ẢO - TẬP 130
Đây
không phải là lần đầu sau bốn năm Bảo Nhi thức dậy và thấy Quang Hải đang yên
giấc bên cạnh mình trên chiếc giường ấy, nhưng cảm xúc chưa bao giờ giống ngày
xưa được như hôm nay. Bây giờ đã gần sáu giờ sáng, muộn hơn hẳn cái giờ mà
thường ngày anh thức dậy, nhưng Bảo Nhi cũng không nỡ đánh thức Hải. Không còn
ngủ thêm được nữa, cô chỉ nằm xích tới gần hơn để ôm anh rồi im lặng nhìn ngắm,
quan sát gương mặt im lìm trong giấc ngủ.
Hồi
lâu sau đó, Bảo Nhi nhìn quanh quất để tìm kiếm rồi quyết định nhặt lấy chiếc
áo len dài tay không cổ tối hôm qua Quang Hải đã mặc để tròng vào người. Khi
hành động ấy chỉ vừa hoàn tất, cô đã cảm nhận được một chút lay động nhè nhẹ
trên tấm nệm. Và rồi, vòng tay anh xuất hiện quanh thân thể cô, tạo thành một
cái ôm âu yếm, gần gũi từ phía sau. Đôi môi Bảo Nhi hơi mỉm cười khi đôi bàn
tay được tay anh dịu dàng nắm lấy, và nụ hôn quen thuộc lại được đặt lên má,
nhưng không bao giờ mất đi cái ngọt ngào.
-
Sao em không ngủ nữa ? – Quang Hải thì thầm rất khẽ, và cô nhận ra giọng nói
của anh vẫn còn nét trầm buồn.
-
Gần sáu giờ rồi, cũng nên dậy thôi. – Nhi nhỏ nhẹ đáp – Còn anh, hôm nay anh có
đi làm không ? Coi chừng trễ giờ đó.
Lúc
này, Quang Hải bỗng dưng im lặng, một sự im lặng có phần khó hiểu, khiến cho
Bảo Nhi phải ngoái đầu lại nhìn, tò mò quan sát thái độ. Chẳng khác với hôm
qua, nỗi buồn vẫn đang phủ kín lấy gương mặt anh, thấm đẫm trong giọng nói, cử
chỉ. Điều đó khiến cho lòng cô không khỏi xót xa. Bảo Nhi đâu có còn đay
nghiến, oán trách anh thêm chút nào nữa, tại sao anh lại tự ôm vào lòng mình nhiều
ưu phiền, sầu não như thế?
Sau
một hơi thở dài não nuột, Quang Hải mới hạ giọng, nhìn thật sâu vào mắt Nhi để
hỏi cô :
- Anh đã từng hứa với em, nếu cưới
em, anh sẽ xuất bản cho em tất cả các tác phẩm, cho em được đi dạy ở bất cứ chỗ
nào em thích, hoặc là em cứ ở nhà, không cần phải đi làm gì hết. Nếu bây giờ,
không có những điều đó nữa, em có còn đồng ý làm vợ anh không?
Việc
Quang Hải thốt ra câu hỏi như thế thật không bình thường một chút nào. Những
điều ấy từng được anh nói đến với một vẻ tự đắc rất lớn, có lí nào bây giờ tự
anh lại đưa ra một viễn cảnh trái ngược như thế ? Nhưng dẫu sao, nghe thấy ba
chữ “làm
vợ anh”, Bảo Nhi lại nhoẻn miệng cười, lòng hân hoan nhiều
niềm sung sướng khó lòng nào diễn tả hết. Cô lí nhí hỏi :
- Anh đang hỏi vu vơ hay đang cầu
hôn em vậy?
-
Em trả lời rồi, anh mới dám nói ra lời cầu hôn chứ. – Quang Hải chậm rãi đáp – Nói
anh biết đi Bảo Nhi.
Bật
cười và đánh nhẹ vào tay anh, cô áp môi hôn lên má Hải và nói nhỏ :
-
Từ lúc chúng ta học cùng nhau hồi cấp ba tới giờ đã là bao lâu rồi, anh có biết
không? Đến tận bây giờ, em vẫn còn ngồi đây với anh, vậy anh nghĩ sao?
Quang
Hải không vội vàng nói thêm một lời nào khác, anh chỉ tiếp tục giữ thái độ im
lặng, trầm tư khó hiểu của mình. Cô mong anh sẽ chịu nói ra nhiều hơn, để mình
hiểu rõ và có thể chia sẻ được phần nào đó trong dòng tâm tư phức tạp kia. Bảo
Nhi nóng ruột quá, vì bây giờ, cô chẳng mong đợi gì hơn lời cầu hôn của anh, để
tương lai của cả mình và Hải Nhi đều được hứa hẹn, đảm bảo, không còn chìm
trong cô đơn, hiu quạnh và mang mãi những cái danh “thứ con gái không chồng mà có con” hay “đứa con hoang” nữa.
-
Nhưng có một điều anh thật sự thắc mắc. – Quang Hải đưa bàn tay giữ lấy cằm Bảo
Nhi, kéo cô quay mặt về phía mình trước khi cất tiếng hỏi – Tại sao em lại đi
đến tận Đà Lạt ? Anh biết em đi với Thiên Kim, nhưng… vì lí gì mà lại tới một
chốn xa xôi như vậy?
Tránh
nhìn vào anh để cảm giác kinh hoàng của những ngày đó thêm phần khủng khiếp,
Bảo Nhi nói lảng :
-
Tại vì… chỗ này không thể ở được nữa…nên em phải đi.
Nhi
không thể tự chắc chắn Quang Hải có hiểu được chút gì về nỗi đau của cô khi ấy
hay chăng, chỉ thấy anh lại lặng im, vòng tay chầm chậm siết chặt hơn chút nữa,
hoàn toàn bao bọc Bảo Nhi vào giữa lồng ngực rộng và hai cánh tay to lớn. Hơi
ấm đó giúp cho cô mau chóng quên đi những gì hãi hùng để tận hưởng hết mình
thực tại hạnh phúc bản thân đang có.
Quang
Hải hỏi một câu nữa mà qua giọng điệu, cô có cảm giác chính anh cũng đã tự hình
dung được lời đáp :
-
Thế suốt bốn năm qua, em có bao giờ về nhà ba mẹ không, hay liên lạc với họ
không?
Ngậm
ngùi cúi mặt, Bảo Nhi lắc đầu, mím môi trước cơn đau đang nổi dậy vì điều anh
đã nhắc đến. Ngay lập tức, bàn tay Quang Hải lại nắm chặt lấy đôi tay cô, ra
sức xoa dịu, vỗ về. Nói vội vàng, anh hứa mà cô chẳng biết có thực hiện được
hay không :
-
Cuối tuần này ba chúng ta cùng về nhà ba mẹ em, nhé!
-
Cả ba chúng ta ư ? – Cô ngỡ ngàng nhìn anh – Ba mẹ em sẽ không cho anh bước
chân qua cửa… - Giọng cô càng thêm chùn xuống – Chính em có khi còn không qua
được… Còn Hải Nhi nữa…
-
Cha mẹ không đối xử với con gái của mình như vậy đâu. – Anh nhẹ nhàng trấn an –
Hơn nữa, đây không phải là lỗi của em.
Nhớ
tới những lời buộc tội vô tình của ba, mẹ và ánh nhìn chế giễu của hai đứa em
gái đã rất lâu ngày không gặp mặt, Bảo Nhi run rẩy, sợ hãi không dám đối mặt
với những thứ ấy thêm lần nào nữa. Giọng buồn bã của Nhi mỗi lúc một trở nên
rầu rĩ, u ám :
-
Ngày xưa ba mẹ đã không tin em. Bây giờ, anh nghĩ họ sẽ đổi ý sao ?
-
Anh tin là vậy. – Quang Hải cố gắng khích lệ, động viên – Theo trí nhớ của anh,
họ rất thương em mà. Bốn năm rồi, chắc hẳn mọi người đều mong gặp lại em lắm.
“Anh không phải là người chịu đựng
những thứ đó, làm sao anh hiểu được ?”, Bảo Nhi chua chát nghĩ thầm…
-
Với lại… - Quang Hải nói tiếp, giọng có chút vui tươi – …Anh không đi gặp “nhạc
phụ, nhạc mẫu” thì làm sao xin rước con gái nhà người ta về làm vợ được ?
Quay
đầu lại nhìn anh, tựa vào trán Hải để cả hai có thể nhìn vào mắt nhau thật gần,
Nhi hỏi nhỏ với niềm vui sướng diệu kỳ vì lời cầu hôn gián tiếp kia. Sự tin tưởng
đã quay về với cô, một lần nữa Quang Hải đã trở lại làm điểm tựa vững chãi cho
đời Bảo Nhi, nhưng cô vẫn cứ vuột miệng câu hỏi :
-
Anh sẽ không đổi ý nữa đâu phải không?
Chưa
bao giờ anh tỏ ra cứng rắn, cương quyết hơn như thế, và có lẽ cả đời này Bảo
Nhi cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy được một sự dứt khoát nào lớn hơn thế nữa :
-
Chắc chắn là không. – Từ âm điệu mạnh mẽ ấy, anh lại chuyển sang dùng một thứ
âm thanh rất ngọt ngào và tha thiết – Bảo Nhi à, làm vợ anh, nhé!
Không
có bất cứ một lí do nào để từ chối hay hoài nghi thêm về tình yêu anh dành cho
mình và cho Hải Nhi, Bảo Nhi gật đầu rồi để bật ra một tiếng cười hạnh phúc.
Cũng giây phút ấy, cô được nghe thấy tiếng cười của anh, được chứng kiến nụ
cười rạng rỡ, tươi tắn nơi Quang Hải lần đầu tiên kể từ ngày gặp lại. Vừa nãy,
trông anh nhẹ nhõm hơn những ngày trước, và bây giờ, những trĩu nặng, ưu tư
trong lòng anh hình như đã biến mất hẳn, nhường chỗ lại cho niềm vui đoàn tụ
ngọt ngào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét