Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011
TA.C39
TA.C38
TA.C37
---o--0--o---
Trong hành lang này có một máy quay. Tôi biết chính xác vị trí của nó vì đã từng thấy Eric chỉ đường cho Thu Hương.
TA.C36
Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011
TA.C35
“…Cửa phòng còn chưa kịp mở ra đã nghe có tiếng cào nhè nhẹ. Ai đang ở trong đó?
Con gì đó bất ngờ đâm đầu vào hai cổ chân tôi rồi liếm liên tục. Nó có màu lông vàng và tròn vo như cái gối.
- Tina!
Sự bất ngờ kéo theo niềm vui ập đến làm tôi vô cùng choáng váng. Khép cánh cửa lại phía sau, tôi âu yếm bồng con chó đặt lên đùi:
- Làm cách nào mày đến được chỗ này hả?
Mặc dù Tina không biết trả lời nhưng chiếc vòng trên cổ nó lại có.
- Tặng cô gái xinh đẹp nhất hành tinh - Lời chúc phóng đại khiến tôi phì cười.
Chỉ Eric mới viết ra những câu hài hước như thế.
- Chơi ngoan nhé, tao ra ngoài làm “công chuyện” tí.
Tôi đặt con chó xuống đất rồi hối hả chạy ra ngoài…”
- Mất tiêu rồi!
Tình huống quen thuộc một lần nữa lại khiến tôi nổi cáu.
- Cô quăng hết những trang có liên quan tới anh ấy rồi sao?
Hậm hực để đống giấy rời qua một bên, tôi mới giở nhanh giật ký Eric ra xem. Sau khi đọc hết chỗ gặp nhau giữa anh ấy và Hải Oanh, tôi đã quên xem thử còn sự việc gì xảy ra trong ngày hôm đó nữa không. Và sự thật là vẫn còn cả một đoạn:
“ Em nhận lời gặp tôi ở vườn sau vào lúc 10 giờ tối. Ngước mắt nhìn lên những ánh đèn lấp lánh, tôi thấy gương mặt em như bừng sáng.
- Tất cả những thứ này là cho em sao?
- Anh đâu cần tốn nhiều công sức như thế? – Em bất ngờ dừng lại và quay ngoắt ra sau.
-Vì hôm nay là một ngày đặc biệt…
Tôi giả vờ tỏ ra bí mật.
- Anh biết rồi ư? – Hai mắt em liền mở to
- Know what?
- À không…
Em bối rối quay đi, tay trái liền nắm chặt lấy tay phải như một thói quen. Mới một tháng không gặp mà sự dịu dàng và duyên dáng của em đã làm tôi hết phương chống đỡ. Những vết phỏng trên mặt ngày trước đã làm em co mình lại nhiều thế ư?
- Này, anh chưa nói hết mà…
Tôi vừa nắm lấy cổ tay em thì cô gái bé nhỏ ấy đã quay phắt lại. Tay phải em đè mạnh khuỷu tay tôi rồi bẻ ngoặt ra sau, bài bản y hệt những gì tôi đã dạy. Dù biết rõ cách phá giải nhưng sợ làm em đau nên tôi cứ thả xuôi người cho em khóa chặt.
- Bắt được anh rồi nhé.
- Thời gian qua em trốn lên núi luyện võ hả?
- Không, em đùa anh thôi.
Rồi cô bé bỏ tôi ra và bỏ chạy. Tôi vội vàng đuổi theo em nhưng lại không dám chạy nhanh vì sợ giây phút này sẽ chấm dứt. Nhẹ nhàng bắt lấy tay em, tôi quay ngược chúng ra sau, vừa đủ để trói chặt hai cánh tay cô bé bằng một bàn tay duy nhất.
- Sao anh không dạy chiêu này cho em? – Hải Oanh khẽ cự nự trong hơi thở gấp gáp.
- Vì tay em nhỏ quá.
Tôi trả lời trong khi đôi mắt không cách nào dứt khỏi gương mặt xinh xắn đang cách mình chưa tới hai tấc. Vừa nhích tới gần thì em đã cúi mặt và giấu ánh nhìn sau những sợi tóc mai mềm mại. Ý nghĩ bỏ cuộc vừa xuất hiện thì hai bàn tay lạnh toát của em đã xua tan tất cả.
Mỗi lần hồi hộp cô bé lại như thế. Em đang sợ, sợ chứ không phải khó chịu. Nhận thức ra cơ hội của mình, tôi liền dùng tay còn lại để nâng nhẹ mặt em dậy, vuốt ve đôi môi hồng đang khẽ run lên sau mỗi cử động.
- Chúc mừng sinh nhật - Tôi mỉm cười hôn nhẹ lên trán em.
Lập tức nhắm chặt cả hai mắt, em gần như chết lặng. Cơ thể thì co rúm và cứng đơ như một tượng gỗ. Nhẹ nhàng thả tự do cho hai bàn tay bé nhỏ, tôi từ tốn lùi về sau.
- Chàng ngốc – Cô bé bỗng kêu lên - Em không muốn nụ hôn đầu của mình kết thúc như thế.
Chồm tới và kiễng chân để hôn tôi, em đã suýt té ngã. Tôi vội vàng vòng tay quanh eo để giữ em lại và bật cười vì trò trẻ con ngốc nghếch. Rồi tôi hôn em, hai cánh tay siết chặt nhấc hẩng em lên khỏi mặt đất. Nếu lúc đó trái tim có thể nói được thì tôi biết nó sẽ bảo với em rằng: Tôi yêu em!”
TA.C34
---o--0--o---
Trong phòng Tú Nhi cũng có một cây đàn lớn màu trắng.
Có lẽ đây là nơi ít đồ đạc nhất trong nhà. Việc di chuyển của cô ấy trong căn phòng đó cũng không mấy khó khăn vì Tú Nhi gần như thuộc lòng từng viên gạch.
Kéo tay tôi ngồi xuống giường, cô gái nhỏ liền nói giọng trong trẻo:
- Từ nay, chị sẽ là đôi mắt của em. Mình cứ coi nhau như người trong nhà. Đừng ngại ngùng gì hết.
Người trong nhà?Mình chẳng bao giờ làm người trong nhà với cô ấy.
- Có chị chăm sóc cho em, anh Văn Kỳ sẽ không phải lo lắng nữa – Tú Nhi mỉm cười đưa tay vén tóc ra sau – Từ lúc Thảo Nguyên nghỉ việc, anh ấy cứ viện cớ ở nhà làm em lo lắng lắm.
Cô ta bảo Thảo Nguyên nghỉ việc. Không biết thật hay cố tình giả vờ ngây ngô với tôi đây?
Có tiếng người gõ cửa. Tôi nhanh chân đứng dậy để nhận lấy bó hoa từ cô người làm.
- Có ai đó tặng hoa cho cô.
- Để em – Cô ấy liền đưa tay ra đón.
Bó hoa rất to với nhiều đóa hồng nhung đỏ thắm. Hương thơm dịu dàng từ đó bay ra, thoang thoảng trong gió. Tú Nhi dùng tay mò mẫm trong lớp giấy kiếng màu trắng một lúc rồi rút ra thứ gì đó hình vuông nho nhỏ.
Thì ra là một cái mp3 cực bé.
Ai mà chu đáo thế? Biết rõ cô ấy không thể đọc nên chuẩn bị cả thứ này. Tôi im lặng ngắm nhìn nụ cười đang làm cả gương mặt Tú Nhi như bừng sáng. Thứ gì đó trong chiếc máy kia đang làm cô ấy rất vui.
- Anh ấy đã về - Tú Nhi bất ngờ tháo tai nghe và nhảy khỏi giường – Văn Kỳ về rồi, anh ấy đang đợi em ở dưới.
- Từ từ, cô sẽ ngã đấy.
Thật quái lạ, sáng nay mình mới gặp anh ta ở dưới nhà. Sao Tú Nhi lại bảo là “về rồi”?
Dìu cô ấy đi xuống cầu thang, tôi cứ thắc mắc không biết có phải lần nào Văn Kỳ đi xa về Tú Nhi cũng mừng rỡ như thế. Cứ cho là anh ta tặng hoa nhân dịp 8/3 thì cô ấy cũng đâu cần vui đến nỗi dép không kịp mang, áo khoác không thèm mặc như vậy.
Vừa đặt chân xuống thảm cỏ, Tú Nhi đã vùng khỏi tay tôi để lao về phía trước. Nhưng giữa chừng thì cô ấy suýt té. May mà có…Võ Thế Anh ở đó.
- Em đi đâu thế, thiên thần nhỏ?Hắn vòng tay quanh eo cô ấy và kéo sát vào người mình.
- Cảm ơn anh! – Tú Nhi mỉm cười đưa tay vuốt những sợi tóc đang lù xù trước mặt ra sau – Văn Kỳ về rồi, anh biết không?
- Biết – Thế Anh chép miệng và đưa mắt nhìn tôi – Con nhỏ này…
- Tú Nhi! – Tiếng Văn Kỳ bất ngờ vang lên từ phía sau họ - Anh ở đây kia mà.
Vùng khỏi tay anh trai này, Tú Nhi lập tức chạy về hướng vừa phát ra giọng nói, nơi có một người anh trai khác đang giang tay chờ đợi. Tôi đã không tài nào hiểu được điều gì có thể khiến một cô gái không thấy đường chạy nhanh như vậy.
Nói là cô ấy chạy đến chỗ Văn Kỳ nhưng thật ra anh ta mới là người phải di chuyển để có thể đón lấy cô em gái. Ôm Tú Nhi trong tay, tôi nhận ra ánh mắt anh ấy vẫn hướng về Thế Anh với những tia nhìn rất kì lạ. Đáp lại anh cũng là một thái độ không hề thoải mái.
Mình nhất định phải tìm ra mâu thuẫn đã tạo ra khoảng cách giữa anh em họ.
Thế Anh bỏ vào nhà được một lúc thì tôi nghe có tiếng gọi:
- Hải Oanh, em giúp anh lên lầu lấy cho Tú Nhi một cái áo khoác được không?
Tôi gật đầu rồi quay vào trong.Dù sao mình cũng không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa”