ẢO - TẬP 117
Bảo
Nhi đi từng bước thật khẽ khàng theo chân Quang Hải khi thấy anh rời khỏi phòng
bếp, càng lúc càng ngạc nhiên hơn vì anh không đi về hướng phòng ngủ mà cô vừa
rời khỏi ban nãy. Quang Hải mang Hải Nhi vào một trong những căn phòng ngày xưa
khi Bảo Nhi ở đây cô thấy chúng vẫn trống trơn. Lần này thì đáng buồn thay, anh
đã đóng cửa lại sau khi bước vào, nên cô không còn cách nào khác ngoài ở bên
ngoài chờ xem mọi động tĩnh và suy đoán lung tung. Dù thấy khó tin, Bảo Nhi vẫn
phải cho rằng Quang Hải đã chuẩn bị hẳn một căn phòng đàng hoàng cho Hải Nhi,
trong đó sẽ có giường, tủ, bàn, ghế. Phải rồi, cô thấy con bé mặt một bộ quần
áo trông rất lạ, cô chưa từng thấy bao giờ cả. Lẽ nào anh thực sự muốn giữ hai
mẹ con cô lâu dài tại chính ngôi nhà của mình ?
Nghe
tiếng cánh cửa phòng mở ra, Bảo Nhi vội vàng tìm một chỗ nấp an toàn – dù chẳng
biết tại sao mình phải làm thế - chờ cho anh khẽ khàng khép cửa, đi khỏi rồi
mới tiến tới, và cũng cố gắng thật nhỏ tiếng, cô đẩy cửa bước vào phòng.
Căn
phòng ấy tuy chưa hẳn là một căn phòng dành cho đứa bé gái hơn ba tuổi, vẫn còn
màu sắc tăm tối như những căn phòng khác của ngôi nhà nhưng nó vẫn đúng với
điều mà Bảo Nhi đã nghĩ tới. Hải Nhi đang ngủ say trên một chiếc giường nhỏ rất
điệu đà kiểu dành cho các cô công chúa nhỏ, có bốn cây cột và rèm voan mỏng rũ
xuống xung quanh. Những thứ trên giường đa số đều là màu hồng, có cái màu
trắng, và ngoài ra những thứ còn lại trong phòng cũng chỉ mang hai màu sắc ấy.
Bên cạnh Hải Nhi còn có một con gấu bông lớn xinh xắn, dễ thương mà Bảo Nhi
biết rõ là con bé thích mê ly. Chiếc tủ quần áo chứa chưa nhiều đồ cho lắm, có
những cái cô đã biết, có vài cái lại hoàn toàn lạ lẫm.
Ngồi
xuống bên mép giường nhìn ngắm đứa con gái bé bỏng, Bảo Nhi thầm nghĩ Quang Hải
không cần phải chuốc thuốc mê con bé cũng có thể khiến nó ngoan ngoãn đi theo
anh một cách dễ dàng. Ở nơi này, chắc chắn Hải Nhi sẽ vui hơn ở nhà rất nhiều,
có sân vườn rộng rãi để nô giỡn, có ti vi để xem, có quần áo mới và đẹp, có
nhiều đồ chơi hấp dẫn, có giường nệm êm ái để ngủ, có cả thức ăn ngon để ăn,
lại thêm một người cha nữa. Hai mẹ con không cùng một ý nghĩ, nhưng Bảo Nhi cũng
khao khát được sống ở đây, thậm chí là hơn bất kỳ nơi nào trên cõi đời này. Nếu
mọi thứ hiện hữu trước mặt cô đều chỉ mang những ý nghĩa tốt đẹp mà lòng cô
mong muốn, thì Bảo Nhi vẫn còn một khúc mắc quá lớn.
Tại
sao Quang Hải vẫn tự xưng là “chú”
khi nói chuyện với Hải Nhi ? Khi đã rước hai mẹ con cô về đây, chẳng phải hành
động đó là rất dư thừa sao ?
Ngồi
ở đấy đến chừng năm phút, Bảo Nhi dịu dàng đặt lên trán con một nụ hôn rồi rời
khỏi phòng, tâm trạng rối như tơ vò với những câu hỏi không biết làm sao tìm
lời giải đáp. Nào ngờ, vừa đóng cửa xong và quay lưng lại, Bảo Nhi đã giật mình
vì thấy Quang Hải đang đứng ở ngay phía sau, lặng lẽ quan sát. Như một phản ứng
tự nhiên, cô giật lùi, tránh ra xa khỏi anh rồi mới tần ngần đứng nhìn. Đối mặt
nhau lần đầu tiên kể từ lúc Bảo Nhi thức dậy, cô chợt đâm bối rối, không biết
phải làm thế nào cho phải. Đáng lẽ ra, cô phải nổi giận với Quang Hải vì hành
động ngang ngược của anh, nhưng lúc này miệng lại không thể thốt nên được lời
nào, kể cả nỗi bực tức trong lòng cũng chẳng còn nữa. Những gì hiện diện trong
lòng Bảo Nhi lúc này, khi nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có nỗi hoài nghi, lo sợ
và cả niềm hy vọng tha thiết.
Quang
Hải lên tiếng nhẹ nhàng sau một hồi lâu, gương mặt không hề có lấy một nụ cười
và vẫn còn buồn, dù đã đỡ hơn hôm trước :
-
Em dậy từ bao giờ thế ? – Câu nói đó của anh không hẳn là một câu hỏi, vì Hải
đã chẳng đợi Nhi trả lời – Em đi tắm rửa rồi ra ăn cơm với anh, nhé.
Nghe
bốn chữ “ăn cơm với anh”, Bảo Nhi
ngạc nhiên vuột miệng hỏi ngay :
-
Anh chưa ăn sao ?
Âm
điệu nhỏ nhẹ từ cô bấy giờ mới khiến cho anh mỉm cười :
-
Chưa. Anh đợi em mà.
Những
tiếng “em” ngọt ngào, gần gũi được
lặp đi lặp lại bên tai Bảo Nhi từ hôm qua đến giờ đã rất nhiều lần, khiến cho
lòng cô không khỏi quặn lại. Âm thanh đó cô đã không được nghe quá lâu, những
từ xưng hô đầy xa cách “tôi – cô” của
vài ngày trước càng khiến cho Bảo Nhi nghĩ rằng Quang Hải đã chẳng còn gì cho
cô nữa. Ngậm ngùi cúi đầu, cô lủi thủi quay bước để trở về căn phòng ngủ. Trong
khi đó, anh lại nói thêm ở phía sau :
-
Quần áo của em để ở trong tủ.
Ngoài
mong đợi của Bảo Nhi, y phục của cô đều được xếp gọn gàng trong chính ngăn tủ
mà ngày xưa cô đã từng sử dụng rồi sau đấy lại phải đau đớn dọn đi từng thứ
một. Quần áo của chính cô thì rất ít, bây giờ ở đây thì đa số là trang phục
mới, trông vào biết chắc là sẽ vừa, không còn như lần đầu Quang Hải nhờ bà giúp
việc mua đồ cho Bảo Nhi nữa. Ngoài ra, ở đấy cũng chẳng thiếu những bộ đồ anh
đã mua cho Nhi lúc trước, đặc biệt nhất là bộ đầm hai người đã từng cùng nhau
lựa chọn để mặc đi dự tiệc. Chúng thẳng thóm, tinh tươm, không hề có bất kì dấu
hiệu nhăn nheo, cũ kĩ nào cả, như thể đã được cát giữ rất cẩn thận, dù cho đã
bốn năm qua đi.
Căn
phòng tắm quen thuộc nay lại được trang bị đầy đủ đồ dùng cho hai người sử dụng
như một ngày cách đây đã rất lâu. Mọi thứ trông cứ như vẫn chưa hề có chuyện gì
xảy ra, tất cả chỉ là một giấc mơ và bây giờ Bảo Nhi vẫn lại ở đây, cùng cô con
gái nhỏ. Dẫu là vậy, lòng cô vẫn cứ đau, và càng sợ hãi việc sẽ nhìn thấy nơi
mà ngày trước mình đã không thể chịu đựng nổi cơn sốc và ngất đi, được đưa vào
bệnh viện nhưng không còn có ai quan tâm ngó ngàng đến nữa.
Trong
không khí có phần gượng gạo và lặng yên đến lạ lùng, Bảo Nhi và Quang Hải dùng
nhanh cho xong bữa cơm chứ chẳng có tí gì gọi là thưởng thức nữa. Hương vị thức
ăn vẫn giống như ngày xưa, cô còn nhớ rất rõ. Đầu óc Nhi rối tinh lên hàng tá
vấn đề cô muốn Hải phải làm rõ, phải giải quyết ngay, nhưng miệng thì vẫn không
phát ra được bất cứ câu nào. Vẫn không hề thoát ra khỏi sự lặng im đến ngột
ngạt đó, Quang Hải lại gắp thức ăn cho Bảo Nhi, thoáng làm cho cô ngẩn người.
Sau đấy, Nhi chỉ biết cúi đầu, cố không nhìn anh và gắng nuốt cho trôi. Suốt
bữa ăn ấy, cô cũng ngầm nhận ra được Quang Hải dường như muốn nói với mình điều
gì đó, nhưng cả anh cũng không có khả năng thốt nên lời.
Chỉ
đến cuối bữa ăn, khi Bảo Nhi vừa định đứng dậy thì bàn tay Quang Hải đã bất ngờ
nắm lấy tay cô một cách vội vã, hình như muốn cố gắng nói ra điều mình đã lo
nghĩ từ nãy cho đến tận bây giờ. Ngước nhìn anh, Bảo Nhi chẳng ngờ đã gặp lại
ánh mắt của anh vào tối ngày hôm qua, cũng tràn đầy hy vọng, mong mỏi và tha
thiết như thế, quá đối lập với những gì cô đã phải chứng kiến ngày xưa.
-
Bảo Nhi, anh xin lỗi vì đã tùy tiện như vậy. – Lời nói của anh cũng như thế, đã
hoàn toàn gột bỏ tất cả nỗi oán ghét và hung hăng, cau có, tất cả còn lại chỉ
là âm điệu mà Bảo Nhi đã từng nghe khi xưa anh đã thuyết phục cô hãy tin tưởng
mình – Em hãy ở lại đây với anh, có được không ?
Thoạt
đầu, nghe hai chữ “xin lỗi”, cô đã
tưởng rằng anh sẽ nói ra lời ấy vì điều mình đã gây ra xưa kia, nào ngờ chỉ là vì
sự việc lần này. Vì nỗi thất vọng này, Bảo Nhi không thể nào hứa với anh rằng
mình sẽ đồng ý một lần nữa coi nơi này là nhà. Thà rằng tự mình ra đi còn ít
đau đớn hơn bị đuổi cổ như một thứ đồ thừa.
Chẳng
hề trả lời Quang Hải, Bảo Nhi cúi đầu lặng im rồi chầm chậm rút bàn tay, bỏ lại
anh một mình bên bàn ăn. Thời gian chẳng còn sớm sủa gì nữa, cô lặng lẽ quay
trở lại phòng ngủ, chui thẳng vào chăn, không còn muốn dậy đi đâu nữa. Bảo Nhi
chỉ mong mình có thể ngủ đi ngay tức khắc, cố nhắm mắt để không nhìn thấy quang
cảnh trong căn phòng, cố làm cho đầu óc lịm đi để không nhớ tới những kỉ niệm
ngọt ngào lẫn đau khổ trên chiếc giường này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét