CHAP 72.2: ẨU CHIẾN
Từ dưới nhà bỗng vang lên
tiếng động tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến cho anh giật mình. Giọng của
Đình Duy chợt vang lên:
- Mau đứng lại! Muốn chạy à?
- Đình Duy.. - Anh gượng đứng dậy.
Hình như là tiếng đánh nhau, lòng anh vô cùng lo lắng vì
không biết tình hình ở dưới đó như thế nào. Khi xuống đến nơi thì thấy cái bàn
gỗ đang nằm chổng ngược chân lên trời, còn chậu hoa thì bể tan tành trên mặt
đất. Anh chàng bác sĩ nằm bất động dưới sàn nhà, trông có vẻ thê thảm. Anh lật
đật chạy đến, giọng đầy đau xót:
- Đình Duy, cậu có sao không?...Trả lời mình đi.
- Mau bắt lấy hắn.... - Chàng bác sĩ lờ mờ mở mắt ra
-... Có kẻ trộm...
- Hắn chạy xa rồi, không đuổi kịp đâu. - Anh nhanh tay
đỡ bạn mình ngồi dậy, hỏi giọng sốt sắng - Cậu có bị thương chỗ nào không?
- Thằng khốn đó dám đánh mình - Lúc bấy giờ trông anh ta
mới tỉnh táo hơn một chút - May mà ông đây cũng học võ từ nhỏ, chứ không thì...
- Đêm hôm khuya khoắc mà cậu làm gì ngoài này thế? - Mặt
mày anh đã trở nên xanh xao, hơi thở có vẻ gấp gáp.
- Cái nhà vệ sinh trong phòng mình có vấn đề. Đang hôm
muốn đi tiểu phải mò xuống tận dưới nhà. Vậy mà mới mở cửa ra thì thấy hắn chạy
ngang qua....Còn cậu, cậu có sao không? - Đình Duy vừa hỏi vừa vỗ lên tay anh -
Ủa, sao áo ướt nhẹp vậy nè?
- Đừng hỏi nữa, vô phòng cho mình mượn ít bông băng và
thuốc sát trùng đi...
Anh ngồi trên giường cho Đình Duy băng vết thương lại,
mặt vẫn còn xanh vì bị mất máu nhiều quá.
- Làm gì mà trông cậu hung dữ thế? Có đau chỗ nào thì
nói.
- Không phải, mình bực vì để xổng mất tên đó. Đã vậy còn
để cho hắn đâm bị thương.
- Hắn đến đây để làm gì, cậu có biết không? - Đình Duy
vừa nói vừa bôi thuốc lên tay anh.
- Để... - Anh đột nhiên nhìn anh chàng bác sĩ bằng ánh
mắt chăm chú rồi thở dài nói -...để làm gì thì sao mình biết được chứ...
- Phải nói việc này cho mọi người biết mới được. Để anh
Gia Đức còn kiểm tra xem trong nhà có thất thoát vật gì không.
- Đừng - Anh ngăn cản - Có lẽ chỉ là một tên trộm vặt
thôi. Làm mọi người hốt hoảng thì phiền lắm.
- Nhưng lỡ hôm sau hắn lại đến thì biết làm sao?
- Ui da - Anh kêu lên và vội rụt tay lại - Làm gì mà cậu
mạnh tay thế? Đau quá đi!
- Xin lỗi - Đình Duy bối rối - Tại mình lo lắng quá.
- Hắn sẽ không dám đến nữa đâu.
- Sao cậu chắc thế?
- Thì sợ có người "mai phục" giống hôm nay nữa
chứ sao. Có khi không chỉ một người đợi sẵn mà hôm sau thêm năm sáu người nữa
thì hắn có mà chết à?
- Vậy nếu hắn kéo thêm đồng bọn đến? Lúc đó làm sao
chúng ta đối phó nổi.
- Cậu bị đánh đến nổi khùng luôn rồi hả? Nãy giờ toàn
nghĩ những chuyện xui xẻo không vậy? - Anh nổi cáu - Nói cho mà biết, lúc bị
đau mình thường nóng tính lắm đó nha.
- Thôi được rồi, không nói chuyện đó nữa - Đình Duy gật
đầu lia lịa - Cậu đưa tay đây mình băng lại cho.
Anh nhìn anh ta bằng ánh mắt đề phòng rồi mới chìa tay
ra.
- Vết cắt nhỏ mà sâu - Đình Duy nhận xét - Đó hẳn là một
con dao rất sắc bén. Hình như nó cũng không lớn lắm.
- Bén hay không thì không biết nhưng đúng là nó nhỏ xíu.
Mình khó khăn lắm mới nhìn ra mà né kịp đó. Mà cậu nhớ là...
- Biết rồi.
- Chưa nói mà biết gì??? - Anh tròn xoe hai mắt.
- Đừng nói chuyện cậu bị thương với Vân Nhi chứ gì. Lúc
nào cũng chỉ biết có nhiêu đó.
- Hì - Anh cười trừ - Đúng là bạn thân có khác. Càng
ngày mình càng thích cậu đấy.
- Biết lắm mà, hồi nãy nhìn cái mặt cậu tái mét là mình
hiểu bản thân có giá trị thế nào rồi.
Anh chỉ cười rồi không nói thêm điều
gì nữa. Sáng ngày mai có nhiều việc phải giải quyết đây. Chiếc chìa khoá tên ấy
đánh rơi đã được anh nhặt lấy cho vào túi trước khi chạy xuống lầu. Chỉ cần xác
định thêm một chi tiết nhỏ nữa thôi thì anh sẽ có thể khẳng định được người đã
làm mình bị thương tối nay là ai. Chỉ cầu mong đó không phải là người mà nãy
giờ Tuấn đang suy đoán...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét