bấu chặt lấy miệng hố còn cả người thì treo lủng lẳng. Nó chạy lại, hốt hoảng:

- Ở đâu ra cái lổ to thế này?


- Trớ trêu thật, người ta đào nó để bẫy khủng long chứ đâu phải bẫy người.


Nó nắm lấy tay anh, nói giọng chắc chắn:


- Tôi sẽ kéo anh lên.


Anh mím môi rồi gật đầu, mặc dù trong lòng có hơi lo lắng. Một cô gái như nó liệu có đủ sức khoẻ để đưa anh lên không? Hay anh sẽ làm cả nó cũng rơi xuống. Nó đang dùng hết sức bình sinh để kéo thì mặt đất dưới chân bỗng nứt ra một cách bất thình lình. Kết quả là cả nó và anh cùng...rớt xuống hố. Nó ngã đè lên người anh khiến anh rên rỉ:


- Trời đất ơi! Tôi bắt đầu tin cô là khắc tinh của mình rồi đó.


Nó hốt hoảng đỡ anh ngồi dậy, xin lỗi rối rít:


- Tôi không cố ý thật mà!


- Ai lại chẳng biết cô không cố ý. Nếu không thì cô đã biết tay tôi rồi! - Anh xoa xoa cái lưng của mình, mặt nhăn như bị.


Mọi thứ bỗng nhiên rung lắc dữ dội làm nó mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau. Anh vừa đưa tay chụp lấy nó, mắt vừa nhìn lên miệng hố thì thầm:


- Lại có thêm một con nữa!


Nó cứ tưởng anh đùa. Khủng long chứ nào có phải đồ chơi mà ở đâu ra lắm thế. Hay là nó đã lạc vào một cái trại chuyên nuôi mấy con quái vật này? Hôm qua, chỉ một con thôi cũng đủ làm nó "dở sống dở chết" rồi. Nay không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một con nữa. Chẳng những vậy, ông Trời còn sắp đặt cho nó và anh ở giữa hai con quái vật mới chết người ta chứ. Không biết chúng định làm gì mà gầm lên một cách ghê sợ làm gai óc nó sởn cả lên.


- Chúng nhất định sẽ xung đột với nhau - Anh vẫn ngẩng đầu nhìn lên trên - Vì một trong hai con đang rất đói...Nhanh lên! Mau nép sát vào trong đi!


- Để làm gì? - Nó ngạc nhiên.


- Phòng trường hợp có cái gì đó ngoài mong đợi của chúng ta rơi xuống đây.


Anh vừa dứt lời thì đất đá từ trên bỗng rơi xuống như mưa. Ngay sau đó, anh lôi tuột nó ngồi xuống và dùng áo khoác của mình để che nó lại. Nó thấy hai tay anh ôm chặt lấy vai mình. Đầu nó tựa lên ngực anh và nó thật sự cảm thấy mình được chở che...Tiếng đất cát rơi lên xuống liên tục, mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển và...nó thấy anh ôm mình vào lòng chặt hơn...

ANH.C6



CHAP 6: LÒNG TIN


- Có phải cô nhớ nhà không?


- Tôi không muốn ở đây - Nó lấy tay lau mặt.


Anh thọc tay vào túi quần định lấy ra một vật gì đó nhưng tìm mãi mà không thấy. Sự bối rối lại hiện rõ trên nét mặt. Nó nhìn anh bằng ánh mắt long lanh và ngay lập tức hiểu ra anh đang kiếm vật gì. Sau một hồi lục tung hết cái túi quần bên trái đến cái bên phải, anh nhìn qua nhìn lại, gãi đầu nói:


- Kì lạ thật, tôi vẫn bỏ nó trong túi mà.


- Cho đến trước khi anh đạp xe tông vào tôi thì là vậy...- Nó vừa nói vừa chìa cái khăn ra - Hồi sáng anh đưa nó cho tôi, còn nhớ không?


Ánh mắt anh bỗng sáng lên. Rồi anh mỉm cười với một chút xấu hổ:


- Phải rồi, tôi quên mất.


Đột nhiên anh lấy tay gõ nhẹ lên đầu gối nó nói:


- Kể cho tôi nghe về gia đình cô đi!


Nó nhìn anh như bị thôi miên. Anh hỏi về gia đình nó nghĩa là anh tin điều nó nói có thật. Bây giờ đến lượt nó cảm thấy bối rối.


- Anh tin tôi sao?


- Nếu là tôi của một ngày trước thì có lẽ giờ này tôi đã bỏ mặc cô...


- Vậy còn bây giờ?


- Bây giờ...- Anh dừng lại và nhìn thẳng vào mắt nó - Bây giờ thì cô buộc tôi phải tin.


- Tôi đâu có tài như thế. - Nó ngại ngùng trước ánh mắt lạ thường đó của anh.


- Tôi cũng không biết có gì đó trong lời kể của cô khiến tôi...Nhưng chuyện lạ thì ở đây không thiếu đâu. Có thể tôi không giúp được gì cho cô nhưng chắc ông tôi thì có.


- Ông của anh?


- Cái gì ông cũng biết - Anh mỉm cười - Sau khi ra khỏi nơi đây tôi sẽ đưa cô đến gặp ông, đồng ý không?


- Nhưng ông của anh ở đâu?


- Đương nhiên là ở cùng với gia đình tôi.


- Anh dám dẫn..."một người lạ" về nhà ư?


- Nhưng "người lạ" này đã cứu mạng tôi mà.


- Sao những người đó lại muốn giết anh? Anh có biết họ không? - Nó vừa nói vừa lấy tay che miệng.


- Không. - Anh lắc đầu - Tôi chưa từng gặp họ trước đây và cũng không biết tại sao họ lại muốn giết mình...Nhưng này, cô nhớ đừng tùy tiện đem chuyện của mình kể với người khác.


- Tại sao thế? - Nó tựa đầu vào thân cây đằng sau, nói giọng mơ màng.


- Vì mọi người ở đây hay...suy nghĩ lung tung lắm. Cô chỉ nên nói với những người mà cô thật sự tin tưởng...


Lúc anh quay sang thì thấy nó đã ngủ mất rồi...

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

ANH.C5

CHAP 5: GIA ĐÌNH



Cả hai đi lang thang trong rừng rậm rạp. Nắng len lỏi chiếu xuống mặt đất như hoa. Nó đi trước còn anh ở phía sau. Không ai nói với ai câu nào. Tay trái của nó nắm lấy tay phải. Mắt nó thì cứ mãi nhìn xuống mấy đầu ngón chân. Nếu ở thành phố chắc rằng người ta sẽ nghĩ nó đang nhặt tiền cắc. Đột nhiên nó dừng lại, ngoái đầu ra sau nhìn anh hỏi:


- Chúng ta đang ở đâu vậy?


- Tôi cũng không biết. - Anh nhún vai.


- Liệu...lát nữa có gặp thêm con khủng long nào nữa không?


Anh đút tay vào túi quần và đi lại gần nó nói:


- Cũng có thể.


- Hả? - Giọng nó run run làm anh phì cười.


- Tôi đùa đấy. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi đến nơi này.


Nghe vậy nó mới thở phào nhẹ nhõm. Nó lại nhìn anh, bây giờ thì nó không còn sợ anh nữa mà tự tin hẳn ra:


- Hình như anh không biết sợ. Tôi thấy lúc nào anh cũng có thể đùa được.


- Thật tình mà nói thì trước giờ chưa việc gì có thể...làm trái tim tôi đập nhanh hơn bình thường.


- Tôi sẽ chờ xem lúc hoảng sợ trông anh như thế nào. - Nó mỉm cười rồi quay mặt đi mà không nhận ra rằng sau câu nói ấy trên mặt anh thoáng chút u buồn.


Trời tối, nó với anh ngồi đối diện nhau qua ngọn lửa. Anh nói đợi ngày mai, khi mặt trời lên, họ sẽ theo đó đi về hướng Đông, thể nào cũng tìm được đường ra. Bởi vì theo anh nhớ thì khu rừng này nằm về phía Tây nơi anh đang sống.


- Vậy còn cô? Nhà cô ở đâu? - Anh đột ngột hỏi.


- Ở Biên Hoà - Nó trả lời mà đoán chắc 99.9% anh sẽ nói không biết đó là nơi nào.


- Biên Hoà? - Vẻ mặt anh đầy nghĩ ngợi - Sao tôi chưa bao giờ nghe tới?


Nó thở ra một hơi dài thườn thượt:


- Có nói anh cũng không tin đâu.


- Chưa kể làm sao cô biết? - Anh nhìn nó, tỏ vẻ chờ đợi.


Sâu trong ánh mắt ấy, nó tìm thấy sự chân thành. Thế là nó hít thật sâu rồi bắt đầu kể lại quá trình mình đến đây. Anh chỉ ngồi lặng im, hai tay chống lên đầu gối, các ngón tay anh đan vào nhau và vẻ mặt đầy suy tư. Cho đến khi câu chuyện của nó đã kết thúc được khá lâu anh vẫn không nói gì. Mặt nó buồn hiu. Nó biết khó lòng bắt anh tin vì chính bản thân nó cũng thấy điều mình nói hết sức vô lí. Nếu có cuộc thi chuyện bịa tệ hại nhất thì chắc là nó sẽ vô địch.


Nó ngồi im, nhìn xuống bàn tay mình. Nó thấy mình thật dại khờ khi hy vọng nhận được sự thông cảm từ một người xa lạ như anh. Chắc anh đang nghĩ nó là một con khùng hay cái gì đó đại loại như thế. Nó thấy nhớ ba mẹ, bạn bè và người thân. Nghĩ đến việc không bao giờ được gặp họ nữa là nó lại muốn khóc. Chắc hẳn giờ này ba mẹ đang tìm nó khắp nơi.


Đây là lần đấu tiên đứa con gái như nó một mình xa nhà. Nó nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Đáng lí ra lúc này nó phải lên giường sau khi chúc ba mẹ ngủ ngon rồi. Nhưng bây giờ, chẳng còn ai để nó chúc và cũng chẳng ai chúc nó nữa. Nó quay lưng về phía anh, che miệng khóc thút thít. Anh nhẹ nhàng đứng dậy và đi lại gần. Nó thấy anh khoác một cái áo lên người mình rồi từ tốn ngồi xuống trước mặt nó và hỏi bằng một giọng thật nhỏ nhẹ:

ANH.C4

CHAP 4: RƯỢT ĐUỔI

- Cái gì?


- Hình như tôi chưa nói với cô là chúng ta đang ở trong khu vực cấm địa thì phải.


Anh vừa nói vừa kéo nó chạy như bay. Mặt đất dưới chân nó rung chuyển dữ dội, lá cây rơi xuống ào ào như trong cơn giông. Một tiếng rống khủng khiếp vang lên. Nó nghe tiếng nhiều cái cây to bị đổ rạp mỗi lúc một gần. Vậy mà anh còn ngoái đầu lại nói:


- Thật ra chúng là những sinh vật rất dễ thương.


- Dễ thương ư? - Nó hỏi lại vì tưởng mình nghe lầm.


- Phải - Anh phá ra cười - Dĩ nhiên là trừ con này ra. Vì nó chưa được thuần hoá.


Nó bỗng nghe một tiếng "Rầm" thật lớn, sau đó là tiếng những cành cây gãy răng rắc. Lúc nó ngoái đầu lại thì thấy một cái cây cổ thụ sắp sửa đè lên mình. Hình như khi quá sợ hãi thì tay chân người ta tự nhiên cứng đơ cả ra. May mà anh đã nắm lấy vai và kéo nó về phía mình nhanh đến không ngờ.


Cả hai lăn liên tiếp mấy vòng trên mặt đất. Khi nó mở mắt ra thì thấy mặt anh và mình chỉ cách nhau trong gang tấc. Đó là lần đầu tiên nó nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, rất thông minh và cũng rất ấm áp. Nhưng anh làm gì thế? Nó ngồi bật dậy và dùng hết sức lực đẩy anh ra khiến đầu anh đập mạnh vào một thân cây gần đó. Anh kêu "Trời ơi!" rồi lấy tay xoa đầu và nghiến răng nhìn nó nói:


- Sao cô hung dữ quá vậy?


Nó toan cãi lại nhưng không hiểu sao lưỡi mình cứ ríu lại. Thế nên nó ú ớ mãi. Tiếng rống của con khủng long đang tiến tới gần làm cả nó và anh đều bừng tỉnh. Anh đỡ nó đứng dậy rồi nói:
- "Biến" khỏi nơi này ngay!


Nó chạy theo anh và vô tình nhìn thấy trên tóc anh có một ít máu. Lúc bấy giờ nó mới thấy là mình đối xử với anh có hơi ác độc một chút. May mà anh không phải người nhỏ mọn. Nghĩ vậy mà tự nhiên nó mỉm cười.


Anh dừng lại trước một con sông khác, nước đen ngòm và đủ thứ rác rưởi. Trong khi đó con thằn lằn khổng lồ vẫn còn ở phía sau và tiếp tục gầm rú.


- Sao nó theo chúng ta hoài vậy?


- Bởi vì mũi của nó rất nhạy cảm với "prôtêin" - Anh đưa mắt tìm xung quanh.


- Nghĩa là sao? - Nó nhìn anh lục lọi trong đống cành khô nằm ngổn ngang dưới đất.


- Tức là "thịt" đó cô nương! - Anh quay trở lại với một cái cây khá dài trên tay.


Nó thắc mắc không biết anh định làm gì và câu trả lời có ngay sau đó. Anh phóng cành cây xuống lòng sông rồi rút lên. Sau vài giây quan sát anh gật đầu nói:


- Nước không sâu lắm...Qua được bờ bên kia chúng ta sẽ có thể cắt đuôi con quái vật dễ thương này.


- Vậy thì mau đi thôi! - Nó hùng hổ tiến về phía trước.


Nhưng anh nhìn nó bằng ánh mắt rất lạ.


- Sao?..Bộ tôi nói gì sai ư?


- Không...tôi chỉ thắc mắc... - Anh cố tìm từ thích hợp để diễn tả - Cô biết đấy...Con gái thường hay sợ bẩn...


- Phải - Nó trả lời dứt khoát - Nhưng tôi sợ chết hơn.


Anh chỉ còn biết lắc đầu cười rồi đi theo sau nó. Lúc đầu cứ tưởng thế nào nó cũng giãy nãy không chịu qua. Bây giờ thì anh thấy nó hoàn toàn không giống với những gì mình đã nghĩ.
 photo 123_zps412de85a.jpg