Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

ANH.C3



CHAP 3: CỨU MẠNG

Vừa chạy nó vừa cố hít thở cho đều để ít mất sức. Lúc này nó mới thấy biết ơn vô hạn đối với cô giáo Thể Dục của nó ở trường. Nếu không có những giờ chạy bền của cô thì đứa con gái "tuổi mười bảy bẻ gãy cành hoa" như nó làm gì đuổi theo xe đạp nổi. Nó nhất định phải ghi nhớ chuyện này để khi về còn khoe với bạn bè.


Chiếc xe đạp của anh nằm giữa đường nhưng anh lại không có ở đó. Nó nhìn khắp nơi. Một tốp khoảng năm sáu người đàn ông mặc đồ vest, đeo kiếng đen đang khiêng anh ra sát bờ sông. Nó thấy mắt anh nhắm nghiền, hai tay bị trói ngược ra sau. Họ cột chân anh vào một tảng đá rất to. Nó sợ hãi vội thụp đầu xuống bụi cỏ. Nếu để họ nhìn thấy, nó chỉ còn nước chết.


Có tiếng vật gì đó rơi xuống nước. Nó nghĩ chắc những người đó vừa ném anh xuống sông. Đột nhiên gáy nó lạnh toát. Nó không dám nhúc nhích vì sợ bị phát hiện. Họ không ở lại đó lâu vì chỉ một lúc sau nó đã nghe tiếng động cơ nổ. Khi chắc chắn rằng những con người ấy đã đi xa nó mới nhảy ra khỏi chỗ nấp.


Nó chạy đến bờ sông, nước vẫn lững lờ trôi như chưa từng có việc gì xảy ra. Bất chấp nỗi sợ hãi, nó lao xuống dòng nước. Trước đây, nó chỉ mới thực tập trong các hồ bơi của thành phố. Ở đó nước không sâu và bao giờ cũng thường trực các anh cứu hộ viên nên nó chẳng sợ. Còn bây giờ...Nó lặn sâu xuống, cố căng mắt tìm kiếm anh.


Nước chảy siết và lòng sông sâu hơn nó tưởng. Sau một hồi vẫn không thấy tăm hơi anh đâu, nó trồi lên mặt nước, lắc mạnh cái đầu và lấy tay vuốt mặt. Có khi nào anh đã bị dòng nước cuốn đi. Không thể, với tảng đá to như thế anh làm sao đi xa được. Nếu bây giờ nó bỏ cuộc thì xem như anh chẳng còn hy vọng sống nào nữa.


Hít thở thật sâu rồi nó lại lặn xuống. Lần này nó quyết định xuống sâu hơn lúc nãy. Nó tìm tới tìm lui và ơn trời đã cho nó nhìn thấy anh. Khó khăn lắm cả hai mới lên được tới bờ. Mặt anh trắng bệch, tay chân thì lạnh ngắt. Nó không biết làm sao để anh tỉnh lại. Có khi nào anh đã chết? Nó áp mặt lên ngực anh, có tiếng tim đập, nghĩa là anh vẫn còn sống.


Nó dùng tay đánh mạnh vào mặt anh, nó đánh bên phải một cái, đánh bên trái một cái, bên phải rồi lại bên trái, bên phải, bên trái....Đến cái thứ mười thì anh bật ho cho nước theo đó trào ra. Thấy vậy nó vô cùng mừng rỡ. Anh từ từ hé mắt ra nhìn nó, thều thào:


- Không biết...có ai từng chết vì bị đánh vào mặt chưa nhỉ?


Nó bật cười vì thấy anh đúng là có óc hài hước. Nhưng sau đó nó bắt đầu cảm thấy có lỗi khi nhận ra mình đã làm mặt anh đỏ cả lên. Lúc nãy vì sợ quá nên nó hơi mạnh tay. Chắc anh đau lắm. Nhưng ông trời không để nó phải khó xử lâu vì ngay sau đó cả hai chợt nghe thấy tiếng một chiếc xe. Nó và anh bất giác nhìn nhau.


Chắc lại là bọn người lúc nãy. Họ bỏ quên gì đó hay quay lại để kiểm tra xem anh đã chết chưa? Thật ra anh là người như thế nào mà có nhiều kẻ truy bắt đến thế. Nghĩ vậy, tự nhiên nó quắc mắt về phía anh. Còn anh thì bị cái nhìn hung dữ của nó làm cho giật mình. Nhưng nó biết bây giờ không phải là lúc để sinh sự và gặng hỏi anh những điều đó. Nó kéo anh ngồi dậy, thì thầm:


- Chúng ta mau trốn khỏi đây thôi!


Anh theo nó rẽ vào bên đường. Nó nghĩ đi vào rừng sẽ giúp cả hai an toàn hơn. Nhưng anh còn yếu nên đi khá chậm. Nó đột ngột dừng lại và nhìn quanh...Nó có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ ngay phía trên đầu và nói không ngoa chút nào là nó cũng nghe thấy tiếng tim mình đang kêu gào thảm thiết.


Từ lúc sinh ra tới giờ chưa lần nào nó thấy sợ như lúc này. Và dường như anh muốn thử dây thần kinh nó bằng cách đột ngột ho lên mấy tiếng. Nó lật đật lấy tay bịt miệng anh lại. Anh mở to mắt quay qua nhìn nó. Nhưng nó chẳng còn tâm trí đâu để nhận ra điều đó. Thần kinh nó đang căng như dây đàn để nghe ngóng động tĩnh từ bên trên. Anh từ ngạc nhiên đến tò mò khi thấy nó tỏ ra là một người có "thần kinh thép". Tình thế nguy hiểm như vậy mà nó vẫn ngồi vững như đồng và không hề tỏ ra lo lắng. Anh đâu biết vui hay buồn gì mặt nó chẳng như thế.


Thật may mắn là nó và anh đã không bị phát hiện. Nó thở phào nhẹ nhõm thì bị anh gõ nhẹ lên vai. Khi nó nhìn sang thì thấy anh chỉ tay lên miệng mình. Lúc bấy giờ nó mới nhớ ra rằng mình đã bịt miệng anh suốt từ nãy tới giờ. Mặt nó đỏ bừng lên vì xấu hổ, nó bỏ tay ra và vội vàng quay chỗ khác. Anh hơi cuối xuống để nhìn rõ mặt nó. Bằng một giọng hết sức thân thiện, anh nói:


- Cảm ơn vì đã cứu tôi.


- Không có gì - Nó lắc đầu - Ta ra khỏi đây đi!


Nó vừa định cất bước thì nghe tiếng gì ầm ầm ở phía sau.


- Đó là tiếng gì thế?


Anh không trả lời mà nhíu mày nghĩ ngợi. Đột nhiên anh nắm lấy tay nó và hét lên:


- Chạy mau...Là khủng long đấy!

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

ANH.C2



CHAP 2: GẶP GỠ


Sáng hôm nay nó thức dậy muộn hơn bình thường nên trễ mất chuyến xe buýt. Sau khi càu nhàu trong khoảng hai phút, mẹ nó thay đồ và chở nó đến trường. Nó vội vàng xách chiếc cặp chạy lên cầu thang, miệng lẩm bẩm những việc làm nó bực mình từ sáng tới giờ.


Và như để phong phú hơn cái danh sách những việc xui xẻo trong ngày, nó bước hụt một bậc thang và chúi nhũi về phía trước. Tệ hơn nữa là hôm nay nó lại đi guốc cao. Ai bảo nó có chiều cao...quá khiêm tốn! Chân nó đau quá! Nhưng vẫn còn hai lầu nữa mới đến lớp. Nó lấy lại thăng bằng, lắc đầu chán nản rồi khập khiễng đi tiếp. Lúc này nó mới thấy thấm thía một cách đau đớn câu tục ngữ "dục tốc bất đạt". Nếu khi nãy đừng quá vội vội vàng vàng thì ...Bây giờ chân đau như vậy, nó cảm thấy như mình có họ hàng với con rùa!Người ta hở ra thì bảo nào là cải cách, nào là giảm tải chương trình cho học sinh. Giảm đâu không biết chỉ thấy nó phải vác cặp oằn cả vai. Nhiều khi nó nghĩ sau vụ cải cách này, số người mắc bệng cong vẹo cột sống sẽ tăng đến mức kỉ lục.


Suốt buổi sáng hôm đó, nó thỉnh thoảng lại nhớ đến giấc mơ tối qua. Nó muốn kể với một ai đó mặc dù bản thân nó cũng tư thấy việc này...nhảm chưa từng thấy. Dù sao nó cũng không tin vào giấc mơ đó. Hơn nữa, nó nghĩ rằng "Chỉ nên nói những điều mình tin". Vì vậy, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, nó quyết định không kể cho ai hết.


Về nhà, nó thấy đói ơi là đói mặc dù ban sáng nó đã kịp ngốn nguyên một ổ bánh mì trước khi đi học. Nó bỏ cặp lên ghế, định mở tủ lạnh xem có tìm ra thứ gì bỏ vào bụng không. Nhưng trước khi nó kịp bước ra khỏi phòng thỉ một luồng sáng từ đâu chiếu thẳng vào mặt. Nó thấy chói quá nên lấy hai tay che mắt lại. Những sắc màu khác lần lượt xuất hiện.


Cả căn phòng ngập trong ánh hào quang. Và ngay lập tức, có bàn tay vô hình nắm lấy nó, nhấc lên khỏi mặt đất một cách hung hăng và thô bạo. Nó thấy đầu mình chúc ngược xuống đất và dộng mạnh vào vật gì đó cứng khủng khiếp. Nước mắt nó bật ra. Rồi, nó ngửi thấy mùi đất âm ẩm hoà lẫn với hương thơm dịu dàng của hoa cúc. Nó nhíu mày, chống tay ngồi dậy. Đầu nó rươm rướm máu. Nó nhìn quanh và giật mình khi nhận ra mình đang đứng giữa cánh đồng hoa cúc y hệt giấc mơ tối qua...


Anh đạp xe dọc theo con đường mòn chạy dọc bờ sông. Hai bên đường, cây cỏ ngã nghiêng, mặt nước thì lăn tăn gợn sóng. Anh mặc sơ mi trắng, khoác áo khoác màu xanh, trên vai đeo một chiếc ba lô cũ màu đen. Hình như anh đang vội vì chốc chốc là anh lại nhìn xuống đồng hồ, miệng lẩm bẩm một điều gì đó. Con đường trước mặt hoàn toàn vắng vẻ, anh chồm người về phía trước và quyết định tăng tốc. Bỗng từ bụi cây bên đường, một người lù lù xuất hiện. Anh bị nó làm cho giật mình. Và khi nó nhìn thấy anh thì chỉ kịp thét lên một tiếng.


Anh quẳng chiếc xe đạp qua một bên, chạy lại chỗ nó với vẻ mặt đầy bối rối:


- Cô có sao không?


Một giọt máu lăn từ trên đỉnh đầu xuống trán nó làm anh thấy hơi sợ. Anh cứ ngỡ rằng chính mình là thủ phạm gây ra vết thương đó chứ đâu có ngờ...Thế là không chút ngần ngại, anh rút chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa nó. Thấy anh đứng đó, tay chống hông và gãi đầu khó xử, nó cũng ngại. Vậy nên mặc dù khắp người còn ê ẩm, nó vẫn cố nặn ra một nụ cười và lắc đầu nói:


- Không sao.


- Cô cứ cầm đi cho tôi đỡ áy náy. Nếu không phải vì tôi chạy quá nhanh thì...thì...


Nhìn ánh mắt thật thà của anh, nó thấy tốt hơn hết là mình nên nhận lấy chiếc khăn nếu không muốn làm anh thêm bối rối. Như chợt nhớ ra điều gì, anh khẽ giật mình:


- Nếu cô không sao thì tôi xin phép...


Và thậm chí chẳng đợi anh nói hết câu nó đã vội gật đầu. Anh chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó thì mỉm cười như để thay cho lời cảm ơn. Mãi cho đến khi anh đã đi rất xa nó vẫn chưa thật sự nhận thức được là mình đang ở đâu. Đầu nó cứ lâng lâng với những cảm giác mơ hồ khó hiểu.


Những việc đã xảy ra như cuộn phim tua nhanh qua não nó: người phụ nữ bí ẩn, ánh sáng lạ, cánh đồng hoa cúc và...một cái bụng trống rỗng...Cuối cùng thì nó đang ở đâu? Nó nhớ rất rõ lần cuối cùng còn tỉnh táo nó đang ở trong phòng, không phải trên giường. Nó nhìn quanh và nỗi sợ hãi bỗng ập đến, nước mắt nó bật ra, thế là nó ôm mặt khóc.


Cái chốn khỉ ho cò gáy này sao mà vắng vẻ đến thế. Không thấy một bóng người ngoại trừ...?!?!? Trời ơi! Nó vừa làm việc gì ngu ngốc thế này. Anh thanh niên đó không phải là một con người bằng da bằng thịt hay sao? Thế mà nó còn đuổi người ta đi nữa. Nó lật đật đứng dậy, lấy tay áo lau nước mắt rồi chạy đi tìm anh. Không hiểu sao trong đầu nó lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ: "Gặp anh nó sẽ được về nhà".

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

ANH.C1




CHAP 1: GIẤC MƠ

Nó đang ngồi bên bàn học và suy nghĩ xem nên mở đầu cuốn truyện thứ hai của nó như thế nào. Nó mê Văn từ nhỏ. Không, chính xác hơn là nó mê viết truyện. Từ cái ham mê đặc biệt đó, nó bắt đầu băn khoăn suy nghĩ làm cách nào để có thể viết hay và thật như các nhà văn mà nó ngưỡng mộ. Thế là nó đến với môn Văn một cách tự nhiên và tình cờ nhất.

Hôm nay là thứ hai, chỉ cần đi học ngày mai nữa thôi là nó sẽ được nghỉ cả tuần. Trước đó mấy ngày, nó vừa hoàn thành một bảng kế hoạch dài như "sớ táo quân" các việc cần phải làm. Chẳng hạn: đọc mấy cuốn sách nó mua cách đây không lâu, giúp mẹ lau dọn nhà cửa chuẩn bị đón tết, làm nốt bài tập Toán và Lý, chuẩn bị chuyên đề cô nó giao cho v.v...Nhưng việc mà nó mong đợi nhất vẫn là những giây phút yên tĩnh bên bàn học và sống trong thế giới của riêng nó. Đó là thế giới do chính nó tự tưởng tượng ra và đối với nó thì đó là cách thư giãn hiệu quả nhất.

Bây giờ trước mặt nó là một cuốn vở trắng và trên tay nó là một cây viết bi đang xoay tít. Không biết nên gọi thói quen xoay bút là cái tài hay tật của nó nữa. Nhưng phải thừa nhận là nó xoay rất hay, rất nhanh. Nhiều đứa con trai nhìn thấy còn phải nể phục. Quay lại với câu truyện "đã có diễn biến và kết thúc nhưng chưa có mở đầu" của nó. Bao giờ cũng vậy, cái việc đặt bút viết những chữ đầu tiên đối với nó sao mà khó thế. Nhìn cuốn vở trắng tinh nó chỉ muốn viết những gì thật hay, thật đẹp. Nhưng chính xác thì cái gì mới hay, mới đẹp? Việc lựa chọn ngốn cả đống thời gian làm nó bực mình ghê lắm.

Đang chìm đắm trong những suy nghĩ phức tạp đó, tiếng kêu "xấu xí" và "ghê rợn" của một con ếch ngoài vườn làm nó sực tỉnh. Nó ngước vội lên nhìn đồng hồ và giật mình vì mới đó đã 9 giờ. Đến lúc nó phải lên giường rồi. Trước nay nó có thói quen đi ngủ sớm. Bạn bè thường đem chuyện này ra trêu chọc nhưng nó chẳng quan tâm. Chỉ cần bữa nào thức hơi khuya thì sáng hôm sau đầu nó đau như búa bổ, không tài nào làm được việc gì khác.

Nó đóng cuốn vở vẫn còn trắng nguyên lại, cẩn thận cho vào ngăn kéo rồi ra khỏi phòng. Bạn có đoán được nó đi đâu không? Súc miệng ư? Sai rồi. Hay thay đồ ngủ? Cũng không nốt. Nó đi...chúc ba mẹ ngủ ngon-việc mà từ khi biết nói đến giờ không ngày nào mà nó không làm.

Nó nằm trên giường, hai tay chắp sau gáy và nhìn ánh đèn từ nhà đối diện rọi vào cửa sổ. Tự nhiên trong lòng nó có một cảm giác bâng khuâng khó tả. Hình như nó đã quên làm điều gì đó. Bài ngày mai nó hoàn thành từ hồi chiều. Hình cô chủ nhiệm dặn mang theo nó vừa bỏ vào cặp lúc nãy. Chắc chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi. Trong bóng tối, nó đưa tay mò tìm cái gối ôm yêu thích của mình và nhắm mắt lại, cố để cho đầu óc thật thư giãn...

Nó đang dứng giữa một cánh đồng hoa cúc màu tím. Bầu trời rất trong xanh và đầy ánh nắng. Nó tự hỏi đây là đâu? Một biến thể của cái giường và căn phòng ngủ? Bỗng có ai đó gọi tên nó. Nó quay phắt lại nhưng tuyệt nhiên không trông thấy ai khác ngoài nó ở đây.

- Ai đó? - Nó nhìn quanh - Ai gọi tôi vậy?

- Hãy nghe kĩ lời ta. Trong những ngày tới, con sẽ gặp những việc mà có lẽ con sẽ cho là kì lạ nhất trên đời. Nhưng chớ sợ hãi! Con sẽ an toàn nếu nhớ lới ta: tránh xa người nhà họ Pha...

- Thật ra bà là ai? Chuyện kì lạ là chuyện gì? - Nó hấp tấp hỏi.

- Đó là oan nghiệt...Tránh xa người nhà họ Pha...TRÁNH XA NGƯỜI NHÀ HỌ PHA...

Tiếng hét đó làm nó ngồi bật dậy. Một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống. Nó thở hổn hển và dáo dác nhìn quanh. Vẫn là căn phòng ngủ quen thuộc. Chắc là đang giữa đêm vì nó chẳng nghe thấy gì khác ngoài tiếng đồng hồ kêu "tích tắc". Thì ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao nó thấy sợ quá. Xưa nay nó vốn không tin vào những chuyện ma quỷ. Nó lại càng không nghĩ đến việc có thần linh báo mộng. Phải chăng đây mới chỉ là điều kì lạ đầu tiên?

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

TA.C51

CHAP 51: TÔI LÀ AI ?!?!?!?


"Lúc còn bé, mẹ thường dạy tôi phải có trách nhiệm với những việc mình đã làm.

Sự chần chừ của tôi đã để Ánh Tuyết phải chết vì cơn suyễn.

Lòng nghi ngờ nơi tôi khiến Eric bị tổn thương

Những thù hận sai lầm làm Văn Kỳ phải uống thuốc tự vẫn.

Còn Tú Nhi, cô gái tội nghiệp cũng vì những âm mưa đen tối của tôi mà tìm đến con đường chết.

Giả sử họ thật sự là kẻ thù của mình thì mùi vị chiến thắng cũng chẳng hề vui sướng.

Kẻ hại chết chị hai là Thế Anh trong khi người phải đền mạng lại là Văn Kỳ.

Tôi đã từng muốn giết hắn ta, nhưng bao nhiêu mạng người như thế phải chăng đã là quá đủ…

Trong khi tìm cách bắt họ phải trả giá, tôi đã vô tình làm hỏng thêm một cuộc đời khác, cuộc đời của chính tôi…

Những trang nhật ký tội lỗi đến đây cũng nên chấm dứt…”

Tôi cứ ngỡ đó đã là trang cuối cùng của câu chuyện nhưng không. Vẫn còn sót lại một lá thư, một lá thư thấm đẫm nước mắt:

“Eric thân yêu, em biết mình đã sai khi không đặt lòng tin nơi anh. Em cũng biết mình đã làm tổn thương anh quá nặng để có thể được tha thứ. Nhưng anh là người đã cho em những giây phút hạnh phúc dù rất ngắn ngủi…”

Tôi đưa tay gạt nước mắt vì những chữ trên trang giấy đang bắt đầu mờ đi. Một phần do nước mắt của tôi, một phần là của cô ấy:

“…Em đã muốn tha cho Thế Anh nhưng hắn lại tự tìm đến em, vui vẻ kể lại việc phải tìm kiếm vất vả để rồi vô tình gặp chị em trên phố như thế nào. Rồi hắn bắt đầu khoe khoang về cái thành tích đã khéo léo gợi ý cho Hải Yến đến đúng địa điểm ra sao……

Khi hắn túm lấy cổ em, em đã nhớ ngay bài học mà anh dạy. Nhưng em lại không thể dừng đúng lúc. Hắn ngã nhào xuống năm tầng lầu bởi cú vật của em. Vậy là em lại giết thêm một người nữa anh à. Giết một cách trực tiếp chứ không phải như những lần trước đây. Anh có nghĩ là Diêm Vương sẽ xử lăng trì em không? Nếu khoan dung, biết đâu người sẽ chỉ chặt hai bàn tay tội lỗi của em thôi, phải không anh?...

…Bác sĩ nói vì não cô ấy bị thiếu ô xi quá lâu nên nếu có thể tỉnh dậy, cổ sẽ quên mất một số chuyện. Anh có thể thay em chăm sóc cho Tú Nhi được không? Hãy yêu thương cô ấy như anh đã từng yêu thương em. Em tin Tú Nhi sẽ không bao giờ khiến anh phải đau khổ…”

Tôi đã không thể nhớ được bất cứ điều gì xảy ra trước năm mình 23. Mọi thông tin về quá khứ của tôi đều do Eric cung cấp. Anh nói vụ tai nạn khủng khiếp đã làm tôi mất hết trí nhớ, mọi giấy tờ tùy thân cũng thất lạc.

- Mình chính là cô gái bất hạnh đó.

Vì không nhớ gì nên bấy lâu nay vẫn bị Eric lừa. Vì tình yêu với Hải Oanh nên anh ấy mới cưới tôi. Anh đã tạo cho tôi cả một lý lịch mới để con nhỏ ngu ngốc này cứ thế nghe theo hết năm này sang năm khác.

Hấp tấp lật nhật ký anh ấy ra xem, tôi bàng hoàng khi đọc được những dòng chưa bị nhòe ở trang cuối:

“…Hối hận vì có lỗi với tôi nhưng em vẫn đan tâm đẩy người yêu của mình cho một cô gái khác, đan tâm tự kết liễu cuộc đời. Tôi hận em và sẽ không bao giờ tha thứ cho điều đó…

… Anh không chỉ chăm sóc mà còn sẽ sống hạnh phúc bên cô ta nếu như đó là tất cả những gì em muốn. Nhìn thấy người mình yêu vui vẻ như vậy, em đã vừa lòng chưa?”

- Thời gian qua, mình đã yêu một kẻ nói dối.

Hải Oanh, cô nghĩ mình làm như vậy là cao thượng lắm sao? Tại sao ngày ấy không để tôi chết đi mà sống để bị dối gạt cho đến bây giờ? Tại sao cứu sống tôi mà không cho anh ấy biết? Tại sao cô đành lòng để Văn Kỳ phải ra đi một cách tức tửi như vậy? Còn anh, Eric, anh mượn tôi để trả thù cô ấy. Bao nhiêu năm chung sống cùng nhau, trong lòng anh chưa có lúc nào quên được Hải Oanh. Anh nghĩ tự đày ải mình như vậy thì cô ấy sẽ xót xa sao?

RẮC RỐI CỦA HAI NGƯỜI VÌ SAO LẠI LÔI TÔI VÀO ĐÓ?!?!?!?

Nỗi uất ức trào lên lồng lộng khiến tôi không tài nào thở được.

- Các người có thể ngăn được tôi một lần nhưng sẽ không có lần thứ hai…

Chụp lấy cây kéo cắt vải để trên bàn, tôi đâm ngay vào bụng.

Chết đi là một sự giải thoát.

Lưỡi kéo xuyên qua nhưng chẳng để lại chút đau đớn. Tôi thấy máu mình bắt đầu phun ra khắp sàn nhà. Cảnh tượng chắc cũng giống với lúc Văn Kỳ vì tôi dùng dao cắt vào cổ tay.

Tất cả chúng tôi đều là nạn nhân trong một trò đùa của tạo hóa. Không ai có được hạnh phúc mà mình mong đợi. Nhưng chỉ vài giây nữa thôi, tôi sẽ được gặp lại anh, người đàn ông đã vì tôi hy sinh tất cả.

Ngã xuống bên xấp giấy bừa bộn, tôi có thể nhìn thấy gió từ ngoài cửa sổ đang thổi tung quyển nhật ký của Eric. Từng trang chữ yêu thương dành cho Hải Oanh bay phần phật cho tới khi tờ giấy cuối cùng lật hẳn sang một bên, để lộ tấm hình nhỏ của... TÔI cùng dòng chữ:

“Quên đi quá khứ để cùng anh bắt đầu một cuộc đời, em nhé!”


-----HẾT-----


Nếu bạn đã đọc truyện của tôi tới giây phút này thì xin vui lòng để lại cho tôi vài lời nhận xét. Cảm ơn đã theo dõi truyện ngắn này trong suốt thời gian qua.

TA.C50

CHAP 50: SỰ THẬT VỀ THÂN THẾ CỦA TÚ NHI


Tôi chạy đi tìm Eric.

Phòng của anh trống trơn.

Những cuốn sách hay để trên bàn, quần áo vẫn móc trong tủ đều đã biến mất.

Tôi rơi phịch xuống chiếc giường lạnh lẽo, nơi từng mang hơi ấm của anh ngày nào

Đêm qua, chính mình đã bảo anh ấy hãy biến đi, đi càng xa càng tốt.

Eric đã cố giải thích nhưng mình không nghe.

Mình còn mắng ảnh là tên xấu xa, vô liêm sỉ…

Bàn tay tôi bỗng chạm phải thứ gì đó nằm dưới gối.

Anh để lại một cuốn sổ bìa nâu cùng xâu chìa khóa. Trên mỗi chìa đều có đánh số bằng sơn đỏ. Nó nhắc tôi nhớ đến căn phòng với những cuốn băng.

Mình đã từng vào một trong những căn phòng đó.

Quay lại lấy cuốn băng trên bàn Văn Kỳ, tôi hối hả nhớ lại con đường cũ, con đường Eric đã từng hướng dẫn.

Tại sao mình không bao giờ nhận ra chỉ một số phòng trong nhà được đánh số?

Run rẩy tra chìa vào ổ, tôi thấy như thể anh ấy đang đứng trước mặt mình. Ảo giác vừa hiện ra đã biến mất rất nhanh.Căn phòng chẳng có ai ngoài tôi, một con nhỏ đang chết chìm trong bể tội lỗi.

Đút cuốn băng vào máy, tôi kịp nhận ra trên đó cũng ghi lại ngày tháng 12 đến 15/12/1991

Căn phòng chứa đầy đồ đạc mà tôi từng trốn vào đó để khóc bỗng hiện ra trong bóng tối mờ ảo. Có tiếng bước chân dồn dập và lời kêu cứu của một đứa bé gái. Cánh cửa mở tung khi một gã thanh niên lôi theo cô bé khoảng năm sáu tuổi bước vào. Ném mạnh nó xuống sàn nhà, tên máu lạnh bắt đầu giở trò tồi bại. Mỗi lần cô bé nài nỉ van xin thì hắn lại đánh vào mặt nó. Cảnh tượng quen thuộc đế nỗi làm tôi choáng váng

Rồi con bé bất ngờ rút dao ra và đâm loạn xạ vào không khí. Một trong những nhát dao ấy đã cắt vào tay tên quái vật đang tra tấn nó.

- Ối.

Tiếng kêu la không thể lẫn vào đâu được. Thế Anh tức giận giật phăng con dao khỏi tay nó và tiếp tục đánh con bé rất tàn nhẫn. Tiếng kọt kẹt từ phía cửa khiến hắn giật mình ngoái đầu ra sau. Rồi hắn xông ra, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch

- Mày dám theo dõi tao hả…Giỏi lắm, thằng nhóc…

Một cậu nhóc được ném vào phòng và ngã lăn xuống chỗ cô bé đã ngất xỉu. Tay chân nó run run nhưng ánh mắt lại đầy căm phẫn.

- Khôn hồn thì giữ im lặng. Nếu không, tao sẽ làm cho cả mày và nó đều phải chết.

Đêm hôm đó không phải là lần đầu tiên của hắn

Phát hiện kinh hoàng khiến tôi hiểu ra ý nghĩa lời hăm dọa của Văn Kỳ : “…giao kết giữa anh và em coi như chấm dứt. Đừng quên ai mới là người giữ cuốn băng”

Anh ấy là người đã chứng kiến tất cả.

Tua nhanh đoạn băng, tôi thấy cậu bé Văn Kỳ đang cầm trên tay một con dao và từ từ cứa vào cổ tay mình. Máu của nó phun ra, chảy thành dòng xuống mặt đất. Mặt cậu bé nhăn lại vì đau nhưng tuyệt nhiên không rên la một tiếng. Con dao rơi qua một bên khi nó bất ngờ ôm lấy cánh tay bị thương và quằn quại dưới sàn nhà với hai dòng nước mắt lăn dài trên má...

Lúc 24h45’ ngày 13/12, hai đứa trẻ đang ngồi bó gối trong căn phòng vắng lặng. Đứa bé gái đang khóc còn cậu con trai thì mang một miếng băng lớn trên cổ tay.

- Em sợ…

- …

- Anh dẫn em trốn khỏi đây được không?

Cậu con trai vẫn không nói gì. Và chúng cứ thế mà ngồi bên nhau cho tới sáng.

18giờ ngày 15/12/1991, Tú Nhi một mình bước vào phòng với vẻ mặt rất kì lạ. Tôi biết nó đang quyết tâm làm điều gì đó nhưng đó là điều gì? Con bé mò mẫm lục tìm trong đống đồ chất ngất và lấy ra một cây kéo. Từ tốn cầm cây kéo bằng hai tay và giơ lên cao, nó khẽ mỉm cười như một người chẳng còn gì để mất.

Cũng may là Văn Kỳ đã kịp thời xuất hiện. Cậu bé vội vàng giật lấy cây kéo trên tay em mình một cách rất kiên quyết. Chúng vừa khóc vừa giằng co với nhau, mặt đứa nào cũng đầy vẻ đau khổ.

- Mặc kệ em.

-…

- Thà em chết còn hơn là sống thế này.

- Người đã làm chuyện đó là anh. Là anh đó. Em hãy sờ đi, vết thương trên tay vẫn chưa lành. Mỗi lần nó chảy máu, anh lại nhắc mình phải đối xử tốt với em. Hãy tha thứ cho anh. Tha thứ cho anh được không?

-…

- Em đừng đi…Đừng bỏ lại anh ở đây…Dù sao mình cũng đâu có cùng huyết thống.

Rồi Văn Kỳ ôm chặt lấy Tú Nhi, chặt như thể cô bé có thể tan biến vào không khí…

Cuối cùng tôi đã hiểu.

Thằng nhỏ cố tình tạo ra vết thương trên tay để Tú Nhi tin rằng người đã làm chuyện đó chính là nó. Vết sẹo đến giờ vẫn còn, nó cũng chính là nguyên nhân khiến tôi lầm tưởng anh là người đã hại chết Hải YếnCó lẽ sau vụ tai nạn, ba và mẹ của Tú Nhi đều chết còn riêng cô ấy thì bị mù. Chính nhà họ Võ đã nhận cổ làm con nuôi.

Võ Anh Kỳ vì lời tiên tri vớ vẩn mà tìm cách truy cùng đuổi tận những người có liên quan tới bài hát. Dấu vết duy nhất ông ta có được lại chính là sợi dây chuyền mà Văn Kỳ đã ném xuống cho tôi ngày nào…

TA.C49

CHAP 49: VÉN BỨC MÀN BÍ MẬT


Ngày 19/03/2011

Văn Kỳ muốn gặp tôi. Không biết anh ta định làm gì. Chắc là lại hỏi về việc lần cuối tôi gặp Tú Nhi diễn ra như thế nào. Và chắc chắn tôi sẽ lặp lại câu chuyện đó, câu chuyện mình đã kể đi kể lại hàng chục lần hôm qua.Cửa phòng không khóa. Người con trai ấy đang nằm duỗi chân trên chiếc ghế dài cạnh ban công. Hai tay anh úp vào nhau, để nhẹ nhàng trên bụng. Trông có vẻ thật thanh thản.

- Em ngồi đi – Văn Kỳ khẽ mỉm cười.

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Hình như trong phòng chẳng còn ai khác.

Cẩn thận ngồi xuống một cái ghế gần đó, tôi chỉ biết nhìn anh và chờ đợi.

- Suốt sáu năm làm bác sĩ, anh đã chữa cho rất nhiều người – Ánh mắt anh ấy chợt hướng về phía mặt trời Nhưng ít ai biết rằng bản thân anh cũng từng là một con bệnh. Lúc đầu, nó chỉ là sự nhút nhát, nhưng sau đó thì ngấm ngầm phát triển thành những cảm xúc tiêu cực. Anh không biết nguồn gốc thật sự của chúng từ đâu, từ người ba lúc nào cũng bận rộn hay ông anh thích ăn chơi, quậy phá. Nhưng càng khôn lớn, anh lại càng mong mình sớm được chết đi.

Rồi anh tìm đến với những bản đàn, trốn mình vào đó để tránh xa cuộc sống. Ba má đã tìm nhiều cách để chữa trị và họ có thể đã thành công nếu anh chịu nói ra những điều mình nghĩ. Nhưng không, anh chọn cách im lặng và quay lưng lại với họ. Thời gian cứ thế trôi qua cho tới ngày Tú Nhi xuất hiện. Cuộc đời con bé có lẽ sẽ không tồi tệ như vậy nếu đừng bước chân vào nhà anh

Ai mà chọn được cha mẹ cho mình chứ. Đó là số phận đã an bày cho cô ta thôi.

Những bất hạnh mà Tú Nhi phải gánh chịu khiến anh cảm thấy mình cần phải che chở và bảo vệ cho cô bé. Anh bỗng không muốn chết và mong được tiếp tục sống, sống đến khi nào con bé không còn cần đến anh nữa thì thôi. Nhưng anh đã không biết rằng, trong khi mình đang ra sức bảo vệ cho cô bé này đã vô tình làm hại đến một cô bé khác, là em.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh gia đình trong nhà trọ, anh đã biết em là người từng say sưa đứng nhìn anh qua khung cửa sổ. Lời tiên tri quái quỉ khiến ba anh rất lo sợ. Hôm mà em đứng bên đường, ca hát và xoay vòng theo điệu nhạc, Thế Anh đã nhìn thấy.

Anh nhớ mình chỉ kịp ném sợi dây chuyền của mẹ xuống chỗ em và hét em hãy mau rời khỏi nơi đó. Khi ấy, trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc phải làm thế nào để nhận ra em nếu có dịp gặp lại.Anh không ngờ trong nhà có máy quay và người ba ác độc đã dựa vào đó để lần ra tôi, phải không?

Sau tất cả mọi chuyện, anh nghĩ rằng chỉ một lời hối tiếc là đủ cho mọi đau khổ tôi phải gánh chịu ư?

Lúc người của ba chạy xuống thì em đã đi mất nhưng lại đánh rơi một tấm danh thiếp. Chuyện xảy ra với gia đình em đêm đó đến giờ vẫn là nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời anh. Nhiều năm trôi qua, ba tiếp tục truy tìm em trong khi vận mệnh lại đưa đẩy cho chúng ta gặp nhau. Sau khi chị gái em chết, anh đã cực kỳ ngu ngốc khi nghĩ rằng nếu để em ở cạnh mình thì có thể bảo vệ em tốt hơn. Tìm mọi cách đưa được em vào ngôi nhà này, anh lại không thể trực tiếp lo cho em được vì như thế sẽ khiến ba nghi ngờ. Và anh đã quyết định tìm tới Eric. Đây có lẽ là điều đúng đắn duy nhất mà anh từng làm. Nói tới đây, tôi thấy Văn Kỳ chợt mỉm cười, một nụ cười yếu ớt trên gương mặt thấm đừ vẻ mệt mỏiKhi anh nhờ anh ấy hãy để mắt và bảo vệ em, Eric đã tức tối kêu lên “protect her from what?”. Bọn anh gặp nhau lần đầu khi cùng tham gia lớp võ của thầy Triều. Eric là đàn anh, học trước anh một khóa. Con người anh ấy rất chính trực, đối với những việc đầu đuôi không rõ ràng, ảnh không bao giờ chịu chấp nhận.

Nhưng sau khi nghe anh nói hết mọi việc, Eric mới gật đầu đồng ý.Cuộc sống em đã không tốt lên như những gì anh đã nghĩ. Tệ hại hơn khi người gây rắc rối cho em lại chính là em gái và anh trai anh. Lúc đó, anh thật sự cảm thấy bí lối. Anh nghĩ mình nên trả em về với nơi mà em vốn thuộc về. Nhưng Tú Nhi đã đưa ra một đề nghị. Cô bé muốn giữ em ở bên cạnh để cùng chia sẻ và bảo vệ nhau. Lúc thấy em dùng số tiền lớn để đi giải phẫu, lòng anh chẳng hề vui sướng một chút nào. Vì anh nghĩ mình đã vô tình kéo em vào cuộc sống xa hoa, nơi mà giá trị con người chỉ được đánh giá bởi vẻ đẹp hình thức. Anh đã hằng mong em có thể ngẩng cao đầu trước mặt mọi người và tự hào về bản chất tốt đẹp của mình hơn là sự tự tin có được bằng cách ấy. Nhưng dù sao đó cũng là quyết định của em và anh sẽ tôn trọng nó. Hy vọng từ nay em sẽ có được cuộc sống tốt đẹp của riêng mình - Văn Kỳ liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay – Nãy giờ chắc cũng được mười phút rồi nhỉ?

Bàn tay anh thả xuôi ra ghế, tạo cơ hội cho một cái lọ nhỏ theo đó lăn long lóc xuống sàn nhà.

Tôi hốt hoảng chạy đến gần anh, mắt nhòe đi vì lệ.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, Văn Kỳ khẽ thều thào:

- Đừng lo lắng, anh đã cố ý uống lọ thuốc trước máy quay, người ta sẽ không thể làm gì em đâu…- Anh đừng đi…đừng đi…- Hải Oanh, nhà họ Võ đã nợ em rất nhiều…Bây giờ, anh lấy mạng mình để trả cho em… Hy vọng em có thể quên đi tất cả thù hằn mà tiếp tục sống cho vui vẻ…

- Không…Anh đã nói là phải sống cho tới khi Tú Nhi không cần đến anh nữa…

- Bệnh viện vừa gọi tới – Anh ấy cố hít lấy không khí - Họ nói sáng nay đã vớt được xác một cô gái...Thế Anh đã đến đó để xác nhận…

- Không phải. Là hắn lừa anh…Tin em đi…Cô ấy vẫn chưa chết…

- Đừng tự dối mình nữa…Sau khi anh chết, em hãy cất cuốn băng để trên bàn…Có nó trong tay, Thế Anh sẽ không thể bắt nạt em được nữa…

- Văn Kỳ, anh phải nghe em. Tú Nhi vẫn chưa chết…Em là người đã cứu cô ấy mà.

- Em…em bảo sao?

- Chính em đã đưa cổ vào bệnh viện. Nhưng vì hận anh, vì muốn anh phải đau khổ nên em đã…

Đôi mắt anh ấy trợn trừng nhìn tôi, hai bàn tay nắm chặt lấy thành ghế. Miệng anh há to như muốn gào lên điều gì đó nhưng không được. Rồi anh ngã gục xuống với cánh tay buông thõng…

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

TA.C48

CHAP 48: HÃY BIẾN KHỎI ĐỜI TÔI


“…- Tôi biết cô chính là người đã giết chết chị ấy – Thu Hương bất ngờ nhào tới, chộp lấy cổ áo tôi – Ai cũng thừa nhận cô là người thù chỉ tới tận xương. Nếu không phải vì Eric thì ông chủ đã đuổi cô từ lâu rồi…

Không biết vì lí do gì mà những lời cô ta nói như từ một thế giới khác vọng lại

Đầu tôi đau như búa bổ

Tay chân thì lạnh cóng.

Tôi để mặc cho cô ấy hết xô đẩy lại rung lắc và muốn buông xuôi tất cả.

Trần nhà trên đầu bắt đầu chao đảo trước khi bóng tối kịp bao trùm lấy tôi, đen đặc.

Ánh Tuyết lại quay về và đang muốn bóp cổ tôi. Gương mặt cô ấy trắng nhách nhưng hai mắt lại đỏ như hai cục máu lớn. Tôi vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, hình như bàn tay đã bị ai đó giữ lại. Và tôi cứ thế mà gào khóc trong vô vọng:

- Tôi không cố ý làm hại cô…Tôi không cố ý để cô chết đâu…

- Tỉnh lại đi em… - Eric dịu dàng hôn lên trán tôi - …Mọi chuyện đã qua cả rồi mà.

Tại sao mình lại thiếp đi trên giường anh ta?

Tại sao lại mặc chiếc áo sơ mi của anh ấy? Tại sao không phải ở đâu khác mà trong vòng tay Eric?

Một tay anh đang giữ lấy những ngón tay có đầy dấu đỏ của tôi, còn tay kia thì vuốt tóc tôi nhè nhẹ. Tất cả đều cám dỗ như những thứ người ta cần để dụ một con thú vào bẫy.

Không, tôi không thể để mình mắc phải sai lầm một lần nữa.

Đẩy Eric qua một bên, tôi lập tức ngồi bật dậy. Anh cố nắm lấy tay tôi nhưng thất bại

- Anh đã làm gì để nhận sự lạnh lùng này? – Eric bỗng chạy đến chắn ngay cửa.

- Cuộc trò chuyện giữa hai người, em nghe hết rồi.

- Hai người nào?

- Anh và cậu chủ Văn Kỳ - Tôi gằn rõ từng tiếng một - Bây giờ thì tránh ra cho em đi.

- Từ từ, chúng ta nói chuyện cho rõ đã – Eric liền nắm chặt lấy vai tôi, giữ lại – Em đã nghe được những gì?

- Đủ để biết hai người đang lừa tôi.

- Anh…

Người đàn ông ấy chợt nín lặng.

- Nếu em đã biết hết mọi việc…

- Em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa – Tôi lấy tay gạt nước mắt rồi tìm cách đẩy anh ra.

Nhưng Eric đã vòng tay ôm chặt lấy tôi và nói với giọng khẩn khoản

- Tất cả những việc anh làm đều xuất phát từ chỗ muốn tốt cho em.

- Anh gọi lừa dối là tốt cho em sao?

- Hải Oanh, em phải nghe anh nói. Lúc đầu mọi chuyện chỉ là một lời nhờ vả…

- Em không muốn nghe – Tôi dùng hết sức để xô được anh ra xa – Anh tồi tệ đến mức đem chuyện của chúng ta đi khoe khoang với hắn. Anh nghĩ dùng những lời lẽ đó để có được em là hay lắm sao?

- Anh không có – Eric tức tối kêu lên – Anh nói với họ như vậy là để bảo vệ em, để họ không còn lý do để nghi ngờ…

- Tôi không tin – Tôi hét vào mặt anh – Anh là kẻ hạ lưu, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp. Uổng công tôi đã tin tưởng, đã thật lòng thật dạ yêu thương anh. Bây giờ, tôi chỉ muốn anh mau biến khỏi mắt tôi. Đừng để tôi phải nhìn thấy anh thêm một giây phút nào nữa

Chúng tôi như chết lặng trong mắt nhau rồi Eric chợt lẩm bẩm như người mất hồn:

- Nếu đó thật sự là những gì em muốn thì…được thôi.

Mở toang cánh cửa trước mặt, tôi đùng đùng bỏ đi, để lại anh với tất cả nỗi đau đớn và thất vọng”

TA.C47

CHAP 47: CÔ GÁI ĐÁNG THƯƠNG


"Cái hộp chứa thứ gì đó nhỏ mà nặng nên cứ chạy qua chạy lại theo mỗi nhịp bước.

Cửa phòng quả thật không khóa.

Đặt cái hộp lên bàn, tôi quyết định ngó tới ngó lui thật kỹ lưỡng trước khi mở nó ra xem.

Chiếc máy quay nhỏ bất ngờ hiện ra như sự khởi đầu của một bi kịch.

Mình đã quên khuấy điều đó.

Nếu Tú Nhi có thể nhìn thấy ánh sáng thì cũng có thể nhìn thấy những gì được ghi lại trong chiếc máy này.

Tua nhanh qua đoạn Thế Anh đã chiếm đoạt cô ta như thế nào. Tôi thấy cảnh Văn Kỳ đang quỳ bên giường, vừa khóc vừa vùi mặt vào hai tay em gái. Rồi tiếng nhạc bỗng vang lên, hao hao với thứ âm thanh tôi thoáng nghe được khi nãy.

Tú Nhi đang mặc chiếc áo có ren trắng mà cô ấy thích nhất. Lướt nhẹ các ngón tay trên phím đàn, tôi thấy cô gái nhỏ khẽ mỉm cười giữa những dòng nước mắt:

- Ai cũng có điều gì đó phải bỏ lại phía sau. Nhưng niềm hối tiếc của ngày hôm qua dường như lớn lên cùng thời gian…Chẳng ích gì khi nhìn lại hay tự hỏi rằng: Nếu làm khác đi thì giờ đây đã thế nào…Dù biết vậy nhưng em vẫn không tìm được cách nào để quên anh…

Những lời ca như nghẹn lại. Từng lời, từng lời thốt ra đều ướt đẫm nước mắt.

- Em chưa từng có giấc mơ nào trở thành sự thật cho đến ngày em gặp được anh.Dù giả vờ như mình đang tiếp tục bước tới nhưng anh sẽ vẫn mãi là người em yêu…Em không tìm được lời nào để nói. Anh là người mà em nghĩ tới từng ngày…Và em biết, dù cuộc đời có đưa mình đến đâu, một phần trong em vẫn mãi theo anh…

Đừng làm gì dại dột, cô bé.

Nước mắt tôi bỗng bật ra như suối.

Tuy tôi không thích cô nhưng cũng không muốn cô phải chết.

- Nếu em biết chiếc máy quay này có thể thu tiếng thì đã không phải đợi đến bây giờ, phải không anh?

Rồi bản nhạc bất ngờ chuyển qua một giai điệu khác, thứ giai điệu khởi nguồn cho mọi đau khổ:

- Em vừa khóc vừa nói với anh rằng, chuyện cổ tích đều là lừa gạt, anh không thể là hoàng tử của em. Nhưng có lẽ em đã không hiểu, khi em nói sẽ yêu anh mãi mãi, bầu trời ánh sao của anh như bừng sáng…Anh nguyện biến thành thiên sứ mà em yêu trong câu chuyện cổ tích, giang rộng đôi cánh che chở cho em. Em hãy tin, tin rằng chúng ta sẽ giống như trong truyện cổ tích. Kết thúc mãi là hạnh phúc và niềm vui…”

Tú Nhi chỉ hát được tới đó rồi gục mặt xuống những phím đàn, khóc rũ rượi.

Tôi hối hả chạy sang phòng cô ta nhưng chẳng thấy ai ở đó.

Hỏi người trong nhà mới hay cô ấy đã nhờ tài xế chở ra ngoài cách đây vài phút. Tú Nhi có thể đi đâu?Bị mù suốt nhiều năm như thế, cô ta làm gì có nơi nào để đi.

Điều thứ hai em muốn thấy là cảnh hoàng hôn nhìn từ trên cầu, khi những tia sáng cuối ngày hắt vào mặt nước…

Ở gần đây chỉ có một cây cầu. Tôi gọi ngay một chiếc taxi để đến đó nhanh nhất.

Tú Nhi quả thật đang ở đó. Tôi có thể nhìn thấy cô ấy từ xa, một mình giữa dòng xe cộ tấp nập. Cô gái nhỏ đang ngẩng đầu về phía vầng dương, hai cánh tay giang rộng như đón những tia nắng cuối cùng từ buổi chiều tà.

Giục tài xế chạy nhanh hơn, tôi chỉ mong mình có thể đến kịp lúc. Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì cô ấy đã lao mình xuống dòng nước.

Đến bây giờ tôi vẫn không biết điều gì đã thôi thúc mình mạo hiểm nhảy xuống sông cứu cô ta. Nhưng tình hình lúc đó quả thật rất nguy cấp.

Tú Nhi vẫy vùng được một lúc thì chìm hẳn. Sau nhiều lần ngoi lên ngụp xuống tôi mới lôi được cô ta vào chân cầu…”

Tôi không biết sự việc tiếp theo như thế nào vì Hải Oanh đã ngừng kể. Đoạn liền kề sau đó đã là lúc cô ấy quay về nhà với bộ quần áo khô ráo được gió hong khô. Tiếp đón cô ta không phải Eric mà cũng chẳng là Văn Kỳ

TA.C46

CHAP 46: LẨN TRỐN


"- Nếu đột nhiên bị mù thì ai sẽ là người chị muốn nhớ mãi? – Tú Nhi bất ngờ nắm lấy tay tôi và hỏi bằng một giọng hết sức nhỏ nhẹ

- Chẳng ai hết.

- Chiếc xe buýt rơi khỏi đường vào ngày em cùng ba má đi chơi nhân dịp sinh nhật. Tính đến nay là vừa tròn mười bốn năm..

Cô ta sinh ngày 15/3…”

Cô ta sinh ngày 15/3? Sinh nhật của tôi cũng vậy. Thật trùng hợp.

“ – Em muốn người đầu tiên mình nhìn thấy sẽ là Văn Kỳ…Bao nhiêu năm qua, lúc nào em cũng tìm cách để hình dung gương mặt ảnh…Ảnh là nguồn động lực khiến em kiên trì đi chữa trị…Điều thứ hai em muốn thấy là cảnh hoàng hôn nhìn từ trên cầu, khi những tia sáng cuối ngày hắt vào mặt nước…

Bây giờ lại muốn nói về tình yêu của cô trước mặt tôi sao?

Anh em các người thật trơ trẽn.

Nhắc cho cô nhớ, anh ta chính là anh trai, là anh trai của cô đó.

Tôi khoanh tay, lạnh lùng quay mặt ra cửa sổ và ngắm nhìn những chiếc xe chạy vụt qua với ánh mắt cay xè…

Trải qua bao nhiêu sóng gió, điều cuối cùng mình nhận được vẫn chỉ là hai chữ “cô độc”

Thế giới này vì sao lại đáng sợ như thế”

Eric không phải loại người xấu xa như vậy. Dù anh rất khôn ngoan nhưng không bao giờ sử dụng sự khôn ngoan đó để lừa gạt người khác.Trong tình yêu lại càng chân thành và nghiêm túc.

Ngày 17/03/2011

Đến bây giờ, sự thật về Eric vẫn cứ như một giấc mơ.

Tôi không dám và cũng không muốn tin. Tối hôm qua, trong lúc nỗi uất ức đang trào lên lồng lộn, tôi đã xé sạch những trang nhật ký về anh, những dấu vết của sự ngu ngốc và khờ dại. Sự hiện diện của chúng chỉ làm máu nóng trong tôi sôi sùng sục.

Tình yêu chỉ là thứ làm con người ta mù quáng. Kể từ ngày chị hai mất, trên đời này đã thật sự chẳng còn ai yêu thương tôi nữa. Nhất định, tôi phải bắt các người trả giá.

Võ Anh Kỳ, ông giết cha mẹ và chị gái tôi. Bây giờ, tôi sẽ bắt ba đứa con còn lại của ông ra đi từng người một…”

Ngày 18/03/2011

Hôm nay, Tú Nhi sẽ tháo băng.

Văn Kỳ thì chưa về vì chuyến bay bị hoãn lại vì một số lí do nào đó.

Có vẻ như mong muốn của cô ta sẽ khó lòng thực hiện.

Sau một hồi cố tình trì hoãn, tôi thấy cô gái nhỏ rút trong túi ra một sợi dây chuyền bằng vàng mà mặt mề đay là hình ảnh người anh trai yêu quý đang mỉm cười chào đón.

- Ảnh tặng em hôm sinh nhật – Tú Nhi nhún vai mỉm cười – Có cái này, Văn Kỳ vẫn là người em nhìn thấy trước tiên.

- Đến việc đó cũng không chịu nhường cho người khác – Thế Anh đứng trong góc bỗng bật cười khanh khách – Có cần phải tham lam như thế không?

Nếu là trước đây thì có lẽ tôi sẽ ngạc nhiên vì thái độ cay cú tiềm ẩn sau những lời lẽ đó. Nhưng bây giờ,mọi chuyện đã quá rõ ràng để phải bất ngờ như thế.

Võ Anh Kỳ dạy con cũng thật khéo. Cả hai đứa con trai đều đem lòng yêu cô em gái ruột của mình, vì cô ta mà căm ghét và đấu đá lẫn nhau…


---o--0--o---


Vừa về đến nhà, cô ta đã chạy thẳng vào phòng với vẻ gì đó rất háo hức.

Còn tôi thì chỉ biết đứng ngoài cửa và chờ đợi.

Làm gì trong đó mà bí mật thế?


Nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy động tĩnh, tôi liền đưa tay gỏ cửa


- Tú Nhi, cô có cần tôi giúp gì không?


- Không.


- Văn Kỳ sắp về rồi đó.


- Em biết.


Cuộc đối thoại chấm dứt ở đó, không điều gì thêm ngoại trừ tiếng đàn văng vẳng vọng ra.


- Sao điện thoại em lúc nào cũng khóa? – Eric đang từ xa tiến lại khiến trái tim tôi vừa reo lên mừng rỡ đã âm ỉ rỉ máu


- Vì…bận quá.


Tôi cố tránh ánh mắt anh. Bởi vì tôi biết, chỉ cần nhìn sâu vào ánh mắt ấy, chẳng sớm thì muộn mình cũng ngả vào vòng tay anh mà thôi.


Dồn tôi vào vách tường, Eric khẽ nhướn mày:


- Bận thế này à?


- Anh coi chừng Tú Nhi nhìn thấy – Tôi khó chịu đẩy anh ấy ra


- Chuyện gì xảy ra với em vậy?- Giọng Eric đượm vẻ quan tâm và lo lắng – Nói cho anh biết được không?


Đơn giản là tôi đã không còn tin anh. Tôi muốn anh hãy mau tránh xa tôi, càng xa càng tốt.


Nín lặng nhìn anh, tôi thấy như thể người đàn ông trước mặt có thể đọc được những gì đang xảy ra trong đầu mình.


Rồi đưa tay sờ vào mặt tôi, những ngón tay khẽ run run một cách kỳ lạ:


- Em chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt đó…


Tôi chỉ đang nhìn thẳng vào con người thật của anh. Con người mà bấy lâu anh vẫn đang che giấu.


- Hải Oanh – Tú Nhi bất ngờ mở toang cánh cửa


- Chào cô – Eric lập tức lùi về sau để nhường chỗ cho tôi đi đến trước mặt cô chủ.-


Anh là Eric?


- Cô nhận ra tôi?


- Giọng anh rất đặc biệt. - Tú Nhi gượng mỉm cười trong khi hai mắt đỏ hoe như người vừa mới khóc – Hải Oanh, chị giúp em đem cái này qua phòng Văn Kỳ được không? Cửa không khóa.


Tôi nhận lấy cái hộp đỏ từ tay cô ta rồi đi thẳng xuống căn phòng chỉ cách đó mấy bước chân.


Mình vẫn chưa tìm ra cách để đối mặt với anh ta.

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

TA.C45

CHAP 45: BÍ MẬT ĐAU LÒNG


Anh ấy đang cảm thấy tội lỗi.


Eric nghĩ mình cũng có một phần trách nhiệm trong việc này.


- Anh cho rằng nếu biết Thu Hương là thủ phạm thì Hải Oanh sẽ cứu Ánh Tuyết sao?


Không đâu. Con người cô ta là một kẻ đầy mưu mô và xảo trá. Từ đầu đến cuối, Hải Oanh chỉ có một mục đích duy nhất là báo thù. Đến Văn Kỳ cũng bị gác qua một bên thì anh làm được gì chứ.


- Cô nghĩ chỉ cần trao thân cho anh ấy thì Eric sẽ làm mọi việc để cứu cô sao? Thật hèn hạ.


Ngày 13 dường như đã kết thúc ở đó. Và tôi biết mình nên làm gì. Phải gấp rút đọc tiếp những trang còn lại. Chồng tôi, Eric, sắp về đến rồi.


"Ngày 15/03/2011


Tôi không thể ngủ được kể từ ngày hôm ấy. Không biết Eric đã làm gì mà mọi người đều tin là Ánh Tuyết chết khi chỉ có một mình ở trong phòng. Dù không bị ai nghi ngờ nhưng cảm giác tội lỗi vẫn làm tôi không thể sống yên ổn bất cứ phút giây nào. Tôi thường nằm mơ thấy cô ta, thấy Ánh Tuyết quay về hỏi tại sao tôi lại không cứu cô ấy.


Mỗi lần thức dậy giữa đêm khuya, vòng tay ấm áp của anh như một liều thuốc giúp tôi bình tâm lại. Sự âu yếm và yêu thương từ anh đã xóa đi mọi nỗi cô đơn trống trãi. Eric giống như cây cổ thụ cao lớn để thứ dây leo yếu ớt như tôi nương tựa và ký sinh vào đó. Mỗi ngày lại hút chất dinh dưỡng từ anh để duy trì sự sống. Không có anh, tôi thật sự không biết cuộc đời mình sẽ ra sao.


Vì đã lên kế hoạch từ trước nên dù trong nhà đang có tang nhưng Tú Nhi vẫn phải nhập viện và Văn Kỳ vẫn ra nước ngoài. Còn tôi thì sẽ vào đó với cô ta trong ba ngày. Lúc chuẩn mang hành lý ra tới xe, tôi mới nhớ ra là mình đã bỏ quên điện thoại trong phòng. Vội vàng đi qua hành lang, tôi thoáng nhận ra ai đó rất giống Eric vừa bước vào phòng Văn Kỳ. Cửa chỉ khép hờ nên cuộc đối thoại trong đó có thể nghe rất rõ:


- Hải Oanh không nghi ngờ gì chứ?


- Tôi đợi cô ấy ra xe mới đến đây.


- Hai người có vẻ thân thiết – Văn Kỳ chợt cao giọng - Anh nhiệt tình với nhiệm vụ hơn em nghĩ.


- Có trách nhiệm thôi.


- Nhưng những gì anh kể với em đều là thật chứ?


- Cô ấy đã nằm trên giường, trong vòng tay tôi, suốt đêm – Eric thản nhiên ngắt từng đoạn riêng biệt.


- Vậy thì tốt. Em biết mình hoàn toàn có thể tin tưởng anh.


- Khi nào cậu đi?


- Bây giờ.


Tôi lập tức chạy vào phòng mình trước khi hai chân đổ khụy xuống mặt đất.


- À, phiền anh tiếp tục giúp em trông chừng cô ta.


- Ok.


Những lời như lưỡi dao băm vằm trái tim tôi thành trăm mảnh.


Mình đã bị hắn lừa.


Mình đã bị ánh mắt yêu thương và sự quan tâm kia làm cho mê muội, mê muội đến nỗi trao thân cho một kẻ sẵn sàng lấy điều đó làm chiến lợi phẩm để khoe khoang với người khác.


Dù đã rất cô gắng nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình đừng khóc vì gã đàn ông tệ bạc ấy. Thì ra họ đã thông đồng với nhau để gạt tôi ngay từ đầu


- Em đã nghĩ mình có thể tin tưởng anh…Em đã nghĩ, anh sẽ làm đời em thay đổi…

TA.C44

CHAP 44: TỘI ÁC


Ngày tồi tệ không kết thúc ở đó.


Những việc đã xảy ra làm tôi không cách nào chợp mắt.


Việc Eric tuyên bố sẽ không quan tâm đến tôi nữa không biết vì sao lại khó vượt qua như vậy.


Đây đâu phải là lần đầu tiên.


Chẳng phải trước giờ vẫn một mình đó sao?


Mình chỉ xem anh ta như một công cụ để trả thù Ánh Tuyết, không hơn.


Nhưng giờ đây, cái công cụ ấy lại đang làm tim tôi thấy đau nhói…


Dẫu biết đã hơn mười giờ tối nhưng tôi vẫn nhỏm dậy, lấy áo khoác rồi ra ngoài. Hy vọng sau khi dạo một vòng sẽ thấy dễ ngủ hơn. Nhưng đó thật sự là quyết định sai lầm…”


Đã hết trang nhật ký và phần duy nhất có liên quan tiếp theo đã là ngày 15/3. Không còn cách nào khác, tôi đành phải chuyển qua cuốn nhật ký của Eric.


Anh ấy cũng ghi lại vài trang về những điều xảy ra trong thời gian ấy. Phần lớn đều mờ nhạt trừ vài đoạn thế này:


“Em gõ cửa phòng tôi trong bộ quần áo xộc xệch và mái tóc rối bù. Nước mắt lã chã trên mặt, em mếu máo hỏi:


- Cho em vào được không.


Với dáng vẻ đó, trái tim tôi chỉ muốn ôm ghì lấy em mà vỗ về, an ủi trong khi lí trí lại đang ra sức ngăn cản. Tôi không biết sau những gì em đã nói ban sáng, mình còn có thể tiếp tục yêu em nữa không…”


“…Em vẫn ngồi trước cửa, đầu gục trong hai cánh tay đang ôm lấy đầu gối. Hình ảnh đó làm cả trái tim tôi như tan nát. Kể từ giây phút ấy, tôi biết mình đã không thể quay lưng lại với em được nữa. Cho dù em có không tin tưởng hay lừa dối tôi…


Bồng Hải Oanh trên tay, tôi đau đớn nhận ra cơ thể em đã mềm nhũng vì nước mắt. Đôi tay lạnh ngắt của em ôm chặt lấy cổ tôi rồi vùi mặt vào đó mà khóc. Tôi hỏi gì em cũng không đáp mà chỉ lặp đi lặp lại hai từ “xin lỗi”


Đặt em nằm xuống giường, tôi như thấy lại cảnh tượng cái đêm mà con chó của em bị giết.


- Đừng tự cắn ngón tay nữa – Tôi nhẹ nhàng kéo bàn tay em xuống – Em sẽ làm đau mình đấy.


Nhưng chỉ được mấy giây là em lại đưa ngay những ngón tay vào miệng. Như thể đó là một thói quen khó bỏ. Không thể tiếp tục chịu đựng cảnh tượng đó, tôi vội cầm lấy bàn tay với đầy những dấu răng đỏ của em.


- Đừng làm anh đau khổ hơn nữa…”


“…Cơ thể em đã bắt đầu ấm trở lại nhưng những giọt nước mắt vẫn chưa kịp khô hết. Chưa bao giờ tôi có cảm giác em là của mình một cách trọn vẹn như lúc này. Vuốt ve làn da mềm mại, tôi thấy em mới thật mỏng manh và yếu ớt. Hương vị ngọt ngào trên môi em khiến tôi có thể giũ bỏ mọi lạc thú khác trên đời. Tôi cảm thấy mình đang say, say vì em và ngất ngây bởi nàng tình ái. Nhưng lời thì thầm xen lẫn tiếng nấc của em đã phá tan tất cả:


- Em đã giết người…


- Giết ai?


- Chính em đã giết chết cô ấy…”


“…Bọn em giằng co, và cô ta ngã nhào xuống đất. Đúng lúc ấy, Ánh Tuyết chợt ôm ngực và ho rất dữ dội. Rồi cô ta hấp tấp bò tới đầu giường. Nhưng cơn ho mỗi lúc một nặng khiến cô ấy quằn quại. Và em đã đứng đó, trố hai mắt nhìn mà không làm gì khác…


- Có ai nhìn thấy em vào phòng của Ánh Tuyết không?


- Không…


Tôi để em lại trong phòng để ra ngoài xử lý vụ việc. Phải thủ tiêu đoạn băng trước khi có ai đó biết được mọi chuyện…”


“…Đừng khóc nữa. Đó đâu phải là lỗi của em.


Tôi nằm xuống giường và vòng tay ôm lấy cô bé, cơ thể bé nhỏ đang run lên vì sợ hãi.


- Đáng ra em phải đoán được cô ta bị suyễn… Nếu lúc đó em chịu giúp cổ tìm chai thuốc thì Ánh Tuyết đã không chết…


- Em đâu phải là bác sĩ, bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng đó đều có thể hành động giống như em.


- Không, đáng lẽ em đã có thể la lên hoặc gọi ai đó đến giúp…Nhưng em đã lưỡng lự - Hải Oanh lại bắt đầu cắn ngón tay một cách khổ sở -… Em đã nghĩ đến việc từng bị cổ nhốt vào kho lạnh, nhớ cảnh Tina đã bị cô ta giết như thế nào…Em đã muốn cô ấy phải chết…


- Anh hiểu, anh hiểu mà. Và anh cũng không trách em…sẽ không ai trách em đâu…


Tôi cố nuốt nước mắt để đặt nụ hôn lên môi em, hy vọng có thể làm cô bé ngừng khóc. Nhưng mùi vị của cảm giác tội lỗi vẫn mặn chát trên đầu lưỡi. Làm sao đủ nhẫn tâm để nói với em rằng kẻ giết chết Tina là Thu Hương chứ không phải Ánh Tuyết?...”

TA.C43

CHAP 43: CƠN THỊNH NỘ CỦA ERIC


- Anh hẹn em lên đây để làm gì?


- Vào đi – Eric lôi tuột tôi vào sau cánh cửa xa lạ.


Đó là một căn phòng có bốn bức tường được làm bằng những cuốn băng, những cuốn băng ghi hình xếp tầng xếp lớp.


- Đừng quan tâm đến mấy thứ đó – Giọng anh ấy có vẻ nghiêm trọng – Anh muốn em tập trung vào cái này.


Eric vừa đưa tay nhấn nút thì màn hình dưới đất bật mở. Hành lang buổi tối đêm qua xuất hiện khiến tim tôi giật thót. Một bóng người vừa đi qua góc ngoài cùng của máy quay. Tuy chỉ nhìn thấy từ sau lưng nhưng cũng đủ để Eric nhận ra. Nắm chặt bàn tay đang lạnh cóng của mình, tôi giả giọng bình thản:


- Em vẫn chưa hiểu được ý của anh.


- Đã tối như vậy mà em còn đi đâu?


- Em đi hóng mát.


- Hải Oanh, đã là lúc nào mà em còn nói dối anh như thế?


- Không, em không hề nói dối – Tôi bướng bỉnh cãi lại - Sự thật là em chỉ đi hóng mát.


- Được rồi.


Eric hùng hổ đút một cuốn băng khác vào đầu máy. Sau khi tua nhanh một đoạn dài, anh ấy đột ngột cho màn hình chạy chậm. Vẫn là hành lang quen thuộc nhưng… ở một góc quay khác.


Có tới hai máy quay trong hành lang đó.


Phát hiện động trời khiến trái tim tôi ngừng đập.


Tại sao mình không nghĩ ra điều đó?


- Nó chẳng nói lên điều gì cả… - Tôi tiếp tục chống chế


- Đúng vậy, sẽ chẳng là gì cả nếu xem hai đoạn phim này một cách riêng lẻ - Eric bất thình lình lao về phía tôi - Nhưng chỉ thằng ngu mới không biết em đã đi đâu. Đang đêm mà em lẻn vào phòng cô ấy để làm gì, hả?


- Cô ấy là cô chủ của em.


- Hai phút sau khi em bước vào thì Thế Anh xuất hiện. Một tiếng sau đó, hắn bỏ ra ngoài nhưng em vẫn không thấy đâu. Một phút 15 giây sau, Văn Kỳ lại xông vào phòng rồi hối hả chạy trở ra. Sáng sớm hôm nay, cậu ta đến tìm anh để nhờ xóa bỏ đoạn băng. Sau tất cả những chuyện đó, em nghĩ anh có thể không hỏi sao?


- Anh có nói với anh ta là đã nhìn thấy em không?


- Chưa – Eric tỏ ra vô cùng tức giận – Nhưng nếu em không cho anh một lời giải thích hợp lý…


- Thì anh sẽ tố tội em đúng không? Anh sẽ đem đoạn phim này cho tất cả mọi người xem để họ đuổi cổ em ra ngoài chứ gì?


- Em… - Anh ấy sững người nhìn tôi với ánh mắt không tin nổi-…Em nghĩ anh sẽ làm như thế thật sao?


- Có thể lắm chứ. Việc gì anh phải bảo vệ một con nhỏ xa lạ có thể làm hại những người hàng tháng trả lương cho anh, một con nhỏ vô danh có thể khiến anh mất việc. Tại sao phải mạo hiểm hy sinh vì một con người anh chỉ quen mới có bốn tháng.


- Bởi vì em là người con gái mà anh yêu – Eric lớn tiếng ngắt lời – Như thế đã đủ hay chưa. Hay em còn cần một lý do nào khác.


Tôi chết lặng khi thấy giọt nước làm mắt anh lấp lánh


- Em có biết nếu hai máy quay này không do hai người khác nhau quản lý thì chuyện gì sẽ xảy ra không?Em có biết nếu không phải anh là người cuối cùng kiểm tra tất cả số phim trước khi đem cất thì họ sẽ làm gì em không? Nếu thật sự muốn tố giác thì người nên đứng đây lúc này là Văn Kỳ chứ không phải em đâu. Nhà họ Võ trả cho anh rất nhiều tiền, nhưng điều khiến anh đau đớn là phản bội lòng tin của họ vì …em, một người không hề tin tưởng anh chút nào hết.


- Eric…


- Từ giờ anh sẽ mặc kệ em – Hai bàn tay nắm chặt tôi của anh dần lơi ra – Việc gì phải day dưa với một người vì tiền có thể bỏ qua tất cả, đúng không?


- Eric… – Tôi hét lên khi thấy anh quay lưng bước về phía cửa - …Em biết mình sai rồi…Anh đừng đi…Đừng bỏ em ở đây…


- Anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.


Anh ấy đáp lời tôi một cách lạnh lùng rồi bước đi thật nhanh sau tiếng cửa đóng sập.


Một lần nữa, tự tôi đã xua đuổi một trong rất ít những người quan tâm đến mình…

TA.C42

CHAP 42: THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ


- Anh Văn Kỳ nói chị đã biết bí mật của bọn em…


Bí mật nào?


Cô ta đang nói cái quái gì thế nhỉ?


-…Và em cũng tin như vậy… - Tú Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và gõ tay vào vị trí bên cạnh - …Chị ngồi đi…


Tôi cẩn thận ngồi xuống cạnh cô ta, mắt vẫn dán chặt vào cái máy quay với vẻ đề phòng.


- Chị biết đó, trừ phòng của ba và bọn em, mọi nơi trong nhà đều có lắp camera sẵn. Cái này là em nhờ một người bạn bí mật mua về, cả Văn Kỳ cũng không biết sự tồn tại của nó đâu…


Thật ghê gớm. Ai nói cô ta mù thì dễ bị bắt nạt?


- Tối nào em cũng bật nó lên vì chỉ có một mình…Thật sự em rất sợ những lúc như thế…


Tối nào cũng bật?


Nghĩa là trong cái máy quay đó sẽ có hình ảnh tôi lẻn vào phòng cô ta.


- Lúc mới mua, em cũng không biết mình sẽ dùng nó như thế nào, vì chị biết đó, em không nhìn thấy gì cả.


Tôi khẽ thở phào dù hai tay vẫn còn lạnh toát.


- Chị là người duy nhất em có thể tin tưởng và nhờ vả…- Tú Nhi vừa nói vừa mở chiếc máy quay ra trước mặt, giọng run run đầy xúc động – Bây giờ em muốn chị nhìn vào đó và nói cho em biết người đã ở trong phòng với em đêm qua là ai.


- Sao cô không đi nhờ anh trai của mình? – Tôi lập tức quay mặt đi vì quá choáng.


- Em biết anh ấy đang cố che giấu điều gì đó…Tuy hai mắt em không thấy đường nhưng vẫn có thể nhận ra Văn Kỳ đang gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng. Xin chị… - Hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô ấy - …Chị chỉ cần nhìn vào đó và nói cho em biết, người đàn ông ở trong phòng em tối qua là ai thôi…


Thật là kinh khủng. Bây giờ lại muốn lôi cả tôi vào chuyện này sao?


Không, không, tôi không muốn tiếp tục vướng vào rắc rối.


Một bóng đen xuất hiện trong phòng rồi chạy nhanh về phía tủ. Người đó chính là tôi chứ không phải ai khác. Sau đó không lâu thì Thế Anh bước vào với dáng đi xiêu vẹo. Cánh cửa không khóa dường như đã khiến hắn ta rất bất ngờ. Rồi hắn xăm xăm đi đến bên giường. Lúc này tôi mới nhận ra đoạn phim không hề có tiếng.


Thế Anh bắt đầu vuốt ve gương mặt của Tú Nhi rồi lải nhải điều gì đó. Rồi hắn cuối xuống hôn cô ta, đó cũng là lúc mà Tú Nhi thức giấc. Tôi thấy cô ấy vùng vẫy và kháng cự rất dữ dội. Còn gã anh trai tồi tệ thì đáp trả bằng một thái độ hung hăng không hề thua kém. Nhưng khi chiếc áo khoác mà hắn đang mặc chà sát lên mặt của Tú Nhi thì cô ấy bỗng thôi kháng cự. Và việc gì phải đến cũng đã đến. Tất cả chỉ là sự hình ảnh hóa những việc tôi đã nghe thấy tối qua…ghê tởm và hung tợn…


Quay qua nhìn gương mặt sợ hãi lẫn hồi hộp của cô gái bên cạnh, tôi thật sự không biết mình phải nói gì. Dù với tôi, là ai cũng không có gì thay đổi nhưng đối với cô ấy, nếu tiếp tục cho rằng người đã làm chuyện ấy với mình là Văn Kỳ thì có lẽ sẽ dễ sống hơn. Nhưng việc gì tôi phải quan tâm đến sự vui buồn của những con người đó? Chính họ là người khiến gia đình tôi tan nát. Nỗi dằn vặt khiến tôi không thể nào mở miệng.


Phải biết nhẫn tâm để sống mạnh mẽ hơn.


Đây là một trong những cơ hội tốt để báo thù.


Sau khi nhắc đi nhắc lại với mình điều đó, tôi cố gắng hít một hơi dài trước khi trả lời:


- Người đó là Văn Kỳ.


Và thế là Tú Nhi bật khóc.


Cuối cùng mình cũng bị sự mềm yếu đánh bại.


Cô gái vội vàng nắm lấy tay tôi và nói trong những giọt nước mắt


- Cảm ơn chị…Cảm ơn chị nhiều lắm…Chị không biết là điều vừa nói có ý nghĩa với em thế nào đâu…


Tốt nhất là cô đừng làm gì để tôi phải hối hận.


Tôi làm tất cả đều vì Văn Kỳ chứ không phải cô đâu.

 photo 123_zps412de85a.jpg