ẢO - TẬP 116
Chỉ
đến khi chuẩn bị vặn tay nắm cửa phòng khách để mở cửa, Bảo Nhi mới nghe thấy
tiếng người nói chuyện ở ngoài kia. Từ đó vang ra chỉ hai giọng nói, một chắc
chắn là của Quang Hải, và kia là một giọng khác gần giống với anh, đấy chính là
ông Lưu, ba của Hải. Bảo Nhi có thể nghe được cuộc đối thoại qua cánh cửa gỗ
này bởi cả hai đang khá lớn tiếng, nhất là lão già kia.
-
Tại sao lần nào con cũng như một đứa điên rồ vì cái con nhỏ đó ? Bốn năm trước ba tưởng con đã tự hiểu ra, tự biết mình
ngu xuẩn đến thế nào, vậy mà bây giờ… Nó
đáng giá đến thế à ? Một con nhỏ không chồng với đứa con gái ba tuổi so với con
gái ông chủ tịch, vừa xinh đẹp vừa có học thức ? Bây giờ họ vẫn chưa biết gì về
việc này, con hãy liệu hồn mà giải quyết ngay đi.
-
Tại sao lại phải sợ họ biết ? – Quang Hải cãi lại, giọng anh bấy giờ rất hung
dữ, không giống với vẻ kiềm chế, nhún nhường đối với ba mình mà ngày xưa Nhi đã
thấy – Tại sao lúc nào ba cũng phản đối Bảo Nhi vì những lí do giống như vậy ?
Con chọn cô ấy thì sao, nhà ta sẽ phá sản, sản nghiệp của chúng ta sẽ tan tành
à ? Nếu không phải như vậy, thì ba đừng dạy con phải chọn ai để yêu, để lấy
nữa.
- Ngày xưa cũng chỉ tại con nhỏ này mà con đã
mất đi Nhật Oanh, bài học đấy với con chưa đủ làm con nhớ đời hay sao ?
-
Đó không phải là bài học gì với con cả. Con chưa bao giờ có ý định kết hôn với
Nhật Oanh, và cũng sẽ không bao giờ có.
Cuộc
tranh cãi nảy lửa hình như đã kéo dài rất lâu thì đến lúc này bỗng dưng đột
ngột kết thúc mà Bảo Nhi không biết được lí do. Dường như ngoài kia đã xảy ra
chuyện gì đó, cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng bước chân vội vã của ai đấy, rồi
kế đến một tiếng bước chân khác cũng vang lên rồi xa dần, chắc cả hai đều đã
không còn ở trong phòng khách nữa. Nhưng Bảo Nhi chợt giật mình, việc cô muốn
làm bây giờ là đi tìm Hải Nhi, chứ không phải quan tâm xem hai người họ đang
làm gì với nhau.
Biết
chắc con bé không thể ở trong phòng khách, Bảo Nhi quay trở vào phía sau ngôi
nhà để sục sạo, tìm kiếm. Khoảng sân sau dù rất rộng rãi, thoáng mát và đẹp đẽ
cho một đứa trẻ chơi đùa nhưng Hải Nhi cũng không hiện diện tại đấy. Từ đây, cô
vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cổng và động cơ xe hơi rồ lên, báo hiệu lão
già đáng ghét kia đã ra về. Điên cả người, cô chạy ào vào nhà tìm Quang Hải để
hỏi cho ra lẽ, để tìm cho ra con gái của mình. Nếu anh bỏ mặc con bé lại Đà
Lạt, cô thề mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
Nào
ngờ, đi tới gần phòng bếp, Bảo Nhi lại ngạc nhiên vì nghe thấy tiếng khóc thút
thít của Hải Nhi cùng với tiếng nói nhẹ nhàng, khe khẽ của Quang Hải, dường như
cả hai đều đang ở đây. Biết được cô bé đang ở nơi này với mình, Bảo Nhi trút
được cả một mối kinh sợ khổng lồ đã đè nặng trên vai. Bởi vậy, cô không vội vã
tìm anh chi nữa, mà nhón chân đi thật khẽ tới cửa phòng bếp để xem hai người
đang làm gì, chuyện gì đã khiến cho Hải Nhi khóc. Giọng anh đang nhỏ nhẹ, dịu
dàng như thế, hẳn không phải Quang Hải lại vừa mắng con, chính vì thế, cô càng
khó hiểu và ngỡ ngàng gấp bội.
Bên
bàn ăn, Quang Hải đang yên vị trên một chiếc ghế với Hải Nhi ngồi trên chân. Từ
vị trí này, Bảo Nhi không nhìn thấy rõ mặt con mình, chỉ có thể nhận ra cơ thể
nhỏ nhắn của con bé đang run rẩy vì cơn thổn thức. Nguyên nhân của việc này thì
đã rõ ràng vì cô thấy trên bàn có bông gòn, băng gạc, thuốc đỏ, cồn và oxy già.
Vết thương của con bé có nghiêm trọng hay không, lớn hay nhỏ thì Nhi vẫn chưa
thể thấy, chỉ biết rằng nó nằm trên đầu gối trái của Hải Nhi. Nhưng, giữa hoàn
cảnh đó, Bảo Nhi không thể dành nhiều thời gian và tâm trí để quan tâm tới việc
đó, vì một vấn đề khác đang làm cô vừa mơ hồ sung sướng vừa đau đớn không yên.
Vừa
dịu giọng vỗ về đứa bé, Quang Hải vừa đang bôi các thứ thuốc lên vết thương của
Hải Nhi, cảnh ấy cả trong tưởng tượng của Bảo Nhi cũng chưa bao giờ có thể ngọt
ngào đến vậy. Con bé rất ngoan ngoãn làm theo lời ba mình, chịu ngồi yên để bôi
thuốc, chỉ có hai dòng nước mắt là không ngừng chảy xuống được. Bảo Nhi đã
tưởng việc Quang Hải không quát mắng con mình đã là một may mắn, chưa hề nghĩ
rằng cô có thể hy vọng một sự gần gũi như thế này dành cho cô bé từ anh. Nhìn
điều này, ai có thể tin rằng Quang Hải chính là kẻ đã ruồng bỏ hai mẹ con cô
chẳng hề thương tiếc, áy náy cách đây bốn năm ? Từng cử chỉ đều được anh thực
hiện thật cẩn trọng, từ tốn để hạn chế cơn đau có thể gây ra cho Hải Nhi. Bảo
Nhi biết anh không thể chăm sóc cho con bé tốt bằng mình, không thể đối xử nhẹ
nhàng như cô, nhưng chẳng điều gì có thể làm cho cô chấm dứt cảnh tượng này
được cả.
Thứ
tự các công việc được Quang Hải thực hiện không hề khác gì so với điều Bảo Nhi
đã từng làm cho anh với vết thương trên tay vào một ngày đã xa tận hơn mười năm
về trước. Tiếng khóc của Hải Nhi vì té có khả năng làm chấm dứt cuộc đối thoại
giữa Quang Hải với anh, thu hút sự chú ý, quan tâm của anh nhiều hơn gã đàn ông
ấy. Càng đứng lặng yên nghe nhiều hơn những lời dỗ dành rất trầm ấm phát ra từ
chính miệng Quang Hải, nhìn lâu hơn vào nỗi lo lắng rất chân thật trên nét mặt
anh, Bảo Nhi càng không ngăn nổi mình tin rằng Hải Nhi còn có thể khiến cho ba
nó làm bao nhiêu là điều nữa. Vậy ra anh không phải là thứ sắt đá tồn tại trên
đời này chẳng hề biết xúc động, yêu thương. Tình cảm kia có thể chưa to tát
được đến mức như tình thương của một người cha dành cho con, nhưng ít ra đó đã
là trên mức trung bình và đủ khiến Bảo Nhi dậy lên trong lòng một chút gì đó
gọi là tin tưởng.
Chỉ
có điều, trong tất cả những lời nhỏ nhẹ, trìu mến ấy, không hề có lấy một tiếng
“ba” nào cả.
Sau
khi Quang Hải đã hoàn tất các công đoạn, Hải Nhi vẫn chưa thôi khóc rưng rức,
hẳn là con bé vẫn còn thấy đau lắm. Trong một thoáng, Bảo Nhi thấy anh có vẻ
lúng túng trước điều này, nhưng vẫn cứ cố gắng chờ đợi xem mọi chuyện rồi sẽ ra
sao. Và rồi, Quang Hải đã đứng lên khỏi ghế, bồng theo Hải Nhi trên tay. Vừa
được ba mình ẵm lên, cô bé đã vòng hai cánh tay bé bỏng ôm quanh cổ anh thật
chặt, hình như sẽ không còn chịu thả ra nữa. Vừa ôm con vừa đi vòng quanh chầm
chậm trong căn phòng bếp, Quang Hải tiếp tục vỗ về Hải Nhi bằng những lời lẽ,
cử chỉ nhẹ nhàng hơn, gần gũi hơn. Bảo Nhi không nghe rõ những gì anh thì thầm
với con bé, nhưng những gì mắt có thể thấy và âm thanh dịu êm mà tai có thể
loáng thoáng nghe thấy đã đủ khiến cho cả cõi lòng cô tan ra thành nước. Chẳng
biết đã bao lâu, cô cứ đứng thần người ra đó mà nhìn anh chăm sóc cho đứa con
gái duy nhất của hai người. Càng về sau, Bảo Nhi càng thấy một nỗi xúc động
đang dâng lên làm nghẹn cổ họng cô, nước mắt có lẽ suýt chút nữa đã rơi xuống.
Rất
lâu sau đấy, Hải Nhi đã nín khóc hẳn, trong khi đôi tay nó vẫn chưa hề có một
giây rời khỏi người cha mà con bé chỉ mới gần gũi có mấy ngày. Thậm chí, cô bé
còn dần dần thiếp đi ngon lành và dễ chịu trên tay Quang Hải, đầu gục hẳn vào
vai anh, chẳng hay biết trời đất gì nữa. Bảo Nhi không thể tự tưởng tượng ra
được Quang Hải đã nói với con bé những gì để có thể khiến cho điều kì diệu này
xảy ra. Cô cứ tưởng như Hải Nhi đã khá lớn so với cái tuổi có thể thiếp đi khi
được ba mẹ ẵm bồng trên tay. Khả năng kiên nhẫn và chịu đựng của anh thật sự
khiến cô quá đỗi bất ngờ. Đã từ lâu rồi, đôi tay gầy guộc của Nhi không còn ẵm
nổi cả chính con gái của cô nữa. Nếu Quang Hải có thể yêu thương và chăm sóc
cho Hải Nhi ân cần như thế, cô thật không hiểu có thể nào mà ngày ấy chính anh
là người đã làm điều phũ phàng đó...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét