HOA THỦY TIÊN
Ngày xưa, cặp vợ chồng thần Kêphít và Lavơriôna sinh hạ được một cậu con trai có gương
mặt trắng trẻo, cặp mắt sáng và mái tóc quăn tít. Đứa trẻ được đặt tên là Narơxít và lớn lên sẽ thay cha làm
hà bá, trị vì một vùng sông nước.
- Ôi, chàng mới đẹp làm sao!
- Thật là một đứa con tuyệt vời!
Các nữ thần đến thăm
Lavơriôna đều tấm tắc khen.
Nhưng các thần cũng giống như con người đều có tính hay ghen ghét, đố kỵ trước
những thành đạt của người khác. Loài cá bơi từ Đông sang Tây đã loan tin về vẻ
đẹp tráng kiện và trí tuệ của con trai nữ thần Lavơriôna.
Nữ thần Sứa, người có một đứa con trai vốn xấu xí lại ngốc nghếch, khi biết được tin này đã nổi điên đến nỗi những con rắn phủ trên đầu thay cho tóc bỗng dựng ngược, phun lưỡi phì phì. Nữ thần Sứa nghiến răng trèo trẹo:
- Vẻ đẹp của mi sẽ giết chết mi, mi sẽ phải lòng chính cái hình bóng của mình. Và mi
sẽ trở nên tốt bụng chỉ vì lòng hiếu danh, sẽ trở nên người thông minh chỉ vì
thói kiêu căng. Cái khoảnh khắc mà mi nhìn thấy bóng hình mình trong gương chính
là lúc mi bắt đầu phải chấp nhận cái chết.
Những con cá bơi ngược lại từ Tây sang Đông mang tin về lời nguyền của nữ thần Sứa đến lưu vực sông do Kêphít trị vì.Thần đã đập vỡ tất cả các loại gương có dưới thuỷ cung, còn các mảnh kính
vụn thì cho quẳng lên đất liền.
Từ khi còn nhỏ, Narơxít mới chỉ nghe nói về vẻ đẹp và về trái tim nhân hậu của mình. Bây giờ chàng nghĩ mình cần phải là một người nhân hậu và thông minh, mặc dù làm được việc đó không phải là dễ. Khi lũ con của các nữ thần khác dành một chút trong khẩu phần ăn sáng hoặc bữa trưa của mình cho cá, thì Nanơxít cũng không muốn chịu tiếng là keo kiệt bèn ném cho cá một ít thức ăn.
Dù chỉ là bớt lại một chút nhỏ nhoi lượng phần ăn, nhưng chàng tin rằng việc
thiện mà chàng đã làm còn tốt hơn nhiều so với những người khác, bởi lẽ chàng đã
hy sinh không phải là một món ăn dân dã mà là món ăn của nhà thần. Nhưng sau đó
chàng lại khôn ngoan ngầm giữ lại khẩu phần của mình mà lấy khẩu phần của mẹ để
đem cho, khiến lũ con các thần phải thán phục về sự hào hiệp và quên mình của
chàng.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ. Mới hồi nào Narơxít còn chơi đùa với lũ cá,
nhặt nhạnh những vỏ hến, vỏ sò trang điểm cho nơi ở của mình thì bây giờ, chàng đã
lớn phổng lên thành một chàng trai chững chạc. Lũ bạn khi nhỏ cũng bắt đầu có những sở thích
riêng.
Đứa nào cũng muốn tỏ ra khôn ngoan linh lợi. Chúng đọc cho nhau nghe những bài
thơ tự sáng tác, hát những bài ca tự nghĩ ra và thi xem ai nhảy lên lưng cá
Đen Phin khéo léo hơn và bơi đi xa hơn. Narơxít cũng sáng tác thơ và chẳng bao
lâu chàng hiểu rằng có một đứa con trong lũ con nhà thần tỏ ra trội hơn chàng,
chàng liền đem lòng ghen ghét, phỉ báng cả bè bạn.
- Đó là một chàng trai thông minh và tài hoa! Con gái thần nào mà được chàng lấy làm vợ thì thật là diễm phúc, - Các nữ thần có tuổi xì xào, tỏ ý ghen tỵ với người vợ tương lai của Narơxít.
Và nếu, đến các nữ thần có tuổi cũng bị chàng trai tuấn tú, đôn hậu và thông minh cảm hoá,
thì chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi các nữ thần trẻ trung rắp tâm quyến
rũ chàng bằng vẻ đẹp. Cuối cùng, Narơxít quyết định kết hôn với Ekhô, cô gái
đẹp nhất trong đám các tôn nữ nhà thần.
Trước ngày cưới, Ekhô bảo Narơxít lên bờ sông hái cho nàng bông hoa Anh Đào dại
để nàng gài lên mái tóc xanh của mình. Narơxít đã hái cả một bó hoa và khi cúi
gập người toan nhảy xuống nước, thì bỗng nhiên thấy một vùng nước tôi tối có
bóng hình của mình.
- Đẹp quá! Kể từ khi khai thiên lập địa chưa một ai được
chứng kiến một sự tuyệt diệu như thế này! - Chàng thốt lên rồi sững người như bị
bỏ bùa mê.
Trong khi nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình,Narơxít quên khuấy cả Ekhô, người mà ngày mai chàng sẽ tổ chức lễ cưới đón nàng. Chàng ném những bông hoa xuống cỏ và khi đứng dậy chàng lại bị mê mẩn với cái bóng của chàng trong gương nước.
- Đúng rồi, ta không chỉ là một chàng trai thông minh, đôn hậu nhất mà còn đẹp
nhất nữa - Narơxít dương dương tự đắc.
Đợi mãi không thấy người tình trở về, Ekhô đành phải ngoi lên mặt nước. Tức thì nàng bị người tình mắng nhiếc thậm tệ, chỉ vì nàng đã làm gương nước xao động. Ekhô không tin rằng Nanơxít lại có thể giận dữ với mình vì một chuyện cỏn con như vậy. Nàng vừa làm lành với chàng vừa xoa cho mặt nước trở lại phẳng lặng. Thế nhưng, Arơxít lại nói:
- Ta biết, em ghen với vẻ đẹp của ta, vì vậy em tìm cách cản trở ta. Đừng vờ vĩnh nữa, hãy trở lại thuỷ cung đi.
- Chàng thân yêu! Em là cô gái đẹp nhất trong đám tôn nữ nhà thần, cớ sao em lại
ghen ghét vẻ đẹp của chàng? - Ekhô nói và vẫn nghĩ rằng người tình nói đùa.
-
Anh cứ nghĩ em là một người đẹp, đó là khi anh chưa trông thấy mình. Hãy nhìn
vào gương mặt này, vào cái hình người này, em sẽ hiểu chính Aphơrôđita còn chưa
xứng đáng trở thành vợ ta, huống hồ em- Narơxít đáp và lại mê mẩn với vẻ đẹp
của mình.
Đối với Ekhô cũng như đối với người đàn bà đội rắn trên đầu thay tóc, thì không
có gì đáng giận hơn là việc người tình không thừa nhận sắc đẹp của nàng, còn nếu
như nàng quả là không đẹp thì nàng cũng không thích bị lừa dối.
Những lời nói của Narơxít khiến Ekhô tức tối đến nỗi nàng gọi chàng là một kẻ ngu ngốc tự say đắm mình. Nàng liền đem chuyện này kể lại cho mẹ nàng nghe và nói rằng chàng đã bị mất trí. Kephít đã hoài công thuyết phục con trai quay trở lại thuỷ cung, và những giọt nước mắt cầu xin của người mẹ cũng trở thành vô nghĩa.
Narơxít đã ở lại hẳn trên bờ, và trong khi đưa mắt nhìn xuống nước, chàng vẫn
không ngớt lải nhải về sắc đẹp của mình cho tới khi người chàng teo tóp lại và
hoá thân về với trần thế. Khi Narơxít đã chết, Ekhô thường bơi đến chỗ có vùng nước tối mà người tình của
nàng đã từng soi mình vào đó.
"Tình yêu của ta mới tuyệt diệu làm sao..." - Ekhô thở dài. Để giữ lại mãi mãi những kỷ niệm về Narơxít, nàng bèn trồng ngay lên chỗ đất chàng nằm một bông hoa có sắc trắng hệt như da mặt của Narơxít. Đó chính là Hoa Thủy Tiên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét