CHAP 2: GẶP GỠ
Sáng hôm nay nó thức dậy muộn hơn bình thường nên trễ mất chuyến xe buýt. Sau khi càu nhàu trong khoảng hai phút, mẹ nó thay đồ và chở nó đến trường. Nó vội vàng xách chiếc cặp chạy lên cầu thang, miệng lẩm bẩm những việc làm nó bực mình từ sáng tới giờ.
Và như để phong phú hơn cái danh sách những việc xui xẻo trong ngày, nó bước hụt một bậc thang và chúi nhũi về phía trước. Tệ hơn nữa là hôm nay nó lại đi guốc cao. Ai bảo nó có chiều cao...quá khiêm tốn! Chân nó đau quá! Nhưng vẫn còn hai lầu nữa mới đến lớp. Nó lấy lại thăng bằng, lắc đầu chán nản rồi khập khiễng đi tiếp. Lúc này nó mới thấy thấm thía một cách đau đớn câu tục ngữ "dục tốc bất đạt". Nếu khi nãy đừng quá vội vội vàng vàng thì ...Bây giờ chân đau như vậy, nó cảm thấy như mình có họ hàng với con rùa!Người ta hở ra thì bảo nào là cải cách, nào là giảm tải chương trình cho học sinh. Giảm đâu không biết chỉ thấy nó phải vác cặp oằn cả vai. Nhiều khi nó nghĩ sau vụ cải cách này, số người mắc bệng cong vẹo cột sống sẽ tăng đến mức kỉ lục.
Suốt buổi sáng hôm đó, nó thỉnh thoảng lại nhớ đến giấc mơ tối qua. Nó muốn kể với một ai đó mặc dù bản thân nó cũng tư thấy việc này...nhảm chưa từng thấy. Dù sao nó cũng không tin vào giấc mơ đó. Hơn nữa, nó nghĩ rằng "Chỉ nên nói những điều mình tin". Vì vậy, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, nó quyết định không kể cho ai hết.
Về nhà, nó thấy đói ơi là đói mặc dù ban sáng nó đã kịp ngốn nguyên một ổ bánh mì trước khi đi học. Nó bỏ cặp lên ghế, định mở tủ lạnh xem có tìm ra thứ gì bỏ vào bụng không. Nhưng trước khi nó kịp bước ra khỏi phòng thỉ một luồng sáng từ đâu chiếu thẳng vào mặt. Nó thấy chói quá nên lấy hai tay che mắt lại. Những sắc màu khác lần lượt xuất hiện.
Cả căn phòng ngập trong ánh hào quang. Và ngay lập tức, có bàn tay vô hình nắm lấy nó, nhấc lên khỏi mặt đất một cách hung hăng và thô bạo. Nó thấy đầu mình chúc ngược xuống đất và dộng mạnh vào vật gì đó cứng khủng khiếp. Nước mắt nó bật ra. Rồi, nó ngửi thấy mùi đất âm ẩm hoà lẫn với hương thơm dịu dàng của hoa cúc. Nó nhíu mày, chống tay ngồi dậy. Đầu nó rươm rướm máu. Nó nhìn quanh và giật mình khi nhận ra mình đang đứng giữa cánh đồng hoa cúc y hệt giấc mơ tối qua...
Anh đạp xe dọc theo con đường mòn chạy dọc bờ sông. Hai bên đường, cây cỏ ngã nghiêng, mặt nước thì lăn tăn gợn sóng. Anh mặc sơ mi trắng, khoác áo khoác màu xanh, trên vai đeo một chiếc ba lô cũ màu đen. Hình như anh đang vội vì chốc chốc là anh lại nhìn xuống đồng hồ, miệng lẩm bẩm một điều gì đó. Con đường trước mặt hoàn toàn vắng vẻ, anh chồm người về phía trước và quyết định tăng tốc. Bỗng từ bụi cây bên đường, một người lù lù xuất hiện. Anh bị nó làm cho giật mình. Và khi nó nhìn thấy anh thì chỉ kịp thét lên một tiếng.
Anh quẳng chiếc xe đạp qua một bên, chạy lại chỗ nó với vẻ mặt đầy bối rối:
- Cô có sao không?
Một giọt máu lăn từ trên đỉnh đầu xuống trán nó làm anh thấy hơi sợ. Anh cứ ngỡ rằng chính mình là thủ phạm gây ra vết thương đó chứ đâu có ngờ...Thế là không chút ngần ngại, anh rút chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa nó. Thấy anh đứng đó, tay chống hông và gãi đầu khó xử, nó cũng ngại. Vậy nên mặc dù khắp người còn ê ẩm, nó vẫn cố nặn ra một nụ cười và lắc đầu nói:
- Không sao.
- Cô cứ cầm đi cho tôi đỡ áy náy. Nếu không phải vì tôi chạy quá nhanh thì...thì...
Nhìn ánh mắt thật thà của anh, nó thấy tốt hơn hết là mình nên nhận lấy chiếc khăn nếu không muốn làm anh thêm bối rối. Như chợt nhớ ra điều gì, anh khẽ giật mình:
- Nếu cô không sao thì tôi xin phép...
Và thậm chí chẳng đợi anh nói hết câu nó đã vội gật đầu. Anh chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó thì mỉm cười như để thay cho lời cảm ơn. Mãi cho đến khi anh đã đi rất xa nó vẫn chưa thật sự nhận thức được là mình đang ở đâu. Đầu nó cứ lâng lâng với những cảm giác mơ hồ khó hiểu.
Những việc đã xảy ra như cuộn phim tua nhanh qua não nó: người phụ nữ bí ẩn, ánh sáng lạ, cánh đồng hoa cúc và...một cái bụng trống rỗng...Cuối cùng thì nó đang ở đâu? Nó nhớ rất rõ lần cuối cùng còn tỉnh táo nó đang ở trong phòng, không phải trên giường. Nó nhìn quanh và nỗi sợ hãi bỗng ập đến, nước mắt nó bật ra, thế là nó ôm mặt khóc.
Cái chốn khỉ ho cò gáy này sao mà vắng vẻ đến thế. Không thấy một bóng người ngoại trừ...?!?!? Trời ơi! Nó vừa làm việc gì ngu ngốc thế này. Anh thanh niên đó không phải là một con người bằng da bằng thịt hay sao? Thế mà nó còn đuổi người ta đi nữa. Nó lật đật đứng dậy, lấy tay áo lau nước mắt rồi chạy đi tìm anh. Không hiểu sao trong đầu nó lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ: "Gặp anh nó sẽ được về nhà".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét