CHAP 79: LẶNG LẼ YÊU EM
Nó mơ màng nhớ cái đêm cùng anh đi dạo trên đảo và cứu sống
con cá heo tội nghiệp. Khi đó, anh cũng từng lao xuống biển để kéo nó lên bờ
như Tự Quân bây giờ. Tại sao mới xa nhau chưa tới nửa ngày mà nó đã thấy nhớ
anh quá. Nó nhờ đôi tay và bờ vai rộng của anh. Nhớ ánh mắt động viên đầy ấm áp
và nụ cười hiền đã bao lần sưởi ấm trái tim nó. Cứ thế này, Nhi biết sống thế
nào nếu mãi mãi rời xa Tuấn đây?
Tự Quân đặt nó nằm lên bãi cát trắng rồi nhanh chân chạy đi
lấy cái áo khoác mình để lại trên bờ lúc nãy. Sau khi mặc thêm cho Nhi chiếc
áo, anh ta liền ôm nó vào lòng và nói một cách tha thiết:
- Vân Nhi, đừng làm anh sợ, hãy mau tỉnh lại đi....Anh
không quen nhìn thấy bộ dạng em lúc này…
- Anh... - Nó thều thào rồi từ từ mở mắt ra -...Anh đừng
đi,...
- Em tỉnh lại rồi à - Quân mừng đến rơi nước mắt
Thế nhưng trong lúc mê man, nó vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
- Em đã nói dối anh...sự thật là em sợ ở lại đây một mình
lắm...- Nó bật khóc -...Em sợ phải đương đầu với những điều xấu xa mà không có
anh bên cạnh...
Dù tỉnh hay mê, lòng cô bé vẫn chỉ có Gia Tuấn. Phát hiện
như lưỡi dao xoáy vào lòng Quân từng tấc một. “Trái tim em liệu có còn chỗ
trống nào cho anh?” Cố gắng nuốt trọn nỗi đau, Quân nhẹ nhàng luồn tay, nhấc nó
khỏi mặt đất:
- Anh sẽ đưa em về nhà...Đừng khóc nữa!
Dưới ánh nắng chói chang, một thanh niên
cao ráo, mang trên tay một cô gái lặng lẽ bước đi. Cả hai đều ướt sũng và đầy
mệt mỏi sau tất cả những gì đã xảy ra…
- Hai người vừa đi đâu về
thế? - Tuyết Dung tròn mắt nhìn Tự Quân.
- Đừng hỏi nữa, em lo cho cô ấy dùm anh đi.
- Nhưng bây giờ em phải về toà soạn. Hôm qua nói rồi mà.
- Thì làm xong việc này hẳn đi. Tốn có chút thời gian
chứ mấy. - Quân nói giọng nửa hăm doạ, nửa nài nỉ - Coi như nể mặt anh, được
không?
- Khổ quá, mang cô ấy lên phòng em đi! - Tuyết Dung lắc
đầu nói.
Anh chàng gật đầu rồi vội vã cùng cô ấy đi lên lầu. Sau
chừng hai chục phút, Tuyết Dung bước ra, tay xách theo một cái giỏ nhỏ:
- Em đã làm tất cả những gì có thể. Còn chăm sóc cô ấy
thế nào là tùy anh. Tạm biệt.
- Khoan đã - Tự Quân gọi với theo - Khi người ta bị lạnh
thì mình phải làm gì?
- Cho cổ uống cái gì nóng nóng ấy. - Từ dưới lầu, giọng
của Tuyết Dung vọng lên.
- Nhưng ngủ thì làm sao uống được?
- Ai biết anh, em phải đi ngay đây. Không thì trễ giờ
mất.
Tự Quân nhìn xuống đồng hồ rồi lắc đầu đi vào phòng. Nhi
vẫn còn ngủ say. Nước da nhợt bị một phần tóc dài vẫn còn ướt che khuất. Hình
như cô bé gầy đi thật. Là tinh thần nó không tốt hay gần đây phải làm nhiều
việc quá sức?
Dẫu lý trí ngàn lần can ngăn, Quân vẫn không thể đừng
đưa tay lần theo từng đường nét trên mặt nó. Dẫu tình bạn với Gia Tuấn đang một
mực phản đối, trái tim Quân vẫn không thể thôi tìm đến bên cô gái này. Yêu một
người mình không biết bao nhiêu về họ có phải quá mạo hiểm? Thừa biết người ta
không yêu mình nhưng vẫn một lòng thương nhớ liệu có phải ngu ngốc? Là ai, là ai
đã đẩy Quân vào tình trạng khốn khổ như thế này?
- Mình vốn không phải kẻ yếu đuối như vậy – Anh lắc đầu
bỏ ra chiếc ghế dài bên cửa sổ.
Ngắm nhìn gương mặt mệt mỏi của Nhi, trong đầu Quân chợt
nảy ra một ý tưởng lớn. Anh ta đứng bật dậy rồi vội vã ra khỏi phòng. Chỉ lúc
sau đã quay lại với cuốn tập nhạc trên tay. Thoải mái ngồi xuống vị trí lúc
nãy, Quân ung dung rút cây viết trong túi ra và “ngoáy” liên tục trên trang
giấy.
Những nốt nhạc đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Một nguồn cảm
xúc mới chảy rộn ràng trong mạch máu khiến anh chàng không thể ngừng bút.
Thời gian cứ thế trôi qua. Nó vẫn nằm mê man trong khi chàng nhạc sĩ của chúng
ta vừa nhịp chân vừa sáng tác rất hăng say. Thỉnh thoảng, Quân lại ngước lên
nhìn Nhi, ánh mắt như đang hồi tưởng một kỉ niệm đẹp nào đó. Sau đó thì mỉm
cười rồi lại tiếp tục với công việc của mình…
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu cũng là lúc Tự Quân hoàn
tất tác phẩm. Ngước nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của nó một lần nữa, anh khẽ gật
đầu rồi nhẹ nhàng viết lên đầu trang bốn chữ: “Lặng lẽ yêu em”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét