Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

TA.C12

CHAP 12: ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TAI NẠN



- Chú có nhìn thấy mặt kẻ lái xe không? Chú có thấy...?


- Tại sao cô lại quan tâm đến việc này? - Người đàn ông chợt ngắt lời


- Vì cô gái đó, cái người chết trong vụ tai nạn chính là chị tôi.


- Con nhỏ đó chết rồi à?...Mà cũng phải thôi...


Tiếng thở dài của ông ta càng khiến lòng tôi như lửa đốt.


- Nếu biết gì xin chú hãy nói cho tôi biết. Tôi cầu xin chú.


- Mua vé số đi - Người đàn ông đó bất ngờ chìa tập giấy về phía tôi - Mua đi rồi tôi nói.


Tôi lật đật cho tay vào túi quần để tìm kiếm. Lục hết ngăn bên trái rồi đến bên phải mà chỉ lôi ra được mười ngàn liền đưa hết cho người đàn ông đứng trước mặt.


Sau khi đếm đi đếm lại mấy đồng bạc lẻ, ông ta chìa tờ vé số cho tôi, ngó nghiêng ngó ngửa rồi tiến lại gần.


- Cái xe đó đậu trong hẻm lâu lắm rồi. Nó chờ chị cô tới.


- Sao chú biết? - Hai tay tôi bất ngờ trở nên lạnh toát.


- Tôi vẫn đi bán dọc khu này. Lúc rẽ vào hẻm thấy nó đang đậu ở đó. Lát sau quay lại vẫn chưa rời khỏi. Chị cô vừa dắt xe xuống đường thì chiếc xe lập tức rồ máy rồi phóng ra cán chết cô ấy. Lúc đó trong hẻm chẳng có ai còn tôi thì ở ngay phía sau nó...


- Vậy chú có nhìn thấy mặt hắn không?


- Sao mà thấy được. Nhưng lúc mua vé số, tôi thấy trên cổ tay hắn có một cái sẹo lớn.


- Chú có thể nói lại những lời vừa kể với tôi cho cảnh sát được không? Tôi xin chú.


- Cô điên à? Tôi không muốn dính vào rắc rối.


Nói rồi, người đàn ông đó liền hất tay tôi ra và bỏ đi thật nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đúng là một con nhóc không biết trời cao đất dày"

Vậy ra sự việc không phải là một tai nạn. Đã có người lập sẵn kế hoạch để giết Hải Yến. Nhưng làm sao hắn biết trước chị ấy sẽ qua đó? Đến tôi chị hai còn giữ bí mật.


Chỉ có thể chia sẻ chuyện vặt vãnh đó với ai? Trong khoảng thời gian tôi nằm viện, chị hai chắc chắn đã gặp ai đó. Nhưng sao chị ấy lại không kể? Người đàn ông có vết sẹo lớn trên cổ tay, lẽ nào lại là anh ta?


Tôi thấy lòng mình đong đầy nỗi hoang mang lo lắng. Tại sao lại có người muốn giết Hải Yến? Chẳng lẽ vì sợi dây chuyền ấy?


---o--0--o---



- Bạn đang làm gì thế? - Tôi nổi nóng khi thấy Thảo Nguyên đang ngồi dưới sàn, tay cầm một cầm xấp giấy đã ố màu.


- Người này... - Nó quay trang giấy về phía tôi - ...Người này chẳng phải là Võ Văn Kỳ, em trai của Võ Thế Anh sao?


Tôi run rẩy hết nhìn con nhỏ lại quay chiếc va li đang mở tung dưới đất.


- Thì ra người bạn thích không phải Thế Anh mà là em trai của anh ta...


- Im đi! - Tôi giật xấp giấy khỏi tay nó rồi đóng sập vali lại - Ai cho phép cô lục lọi đồ của tôi?


- Mình đang đi tìm con Tina thì thấy nó dưới giường...


- Nếu còn làm như thế một lần nữa...tôi sẽ giết cô.


Con chó con nhỏ xíu bỗng từ đâu chạy đến bên cạnh, vừa vẫy đuôi vừa liếm vào chân tôi liên tục. Trong cơn tức giận, tôi lại dùng chân đá văng nó vào chân bàn. Tina chỉ kịp kêu lên đầy đau đớn trước khi rớt bịch xuống.


Trong một phần ngắn ngủi của giây, tôi thoáng nhận ra mình vừa làm một việc rất sai trái. Nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt Thảo Nguyên thì ý nghĩ đó lập tức bốc hơi ngay sau đó.


- Bạn không cần trút giận lên nó - Con nhỏ liền chạy đến nhặt con chó rồi ôm vào lòng - Người khiến bạn giận là mình chứ đâu phải Tina.


- Biết vậy thì giữ cái thứ có lông đó tránh xa tôi ra.


Thảo Nguyên tức giận ôm con chó leo lên giường rồi không nói thêm một lời nào nữa. Sao nó lại có thể làm điều đó với tôi? Sao nó dám lục lọi những ký ức mà tôi cố tình chôn giấu?


Căn phòng chỉ còn lại tiếng gió lùa làm rung cái chuông nhỏ. Tôi nhắm mắt lại rồi thở hắt ra, chờ đợi cho cơn tức giận nguôi xuống


- Hải Oanh, con đâu rồi?


- Ba...


- Nói nữa đi, ba chẳng nhìn thấy gì cả.


- ÁÁÁÁÁÁ ! ! ! ! ! !


- Chuyện gì, chuyện gì vậy?


- ĐẦU CON CHÁY, ĐẦU CON CHÁY, CHÁY CHÁY CHÁY !!!!!!


Tôi giật mình mở mắt nhìn xung quanh mới hay mọi thứ chỉ là mơ. Trong phòng chẳng còn ai. Chiếc gối đang nằm thì ướt đẫm.


Dưới giường, con Tina đang chồm người về phía tôi và phát ra những tiếng kêu nhỏ. Cái lưỡi bé xíu màu hồng của nó cứ thụt ra thụt vào ra vẻ rất phấn khích.


Mới đó mà con chó quên mất những việc mình đã làm với nó rồi sao?


Tôi đưa tay nhấc Tina lên khỏi mặt đất. Lớp lông tơ màu vàng của nó lập tức cạ vào tay một cách êm ái. Bàn chân be bé còn phủ lớp da non đặt lên tay tôi trong khi cái đuôi nhỏ thì ngoắc qua ngoắc lại liên tục.


Nếu mình cũng có thể dễ dàng tha thứ như con chó này thì cuộc sống có lẽ đã không mấy phức tạp."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg