ẢO - TẬP 118
Nhưng
Bảo Nhi gần như không tin nổi rằng Quang Hải đi đến công ty vào cả ngày chủ
nhật. Đến tận gần tám giờ cô mới thức giấc để nhận ra rằng anh không còn có mặt
ở nhà nữa. Tại nhà bếp, Nhi gặp lại bà giúp việc ngày xưa, chợt cảm thấy ngượng
ngập, lúng túng. Tuy nhiên người phụ nữ ấy vẫn chỉ mỉm cười gật đầu chào cô
giống hệt như ngày nào, không hề có một chút biến đổi nào trong thái độ biểu
hiện bên ngoài. Chỉ cần thấy như thế - không cần biết trong đầu bà ấy thật sự
nghĩ thế nào – Bảo Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm và thấy tinh thần bớt căng đi một
chút.
Bà
giúp việc ấy còn nói với cô :
-
Cậu Hải nói cô có thể tùy ý vào phòng làm việc của cậu ấy, thích sử dụng cái gì
cũng được.
Như
vậy coi như, ngay lúc này, Bảo Nhi đã có toàn quyền tự do đi lại, sử dụng trong
ngôi nhà này như một chủ nhân thực thụ của nó. Đây có thể là những nấc thang
đưa cô từng bước trở lại với niềm hạnh phúc mình đáng lẽ phải được hưởng từ rất
lâu. Hoặc, căn nhà này cũng có thể là cái bẫy kinh hoàng đưa cô đi dần vào một
bi kịch thứ hai, để rồi không còn có thể đứng lên được nữa.
Hải
Nhi đã dậy từ lúc nào và đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Chính con bé
cũng là người nói cho Bảo Nhi biết “ba đi
làm rồi”. Miếng băng trên chân cô bé đã được thay mới, nhưng có lẽ vì đau,
chưa thể đi đứng bình thường được nên Hải Nhi chỉ nhảy lò cò tới chỗ Bảo Nhi,
mặt hơi nhăn nhó một chút. Nắm chặt lấy bàn tay mẹ, con bé háo hức hỏi :
-
Mẹ ơi, vậy là từ giờ hai mẹ con mình ở với ba hả mẹ ? Cái này là nhà của ba
phải không mẹ ? Mình về ở chung với ba luôn đúng không ?
Chẳng
thể đưa ra được một câu trả lời chính xác về tương lai tại căn nhà này, Bảo Nhi
chỉ còn biết lảng tránh :
-
Ừ, đúng rồi, đây là nhà của ba con. Con thấy nhà của ba có đẹp không ? Con đang
xem gì thế ? Có vui không ?
Bây
giờ đã là thế này, cô còn biết làm sao để đưa được Hải Nhi rời khỏi đây ?
Bữa
ăn sáng và bữa cơm trưa đều được chuẩn bị tươm tất và thịnh soạn cho hai mẹ con
Bảo Nhi bởi một tay bà giúp việc. Cho đến tận năm giờ chiều Quang Hải mới về
đến nhà. Người chào đón anh một cách vui mừng, hớn hở nhất không thể là ai khác
ngoài Hải Nhi. Trong giây phút ấy, con bé đã không kiểm soát được lời lẽ của
mình và lại liên tục thốt ra những tiếng “ba”
hết lần này đến lần khác.
Trong
một tích tắc ngắn ngủi nhưng Bảo Nhi chẳng thể không thấy, anh đã nhíu mày
trước tiếng gọi ấy. Không giận dữ quát mắng, anh cũng nhẹ nhàng vui vẻ đáp lời
Hải Nhi, nhưng từ xưng hô vẫn cứ luôn là “chú”.
Ngay từ đầu, Quang Hải đã mang trên mặt một vẻ phiền muộn và mệt mỏi không khó
nhận ra, khiến Nhi thoáng lo rằng tâm trạng không tốt sẽ khiến anh dễ đâm cáu
giận với con gái mình, nhưng việc đó đã không xảy ra. Bảo Nhi thấy lòng cứ ngứa
ngáy muốn nói một lời hỏi han với anh, nhưng cứ phải cố gắng kiềm lại, thật khó
chịu xiết bao. Cô chỉ biết thầm đoán, những ưu phiền ấy có lẽ đến từ sự phản
đối rất mạnh mẽ của ba Hải. Tới công ty, hẳn là anh đã gặp ông ta, và lại nghe
những lời giống như tối hôm trước. Bỗng dưng, cô lại vì điều đó mà đau lòng và
tội nghiệp cho Quang Hải, muốn làm điều gì đó cho anh để vực dậy lòng kiên trì,
vững chãi, dù chính Bảo Nhi cũng chẳng tin rằng Hải có ý tốt lành đối với mình.
Khi
Quang Hải đã đi vào phòng ngủ rồi, Hải Nhi còn ngơ ngác hỏi mẹ :
-
Mẹ ơi, sao ba cứ xưng là “chú” với
con hoài vậy ? Con thấy ba của mấy đứa bạn con ai cũng xưng là “ba” mà?
Những
câu hỏi khó trả lời cứ mãi xảy đến với Bảo Nhi, khiến cho cô lâm vào quá nhiều
tình huống khó xử đến dở khóc dở cười. Cô không thể tìm được lời đáp thỏa đáng cho
câu hỏi này mà tránh được việc làm cho Hải Nhi buồn, nên chỉ biết chọn cách
tránh né, nói lảng sang việc khác.
Bữa
tối hôm ấy, vì sự hiện diện của Hải Nhi, Bảo Nhi càng không tiện nói chuyện với
Quang Hải, đành giữ im lặng từ lúc bắt đầu cho đến tận khi kết thúc. Ngay cả
khi anh gắp thức ăn cho Nhi, cô cũng chỉ lặng lẽ ngồi ăn, không bày tỏ bất kì
phản ứng nào. Đôi lần ánh mắt hai người gặp nhau, và mỗi lần như thế, Bảo Nhi
biết rằng anh đang hy vọng mình sẽ nói một điều gì đó, nhưng cô không có gì gọi
là thích hợp để nói trong một thứ gọi là “bữa
cơm gia đình ấm cúng” đối với Hải Nhi được.
Khi
Hải Nhi đã ngủ ngon trên chiếc giường mới mà con bé rất thích, Bảo Nhi có được
thời gian rảnh rỗi cho riêng mình. Bấy giờ, căn nhà trở nên yên ắng đến lạnh
lùng. Quang Hải vẫn như ngày xưa, sau giờ cơm là biến mất tăm vào phòng làm
việc, không ai có thể biết anh đang làm gì ở trong đó và bao giờ sẽ ra cả. Chỉ
còn một mình, Bảo Nhi thơ thẩn đi qua đi lại trong nhà rồi bước chân chợt dẫn
cô đến căn phòng lãng mạn nhất trong căn nhà này.
Mọi
thứ sắp xếp, trang trí nơi ấy không hề khác gì so với điều Bảo Nhi nhớ. Chỉ có
điều, hôm nay có lẽ vì chẳng ai ở đây nên cánh cửa dẫn ra hiên đã bị khóa, màn
cũng kéo che kín. Tất cả các nhạc cụ trong này đều cất giữ trong hộp hoặc phủ
chiếc khăn trắng. Thoạt tiên mới bước vào, Bảo Nhi thấy hơi ngộp, vì căn phòng
đóng chặt hết các cửa mà máy lạnh thì lại không bật lên, khiến cô phải vội vã
mở rộng một ô cửa kính lớn. Ngay lập tức, làn gió đêm từ ngoài lùa thẳng vào
bên trong, khiến cho không gian vốn từng rất lãng mạn này bất chợt hóa ra lạnh
lẽo. Đứng bên cửa sổ, Nhi thấy được cái hiên nhỏ nơi mình và anh đã từng ở cùng
nhau. Một mình tựa đầu vào khung cửa sổ, Bảo Nhi đứng ở vị trí ấy rất lâu, thả
hồn theo những suy nghĩ phức tạp. Nhắm mắt khi một luồng gió lạnh vừa thổi vào,
cô không ngờ rằng việc sống ở đây làm cho cõi lòng nặng trĩu hơn những gì đã
tưởng.
Hai
bàn tay Quang Hải bất thình lình xuất hiện đặt lên đôi vai Bảo Nhi, kéo cô ra
khỏi chiếc cửa sổ, rồi lập tức khép bớt cửa lại. Ngước nhìn anh, cô tìm thấy
trong nét mặt ấy sự phiền lòng khi anh lầm bầm :
-
Em chưa khỏe, trời gió lạnh đó.
Ngập
ngừng vài giây, Bảo Nhi lên tiếng :
-
Không mở cửa ra… thì ngộp. Sao anh không mở máy lạnh trong này ?
Liếc
nhìn vòng quanh căn phòng, Quang Hải đút hai tay vào túi quần, khẽ thở dài. Lần
đầu tiên, cô chứng kiến một thái độ kì lạ như thế từ anh đối với các món nhạc
cụ của mình, những thứ mà Hải đã từng chơi một cách rất say sưa, chăm chú. Bây
giờ, trong mắt anh đã không còn những niềm hứng thú, vui thích như vậy đối với
chúng nữa. Ánh mắt ấy vẫn như Bảo Nhi vẫn thấy những ngày gần đây, có chút cau
có, một chút lạnh lùng, và một thứ gì đó có thể là nỗi buồn, cô không chắc, vì
nó hình như không phù hợp với vẻ cau có kia, hay là căm phẫn chăng ?
Quang
Hải đáp khẽ :
-
Lâu rồi anh không vào đây, nên không cần phải mở để làm gì.
Quá
tò mò trước câu trả lời này, Bảo Nhi phải hỏi tiếp, giọng chưa thể hiện được tí
thân thiện, gần gũi nào :
-
Lâu rồi là bao lâu ?
Tuy
nhiên, Quang Hải lại không trả lời câu hỏi ấy, mà chỉ lắc đầu, rồi nặn ra một
nụ cười :
-
Đàn của anh hỏng hết rồi, chỉ mới sửa một cái hôm nay thôi. Anh đàn cho em nghe
một bản, nhé ?
Nhưng
Bảo Nhi vì không thể hiểu vấn đề mình đang đề cập có gì cần lảng tránh nên lại
tiếp tục hỏi :
-
Sao chúng lại bị hư ?
Quang
Hải đã không hề giải quyết một cách triệt để nỗi thắc mắc của cô :
-
Đứt dây rồi.
-
Nhưng sao hôm nay lại đi sửa ? – Nhi vẫn chưa buông.
Mở
ra một trong những hộp đàn của mình, Quang Hải cẩn thận lấy chiếc đàn vĩ cầm
màu trắng, rồi quay trở lại đối diện với Bảo Nhi. Nụ cười hiện trên gương mặt
man mác buồn :
-
Vì anh muốn được đàn cho em nghe lần nữa.
Wynn Las Vegas - Best Price Guarantee, Online Casino ミスティーノ ミスティーノ 온라인카지노 온라인카지노 메리트카지노 메리트카지노 459Sports Betting the Money Line, In-Play Odds, Moneyline
Trả lờiXóa