CHAP 27: SỰ QUAN TÂM KHÔNG ĐƯỢC ĐỀN ĐÁP
Con đường đi về phòng ngủ của tôi bao giờ cũng phải băng qua căn phòng có cây đàn hôm nọ. Lần trước có cơ hội được nghe lại tiếng đàn xưa nhưng lần này lại là hỗn hợp những âm thanh rất gay gắt:
- Anh đừng làm thế! - Giọng Tú Nhi bất ngờ vang lên đầy khẩn thiết.
- Em đã nói là không cố tình giết cô ta. - Một giọng nữ khác lập tức hét lên đáp trả - Đùa vui chút cũng có tội sao?
- Làm người ta suýt chết cóng mà mày nói là đùa cho vui sao?
- Văn Kỳ, em xin anh.
- Thì sau đó em quên. Nhưng một kẻ xấu xí như thế chết đi chỉ tổ làm cho ma quỷ sợ hãi.
- Ánh Tuyết!
- Em với chị Tư có gì khác nhau mà bị anh phân biệt đối xử như vậy? - Tôi bắt đầu nghe có tiếng rượt đuổi vòng quanh - Chẳng lẽ vì chị ấy mù nên phải được yêu thương.
- Đừng chọc giận anh em nữa mà...
- Chị cứ để mặc đó. Em không tin ảnh có thể vì một con nhỏ xấu đến ma chê quỷ hờn ấy mà ra tay đánh em.
"Bộp"
Tiếng tát tay bất ngờ vang lên khiến không gian rơi vào trạng thái tĩnh lặng
- Anh đánh em... - Tuyết bắt đầu mếu máo - ...Vì nó mà anh đánh em thật sao?
- Cái tát này là vì em...Vì anh là anh trai em...Vì không giây phút nào anh muốn em gái mình biến thành kẻ xem thường mạnh sống của người khác - Giọng Văn Kỳ cũng trở nên run rẩy - Nếu Hải Oanh chết, người phải đi tù sẽ là em.
- Ra đây với anh một chút! - Một bàn tay to lớn bỗng nắm chặt lấy tôi rồi lôi đi.
Tại sao mình lại để mặc cho anh ta làm điều đó?
- Tò mò như thế đôi khi không tốt đâu - Eric vẫn tiếp tục sải những bước rộng qua hành lang - Em có thể gặp nguy hiểm
- Những lời đó tự mọc cánh rồi bay tới mà.
- Đừng ngoan cố với anh.
Eric bất ngờ ngoái đầu ra sau khiến tôi nín lặng
- Có một nơi anh nghĩ em nhất định phải tới.
Vừa dứt lời lại kéo tôi đi thật nhanh.
Cánh cửa thang máy vừa đóng lại đã khóa kín chúng tôi trong không gian nhỏ hẹp. Người giúp việc không được phép sử dụng cái này
.- Tay em lạnh - Anh ấy thì thầm khi cả hai vừa qua hết tầng thứ nhất.
Tôi lập tức rút tay mình ra và lùi xa anh hai bước. Mắt tôi không dám nhìn Eric mà chỉ biết dán vào con số màu đỏ đang biến đổi từng giây một.
Tới tầng năm thì thang máy dừng lại.
Trong nội quy dán trên cửa tủ đã ghi rõ, người làm không được phép...lên đây.
Sau một hồi bấm số liên tục, cánh cửa bằng kim loại trước mặt chúng tôi lập tức chạy về hai phía. Đi theo Eric vào trong, tôi thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy hàng chục màn hình lớn nhỏ giăng kín các bức tường.
- Đây là...?
- Căn nhà này 230 phòng thì hết 225 căn được lắp camera sẵn. Năm phòng được miễn là của ông chủ và bốn người con của ông ấy - Eric vừa nói vừa thả người xuống chiếc ghế duy nhất - Riêng máy quay trong kho lạnh thì đã bị hư từ hai tháng trước.
- Anh muốn nói điều gì?
- Có bốn người phụ trách việc trông coi tất cả số máy quay này. Và vấn đề là...làm thế nào để bảo vệ em nếu em không nằm trong khu vực 110 máy quay của anh?
- Anh không cần phải lo chuyện đó.
Ý nghĩ có người luôn theo dõi nhất cử nhất động của mình khiến tôi cảm thấy khó chịu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét