Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

TT.T102



PHẦN BA - NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
TẬP 102 - TUYẾT VINH

Những ngày tiếp theo trôi qua thế nào, kỳ thật tôi chẳng thể nhớ rõ. Vẫn là chiếc quan tài nằm trong phòng khách, những con người đã nhìn đến quen mặt, những lời an ủi nghe đến nhàm tai... Mọi việc cứ lặp đi lặp lại trừ việc không còn thấy Tống Văn Chu lần nào nữa.

Sau buổi tối hôm đó, chiếc giường ngủ ở nhà đã không còn là nơi dành riêng cho tôi. Việc phải chia sẻ nó với một người to lớn như anh cũng chẳng gây ra chút khó khăn hay bực bội. Bốn ngày đầu chu kỳ kinh nguyệt, Huy chỉ an phận ôm tôi đi vào mộng đẹp. Đêm thứ năm, anh nửa chừng mang mền gối ra ghế. Sang đến ngày thứ sáu, cũng là lúc cơ thể tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh thì sự việc đêm ấy lại tái diễn...

- Ngày mai theo anh đến nhà máy Kỷ Nguyên một chuyến. – Anh bất chợt rời mắt khỏi bài giảng điện tử đang soạn dở - Nhân tiện ghé thăm ba cho hết nợ. Ông ấy gọi điện nhắc anh suốt.

- Ừ. – Tôi gật đầu qua loa cho có lệ vì vẫn đang tập trung tìm hiểu thông tin về cách phòng tránh thai trên mạng.

Nơi này không giống như Trung giới, bất cẩn một chút cũng có thể sinh chuyện.

- Đang xem gì thế? – Người đàn ông kia không biết từ lúc nào đã đi đến, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua màn hình – ...Thuốc tránh thai khẩn cấp?

- Em tình cờ nhìn thấy nên nhấp vào xem thử . – Tôi hấp tấp tắt đi ô cửa sổ - Anh...xong việc rồi sao?

Phớt lờ câu hỏi của tôi, vẻ mặt anh vẫn như ngây như dại.

- Huy...- Tôi cố tình đưa năm ngón tay qua lại - ...Làm sao vậy?

- Loại thuốc này có thể làm mặt em bị nổi mụn. – Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, liền vươn tay kéo tôi vào trước ngực – Lại còn không tốt cho sức khỏe.

- Nhưng rất tiện lợi. – Tôi cắn môi, ấp úng tìm lời giải thích – Bởi vì anh không dùng cái kia... nên em sợ...

- Chuyện đó có gì không tốt?

- Đương nhiên là không tốt. Anh xem, em trong mắt mọi người vẫn là gái không chồng. Lỡ, lỡ một lúc nào đó...

Ba mẹ vừa mới mất, tôi biết giải thích với mọi người thế nào về ông chồng từ trên trời rớt xuống chứ? Đó là còn chưa kể việc anh cứ mỗi ngày ra ra vào vào như vậy, hàng xóng láng giềng không để ý mới khó.

- Hay mình dọn đến nơi khác?

Nơi khác?

Tôi có nơi khác để đi sao? Hay là dọn đến nhà anh?

- Từ chung cư đến trường gần hơn nơi này rất nhiều. – Như biết đọc thấu ý nghĩ người khác, anh bắt đầu tìm cách phân tích – Xung quanh lại không ai quen biết. Em thỉnh thoảng có thể quay về đây thăm viếng.

- Ai nói không có người? Chẳng phải vợ chồng chú Tùng, ba mẹ Trình Tâm cũng ở đó sao?

Kỹ năng bịa chuyện siêu cấp của anh đến giờ vẫn còn làm tôi bái phục, làm sao dễ dàng quên đi được.

- Vậy thì tìm nơi khác. – Huy lập tức đưa ra phương án mới - Dù sao hợp đồng thuê nhà của anh cũng sắp hết hạn. Ngày trước chọn nơi ấy chỉ vì muốn tiếp cận em...

Lời thú nhận khiến trái tim đang lo lắng của tôi trỗi lên một nỗi xúc động.

- Tốn nhiều công sức như vậy...chỉ để tạo dựng mối quan hệ với em sao?

- Đừng đánh trống lảng. – Anh có chút ngượng ngùng, liền nhanh tay ôm lấy tôi – Ngày mai anh lập tức tìm chỗ. Sau đó rước em về ở cùng.

- Nhưng lỡ dì dượng em hỏi...?

- Em cứ nói chuyển nhà để vơi đi nỗi buồn tủi. – Lý lẽ của tôi bắt đầu trở nên yếu thế - Anh thấy hai người một năm gặp nhau chắc cũng chỉ mấy lần. Dì em cũng có gia đình cần phải chăm lo chứ. Bất quá mỗi lần dì ấy đến, anh sẽ tránh ra ngoài một lát.

- Còn căn nhà này thì thế nào? Nó là tài sản ba má để lại cho em. Bán đi thật không nỡ.

- Ai bảo em phải bán? – Huy nhíu mày, điểm nhẹ lên mũi tôi một nụ hôn – Anh sẽ nhờ ba tìm người đến chăm sóc. Chưa biết chừng còn có lúc em chạy về đây tiếp đón dì đó.

- Sao bảo không muốn dính líu đến ông ấy?

- Đây không gọi dính líu mà là “lợi dụng”. Tiền bạc dùng vào những trường hợp này mới thực phù hợp – Người đàn ông ấy lại ranh mãnh mỉm cười – Em không phải vẫn thường nhắc, đừng xa cách với ba như vậy sao?

- Anh. – Tôi hờn dỗi đánh lên vai Huy – Chỉ biết bóp méo ý tứ người khác.

Dù không chính miệng nói ra nhưng vẫn có thể ý thức được điều khiến anh cảm thấy lo lắng. Cái chết không rõ ràng của ba mẹ khiến tính mạng tôi tiếp tục nằm trong vòng nguy hiểm. Ngôi nhà đang ở lại mang tiền án từng bị đột nhập khiến Cảnh Huy mất ăn mất ngủ. Sở dĩ mấy ngày qua còn cố gắng nhẫn nại đều là để tôi được làm tròn nghĩa vụ của một đứa con đang chịu tang phụ mẫu.

- Tuyết Vinh. – Anh cẩn thận hướng cặp mắt đang nghĩ ngợi mông lung của tôi vào một chỗ - Anh muốn cùng em xây dựng một gia đình mới.

- Gia đình? – Tôi chớp mắt nhìn anh, trong lòng dâng chợt dâng lên cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc.

- Theo anh đi, được không? – Bàn tay anh khẽ ve vuốt– Rồi chúng mình sẽ cùng chăm sóc và yêu thương nhau thật tốt.

Tôi nuốt nghẹn, để mặc cơ thể bị Huy mang đến bên giường, chậm rãi đặt xuống. Có hay không một người ba thật sự đã chẳng còn quan trọng. Biến mất và chết đi trong quá khứ như thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Sự tồn tại của anh từ lâu đã thay tôi lấp đầy vết thương lớn. Nếu phải đổi nó để làm thỏa mãn mọi thắc mắc, tôi thà chịu đựng cuộc sống ngu ngơ, ngờ nghệch; thà mãi mãi quên đi những kỷ niệm đau buồn lúc trước...

Vội vàng bắt lấy bàn tay đang tìm cách mở những hột nút trên áo mình, tôi muốn tranh thủ lúc còn tỉnh táo mà nói ra điều quan trọng nhất:

- Anh nhất định không được chết.

- ?

- Chỉ cần ngày nào em còn sống... – Nhìn thấy vẻ mặt chết sững của anh, tôi lập tức giải thích -...thì ngày đó anh chưa được phép một mình đi đến Trung giới.

Một tia đau xót bất chợt lóe lên trong ánh mắt sâu thẳm, nhưng chỉ trong tích tắt đã không còn thấy nữa… Nụ hôn cuồng nhiệt hung hăng ấn xuống khiến trời đất như chao đảo… Không có sự chần chừ hay e ngại mà chỉ là tình cảm khao khát đến mãnh liệt.

Năm ngày được anh nhiệt tình chăm sóc, sức khỏe tôi đã hồi phục thấy rõ. Mỗi đêm lại cùng nhau nằm trên chiếc giường không nhỏ cũng không lớn khiến cảm xúc liên tục lên tiếng phản đối. Tôi không chối việc bản thân mình cũng rất khát vọng cơ thể anh, nhưng để có thể mở miệng thì quả thật rất...khó.

Mà Cảnh Huy thì có nhu cầu cao hơn hẳn. Tối nào cũng nghe anh lẩm bẩm, không bảo tôi là thuốc phiện thì cũng đến ma túy cám dỗ người. Lắm lần bị anh ôm đến không thở được, tôi thật chỉ muốn đánh cho ông chồng háo sắc này vài cái. 

- Anh muốn mua cái giường. – Giọng nói buồn bực chậm rãi truyền đến – Vô cùng thích mua lại nó.

- Cái giường nào? – Tôi mê muội đáp lại.

- Cái giường trong bệnh viện.

Ngọn lửa vô hình theo lời nói làm mặt tôi bốc cháy. Mắt mơ màng cố tìm cách lẩn tránh cái nhìn say mê đầy âu yếm.

- Trên đời vẫn còn rất nhiều nơi bán giường đẹp.

- Nhưng ý nghĩa không giống – Anh bướng bỉnh hôn liên tiếp mấy cái vào cổ - Hoàn toàn không giống.

- Vậy thì vào hỏi bệnh viện.

Tôi thở dài trườn vào ngực anh, im lặng cảm nhận từng hơi thở và mùi hương quen thuộc. Lúc nãy vội vàng như vậy, mình cuối cùng vẫn chưa kịp sử dụng biện pháp tránh thai nào. Mà anh hình như càng không chịu để việc này trong óc, cứ mặc cho tình cảm sai khiến. Hay là đang âm mưu đánh nhanh rút gọn, trong thời gian ngắn làm mình sinh mấy đứa nhỏ? Đến lúc đó, đừng nói là đi học, ngay cả ra đường gặp người quen cũng không thể.

Mấy ngày nay, tôi cũng từ từ quay lại với công việc viết lách hồi trước. Chữ nghĩa tuy chưa nhiều nhưng cái chính là tìm ra ý tưởng. Quay lưng với thể loại xuyên không quen thuộc, tôi muốn thử khai thác đời sống của một nữ sinh viên rất đỗi bình thường là mình lúc này. Vì bình thường nên chắc sẽ khơi gợi được cảm giác gần gũi. Riêng nhân vật nam chính thì không cần hỏi cũng biết được xây dựng theo hình mẫu nào.

Cảnh Huy thường nhắc việc tôi còn nhỏ đã có máu “háo sắc”, mới năm tuổi liền đem anh biến thành người yêu lý tưởng. Sau đó còn đặt tên nhân vật ngớ ngẩn không chịu được. Nhưng ai biết, cái hình mẫu lý tưởng ấy bây giờ lại trở thành chồng tôi thật. Tiếc rằng thời gian không cho phép nên câu chuyện đành tiến triển một cách chậm chạp. Tôi làm sao tập trung khi suốt ngày vẫn luôn có kẻ hết ngọt ngào dụ dỗ đến ngang ngược yêu cầu mình đi ngủ?

- Mai ở nhà ba ngủ một đêm đi.-Anh ở trên đỉnh đầu tôi, thở nhẹ - Ông ghiền cháu đến phát điên rồi.

- Đúng là cha nào con nấy. – Tôi véo nhẹ vào ngực anh trước khi đi vào mộng đẹp.

Nếu đứa trẻ có thể khiến cho cha con họ xóa đi khoảng cách hờn giận, tôi cũng mong mình sớm sinh cho anh một cục cưng kháu khỉnh.

2 nhận xét:

  1. "Mọi việc cứ lặp đi lặp lại trừ việc không còn thấy Tống Văn Chu HAY lần nào nữa."
    câu này bị thiếu hay dư vậy? Phải là: "Mọi việc cứ lặp đi lặp lại trừ việc không còn thấy Tống Văn Chu hay Thanh Thiện lần nào nữa." hoặc "Mọi việc cứ lặp đi lặp lại trừ việc không còn thấy Tống Văn Chu lần nào nữa." đúng ko?
    [P nè :D]

    Trả lờiXóa

 photo 123_zps412de85a.jpg