CHAP 43: CƠN THỊNH NỘ CỦA ERIC
- Anh hẹn em lên đây để làm gì?
- Vào đi – Eric lôi tuột tôi vào sau cánh cửa xa lạ.
Đó là một căn phòng có bốn bức tường được làm bằng những cuốn băng, những cuốn băng ghi hình xếp tầng xếp lớp.
- Đừng quan tâm đến mấy thứ đó – Giọng anh ấy có vẻ nghiêm trọng – Anh muốn em tập trung vào cái này.
Eric vừa đưa tay nhấn nút thì màn hình dưới đất bật mở. Hành lang buổi tối đêm qua xuất hiện khiến tim tôi giật thót. Một bóng người vừa đi qua góc ngoài cùng của máy quay. Tuy chỉ nhìn thấy từ sau lưng nhưng cũng đủ để Eric nhận ra. Nắm chặt bàn tay đang lạnh cóng của mình, tôi giả giọng bình thản:
- Em vẫn chưa hiểu được ý của anh.
- Đã tối như vậy mà em còn đi đâu?
- Em đi hóng mát.
- Hải Oanh, đã là lúc nào mà em còn nói dối anh như thế?
- Không, em không hề nói dối – Tôi bướng bỉnh cãi lại - Sự thật là em chỉ đi hóng mát.
- Được rồi.
Eric hùng hổ đút một cuốn băng khác vào đầu máy. Sau khi tua nhanh một đoạn dài, anh ấy đột ngột cho màn hình chạy chậm. Vẫn là hành lang quen thuộc nhưng… ở một góc quay khác.
Có tới hai máy quay trong hành lang đó.
Phát hiện động trời khiến trái tim tôi ngừng đập.
Tại sao mình không nghĩ ra điều đó?
- Nó chẳng nói lên điều gì cả… - Tôi tiếp tục chống chế
- Đúng vậy, sẽ chẳng là gì cả nếu xem hai đoạn phim này một cách riêng lẻ - Eric bất thình lình lao về phía tôi - Nhưng chỉ thằng ngu mới không biết em đã đi đâu. Đang đêm mà em lẻn vào phòng cô ấy để làm gì, hả?
- Cô ấy là cô chủ của em.
- Hai phút sau khi em bước vào thì Thế Anh xuất hiện. Một tiếng sau đó, hắn bỏ ra ngoài nhưng em vẫn không thấy đâu. Một phút 15 giây sau, Văn Kỳ lại xông vào phòng rồi hối hả chạy trở ra. Sáng sớm hôm nay, cậu ta đến tìm anh để nhờ xóa bỏ đoạn băng. Sau tất cả những chuyện đó, em nghĩ anh có thể không hỏi sao?
- Anh có nói với anh ta là đã nhìn thấy em không?
- Chưa – Eric tỏ ra vô cùng tức giận – Nhưng nếu em không cho anh một lời giải thích hợp lý…
- Thì anh sẽ tố tội em đúng không? Anh sẽ đem đoạn phim này cho tất cả mọi người xem để họ đuổi cổ em ra ngoài chứ gì?
- Em… - Anh ấy sững người nhìn tôi với ánh mắt không tin nổi-…Em nghĩ anh sẽ làm như thế thật sao?
- Có thể lắm chứ. Việc gì anh phải bảo vệ một con nhỏ xa lạ có thể làm hại những người hàng tháng trả lương cho anh, một con nhỏ vô danh có thể khiến anh mất việc. Tại sao phải mạo hiểm hy sinh vì một con người anh chỉ quen mới có bốn tháng.
- Bởi vì em là người con gái mà anh yêu – Eric lớn tiếng ngắt lời – Như thế đã đủ hay chưa. Hay em còn cần một lý do nào khác.
Tôi chết lặng khi thấy giọt nước làm mắt anh lấp lánh
- Em có biết nếu hai máy quay này không do hai người khác nhau quản lý thì chuyện gì sẽ xảy ra không?Em có biết nếu không phải anh là người cuối cùng kiểm tra tất cả số phim trước khi đem cất thì họ sẽ làm gì em không? Nếu thật sự muốn tố giác thì người nên đứng đây lúc này là Văn Kỳ chứ không phải em đâu. Nhà họ Võ trả cho anh rất nhiều tiền, nhưng điều khiến anh đau đớn là phản bội lòng tin của họ vì …em, một người không hề tin tưởng anh chút nào hết.
- Eric…
- Từ giờ anh sẽ mặc kệ em – Hai bàn tay nắm chặt tôi của anh dần lơi ra – Việc gì phải day dưa với một người vì tiền có thể bỏ qua tất cả, đúng không?
- Eric… – Tôi hét lên khi thấy anh quay lưng bước về phía cửa - …Em biết mình sai rồi…Anh đừng đi…Đừng bỏ em ở đây…
- Anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.
Anh ấy đáp lời tôi một cách lạnh lùng rồi bước đi thật nhanh sau tiếng cửa đóng sập.
Một lần nữa, tự tôi đã xua đuổi một trong rất ít những người quan tâm đến mình…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét