Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

TT.T125

Cảnh báo: Dưới 16 tuổi xin vui lòng quay bước, tránh bị những cảnh bạo lực làm đen tối đầu óc!


PHẦN BA - NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
TẬP 125 - TUYẾT VINH

Tôi rơi lệ nhìn dáng ngồi nhấp nhỏm không yên của anh, trong lòng càng dặn mình tuyệt đối không được mở miệng. Chỉ cần anh ấy không nghe thấy, Cảnh Huy sẽ còn mang suy nghĩ mình chỉ đang bị Thanh Thiện khiêu khích.

- Nếu cô dám tìm cách tự sát một lần nữa. – Người con gái chậm rãi rảo bước đi đến cạnh anh – Tôi sẽ lập tức đem người này ra xẻo từng miếng thịt.

Được sự đồng ý của cô ta, bàn tay đang bóp lấy mặt tôi mới chậm rãi buông lỏng. Ánh mắt thèm thuồng ham muốn vẫn luyến tiếc dán chặt vào cơ thể không được che đậy trước mặt.

- Vẫn muốn giả câm điếc? – Thiện căm hận nhìn vào vẻ mặt cương quyết của tôi – Tôi cũng muốn chờ xem, cô giữ im lặng được đến khi nào... Tư Hào, mày trước!

Như đã sớm không còn nhịn thêm được nữa, người đàn ông nước da bóng lưỡng vừa nghe gọi đến tên mình đã lập tức bước đến. Hai tay hắn nhanh chóng cởi ra thắt lưng to bản, môi nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn. Không thể chết, cũng không thể kháng cự, tôi chỉ còn cách khép lại ánh mắt đau khổ.

Dẫu trong lòng đã nguyện ý được chết cùng anh, nhưng nghĩ đến việc cô gái kia rất có thể đem Huy ra trút giận, bản thân tôi lại không có cách nào cho phép mình tìm đến con đường giải thoát nhanh nhất. Xin ông trời đừng để anh nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối đừng khiến anh cảm thấy tôi vì anh mà phải chịu uất ức.

Bàn tay thô ráp hấp tấp chà sát khắp cơ thể, môi miệng dơ bẩn điên cuồng dán lên từng tấc da thịt...

Toàn thân tôi run rẩy trong bất lực, nước mắt không ngừng trào ra, rơi nhanh xuống đất...

Tống Thanh Thiện, cô nghĩ lột hết quần áo của tôi thì nơi này sẽ được an toàn sao? Đợi lát nữa khi ba đến, ông nhất định cho người san bằng mọi thứ. Nhiệm vụ của tôi chỉ là cố gắng chịu đựng từ đây đến lúc đó...đến khi thấy anh được ba giải cứu...cái chết chỉ là chuyện trong gang tấc...

Nghĩ đến đó, một nụ cười thỏa mãn bỗng nở rộ trên môi tôi.

Bình tĩnh hé cặp mắt đẫm lệ nhìn dáng người quen thuộc của anh, lòng tôi thầm ao ước những lời cuối cùng này có thể theo gió truyền đến bên tai người đàn ông ấy:...Cảnh Huy, anh nhất định phải nhớ... Dù có chuyện gì xảy ra.... trong lòng em cũng chỉ yêu mình anh...một mình anh mà thôi...

- Thỏa mãn quá nên quên cả trời đất rồi sao? – Thanh Thiện trố cặp mắt nhìn nụ cười như điên dại – Cô đúng là con đàn bà đê tiện...Tư Hào, khả năng làm tình của mày chỉ có bấy nhiêu thôi sao?

Sờ soạng và cắn xé... Những đau đớn thể xác này có là gì so với sự an toàn của anh? Đối với một người đã tìm ra lý do để mình phải sống, dù cô có ra sức hành hạ họ thế nào cũng vô ích. Nhưng một khi cái lý do ấy không còn nữa, bản thân cô dù có là thần tiên cũng không cách nào cản được.

“AAAAAAAAAA”, dưới thân bất ngờ truyền đến cảm giác nhói đau làm tôi suýt khóc thét.

Nhưng tiếng kêu vẫn chưa kịp bật ra đã nhanh chóng bị chặn lại bởi hàm răng cắn chặt. Bờ môi cũng theo đó mà lăn xuống từng dòng máu đỏ.

Thống khổ quắc mắt nhìn Thanh Thiện, tôi thật không dám tin đây chính là người chị em cùng cha khác mẹ với mình. Nỗi ô nhục hôm nay tôi phải gánh, xem như trả hết nợ cho cô. Khi nào chết đi, tôi cũng sẽ thay cô cầu xin Tuyên, cầu xin anh ấy cho con người bị thù hận làm che hết tầm mắt này không phải chịu quá nhiều đau đớn dưới địa ngục.

- Đủ rồi... – Như đã mất kiên nhẫn, Thiện tiếp tục phất tay ra hiệu - ...Người khác.

Kiên trì giữ lại trong miệng mọi tiếng khóc thét và nỗi đau đớn, tôi để mặc cơ thể mình cho bọn đàn ông kinh tởm kia chà đạp. Ánh mắt thủy chung dán vào cơ thể mỗi lúc một căng thẳng vì lo lắng của anh. Tôi biết trong lòng anh đang có sự đấu tranh rất dữ dội. Tôi biết thứ âm thanh dâm đãng do lũ đàn ông này phát ra đang khiến lòng anh cực hoang mang, bấn loạn. Nhưng thà hoang man, bấn loạn còn hơn là để anh vì tôi mà tự trách, mà đau lòng đến chết.

- Thầy Huy, tôi không biết bạn gái thầy lại dâm loàng như vậy. – Người con gái bất ngờ bóp nhẹ bả vai Huy – Nãy giờ cổ phục vụ ba người đàn ông của tôi rất tốt. Trên mặt còn lộ vẻ thỏa mãn vô độ... Không biết thầy có hứng thú muốn xem thử?

Lời hăm dọa khiến đầu óc sắp lâm vào trạng thái mơ màng của tôi trong chớp mắt trở nên thanh tỉnh. Kinh hoàng nhìn cô ta bằng ánh mắt cầu xin, tôi chỉ biết hy vọng vào chút nhân từ nào đó có thể còn sót lại trong trái tim đầy thù hận của cô gái này. Chẳng phải người cô muốn là tôi hay sao? Cần gì phải hành hạ anh ấy? Cảnh Huy không cần thấy những cảnh này...Tôi xin cô, dập đầu cầu xin cô...     

            Nhưng sự hốt hoảng của tôi hình như lại chính là thứ mà Thanh Thiện mong muốn. Lạnh lùng tháo rơi miếng vải đen đang buộc trên mắt anh, cô gái kia chỉ mỉm cười trước khi chậm rãi lùi về sau để theo dõi. Tôi kinh hoàng nhắm chặt cả hai mắt rồi cuống cuồng xoay đi, không dám cùng anh đối mặt.

            Đừng, đừng nhìn nữa!

            Ngực liên tục co rút từng cơn trong vật vã. Gương mặt ướt đẫm nước mắt không ngừng bị gã đàn ông đói khát điên cuồng hôn liếm. Nơi riêng tư bị xâm nhập hết lần này đến lần khác, chẳng những có cảm giác đau rát mà dường như còn xuất huyết. Ở vị trí trước ngực, nơi trái tim không ngừng nỉ non bật ra tiếng khóc lại càng thêm đau thắt.

            Cảnh tượng này chắc đang làm anh thấy kinh tởm...

            Nếu không thì cũng là cảm giác đau lòng, nhục nhã...

            Nhưng tôi thà bị anh kinh tởm còn hơn phải gây cho người đàn ông đó trạng thái thống khổ, bất lực. Vì chỉ có như vậy, bản thân mới có đủ dũng khí và cương quyết tìm đến cái chết mà không cần phải hối tiếc.

            Một lần nữa muốn bật ra tiếng kêu hét nhưng tôi đã kịp cắn tiếp vào mờ môi sớm nát máu của mình. Hai cổ tay và chân bị dây thừng xoắn chặt đã từ xây xát chuyển qua bầm tím. Cơ thể suy kiệt sớm không còn sức để gồng mình chịu đựng mà buông lỏng cho người ta lăng nhục.

            - Ở đây vẫn còn năm người... – Giọng nói của Thanh Thiện vang lên ở đâu đó rất gần -...Tôi thấy có vẻ họ đã không thể chờ tới phiên mình được nữa...

            Vô lực gục đầu xuống ngực mình, ánh mắt mịt mùng của tôi chỉ có thể nhìn thấy một dòng máu đỏ thẫm đang chậm rãi bò xuống giữa hai chân. Năm hay mười người thì có là vấn đề gì? Miếng giẻ rách dẫu có bị rách thêm bao nhiêu chỗ cũng chỉ có thể gọi là một miếng giẻ rách.

Những điều có thể thấy, cô cũng đều phơi ra trước mắt anh ấy rồi. Những gì có thể tước đi, cô cũng không khách sáo để lại. Dù sao bản thân tôi cũng chẳng còn gì để mất. Đem phế phẩm này đổi lấy bảo vật là anh ấy, cô không thấy tôi vẫn là người được lợi sao?

            - Lại còn cười? - Người con gái hung hăng xông đến, bóp cằm tôi kéo dậy - Cô nghe có hiểu tiếng người không thế? Hay là sướng đến phát điên rồi?

            Sướng? Tôi đương nhiên sướng hơn cô. Chỉ nghĩ đến lát nữa, khi ba và người của ông xông vào đây, tôi lại khoái trá không biết hoàn cảnh của cô sẽ thế nào.  Mục đích cứu anh ấy của tôi thành công một cách mỹ mãn, trong khi kế hoạch tra tấn tôi của cô lại hoàn toàn phá sản. Vì một người chết thì còn biết gì đến đau khổ?

            - Giao nó cho bọn mày. - Thiện buồn bực buông tôi ra - Muốn chơi bời kiểu gì tùy thích.

            Ngước mắt nhìn thấy một tốp người như hổ đói đang xông về phía mình, tôi bỗng có dự cảm bản thân khó lòng đợi đến lúc nhìn thấy anh được ba cứu thoát. Phải ra đi mà không một lần được nhìn lại đôi mắt ấy, tôi chỉ sợ mình sẽ phải hối tiếc suốt những năm tháng nhục hình ở địa ngục.

            Vì rằng thiên đường nào có chỗ dung thân cho một kẻ dơ bẩn? Hạ giới cũng chẳng hề giang tay đón nhận đứa nghịch tử, đan tâm giết cha mình. Chỗ duy nhất có thể bị đưa đến chính là địa  ngục, nơi kẻ xấu phải trả giá cho hành vi độc ác của chính mình.

            Nếu thật sự đến lúc đó, tôi chỉ muốn ghi nhớ thật kỹ hình ảnh gương mặt anh. Nhớ ánh mắt anh biết cười và nụ cười anh như tỏa ấm. Tôi muốn được nhìn anh lần cuối...

            - Cảnh Huy!

            Cặp mắt đỏ hoe đang nhòe nước của anh khiến tôi như vỡ òa trong những tiếng nấc.      
  
            Không có sự căm phẫn hay đau đớn...

            Không có vẻ thương hại hay kinh tởm...

            Không có thái độ oán trách hay vùng vẫy bất lực...

            Mà chỉ có một ánh mắt thiết tha cùng thương yêu dào dạt....Ánh mắt cầu xin tôi đừng tiếp tục lảng tránh mà hãy thương xót ban cho anh một cái nhìn....Một cái nhìn để anh biết sự tồn tại của mình vẫn còn giá trị... Một cái nhìn để anh biết tôi sẽ không tìm đến cái chết...Nhưng câu trả lời từ mắt tôi đã hoàn toàn đánh tan khả năng kềm chế của anh, khiến Huy liên tục lắc đầu như cuồng dại.

            Nguyện vọng cuối cùng được thực hiện, tôi cũng chẳng còn gì để luyến tiếc.

            Nơi này thật lạnh...

            Mi mắt cũng thật nặng...

            Nếu có thể để cho mình ngủ thật sâu, ngủ đến quên cả trời đất thì thật tốt...

            Cảm giác thấy nhiều bàn tay vừa chụp lên người mình, tôi liền chấp nhận buông xuôi tất cả.

            Trong bóng đen tĩnh mịch, hình ảnh một con bé đang tìm cách hất đổ chai rượu để trên bàn bỗng từ đâu hiện về. Cái chai vì cú đá của nó mà rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Chất rượu đỏ bên trong cũng theo đó mà văng tung tóe. Con bé bị trói cố nhích đến để chộp lấy một mảnh. Cơ thể bé nhỏ không ngừng bị thủy tinh đâm sâu vào da thịt. Nó khóc rất to nhưng tuyệt nhiên không có ý định bỏ cuộc.

            Bóng đen to lớn ngay lập tức liền xuất hiện, hung hăng túm cổ con bé ném sang một bên. Người nó đổ về phía trước, vô tình lại khiến cho một trong các mảnh thủy tinh đâm vào cổ. Máu tươi bắt đầu phun ra khắp nơi, hòa cùng chất rượu đỏ trên sàn. Giữa lúc còn đang sặc sụa, người đàn ông kia đã túm chân nó ném vào trong một cái thùng xốp. Con bé ngớp ngáp cầu cứu nhưng nắp thùng trong chớp mắt đã được đóng lại. Tia sáng cuối cùng đập vào mắt nó mang theo hình ảnh một gương mặt, một gương mặt mà bản thân tôi cũng từng quen biết...

1 nhận xét:

  1. Chị ơi, truyện này có sách ko vậy chị? Mỗi lần đọc e cứ phải lên mạng, phiền chết!

    Trả lờiXóa

 photo 123_zps412de85a.jpg