ẢO - TẬP 119
Nhìn
rất lâu vào người vừa thốt ra một câu nói rất khó hiểu và khó tin ấy, cô không
biết nên tự hiểu như thế nào nữa. Ngay giây phút này, Bảo Nhi chẳng còn nhìn
thấy sự gian trá, tàn nhẫn nào ở Quang Hải. Nơi anh chỉ còn có niềm mong mỏi
chân thành, tha thiết, đối lập một trời một vực với ánh nhìn chính anh đã từng
dành cho Nhi. Đến vài giây, cô mới nhận ra rằng mình đã không đáp lời anh, vẻ
mặt Quang Hải đang chầm chậm chuyển dần từ hy vọng đến tuyệt vọng vì không nhận
được lời đồng ý nào từ đối phương. Có chút hoảng hốt vì bản thân vốn không hề
định làm vậy, Bảo Nhi vội gật đầu, nhưng bất giác lại nhìn ra ngoài hiên.
Chỉ
cần một cái gật đầu của cô, Quang Hải đã lập tức mỉm cười nhẹ nhõm, và cái liếc
mắt đó của Nhi cũng không lọt ra khỏi sự chú ý nơi anh. Bằng giọng rất dịu
dàng, anh khẽ nhắc :
-
Nếu ra đấy, em sẽ lạnh đó.
Tuy
nhiên, cô đã lắc đầu, bởi chẳng gì có thể ngăn được nỗi khát khao cháy bỏng của
Bảo Nhi được trải nghiệm cảm giác của ngày xưa ấy một lần nữa. Hiểu được ý
nguyện của cô, có lẽ anh cũng muốn như thế, Quang Hải một tay cầm đàn, tay kia
lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhi. Trong thoáng chốc, cô đã muốn rút lại, nhưng khi
bàn tay kia đã siết chặt, giúp cho hơi ấm bao bọc khắp bàn tay đã quá lâu không
có ai nâng niu, dìu dắt của Bảo Nhi, cô không có đủ khả năng từ bỏ nữa. Vậy mà
cũng chính giây phút ấy, cô lại nhớ tới cảm giác đau thấu tận xương tủy lúc
Quang Hải đã thẳng thừng gỡ tay Nhi ra khỏi cánh tay mình, không hề áy náy hay
vương vấn chút tình cảm.
Đúng
ngay tại vị trí của bốn năm trước, Bảo Nhi và Quang Hải đối mặt nhau ngoài cái
hiên nhỏ trong buổi đêm thanh vắng. Dưới ánh trăng, dưới bầu trời sao, cô có
cảm tưởng như vẻ cô đơn, u buồn trong đôi mắt, trong dáng vẻ của anh đã hiện
lên rõ rệt hơn bao giờ hết. Ngày xưa, anh không có những thứ này…
Lần
đầu tiên, Quang Hải đã nói ra cái tên bài hát trước khi chơi đàn :
-
Em biết bài hát “Only love” của
Trademark chứ ? Lời của nó… em có thuộc không ? – Giọng anh trầm, thấp hòa lẫn
vào không gian.
Một
lần nữa, Bảo Nhi gật đầu. Và chỉ cần biết có bấy nhiêu, Quang Hải đã không hỏi
gì thêm nữa. Cô đã khẳng định rằng mình nhớ, như không có chữ nào trong lời bài
hát về với tâm trí của Nhi, cho đến khi tiếng đàn của anh cất lên sầu thảm. Đôi
mắt anh không một giây nào rời khỏi Bảo Nhi, mọi điều anh nói được truyền đi
qua tiếng đàn, qua ánh nhìn ấy. Đến bây giờ, cô mới nhận ra đây chính là cách
hoàn hảo nhất để anh bày tỏ nỗi lòng mình, và khi nhìn vào mắt Nhi trong những
lúc ấy, Hải cũng có thể hiểu hết tất cả những gì diễn ra trong trái tim cô. Vậy
bây giờ, có lẽ anh phải hiểu rằng Bảo Nhi rất cần một sự ân hận, một lời xin
lỗi thật lòng ?
“Nhưng
chỉ có tình yêu mới cho ta biết rõ
Nên
thử lại từ đầu hay quay bước ra đi ?
Nhưng
anh vẫn tin vào tình yêu đôi ta
Sẽ
như ánh dương kia tỏa sáng một lần nữa
Vì
vậy anh sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân
Và
nguyện cầu em sẽ thay đổi trái tim mình
Anh
sẽ làm cho em thấu hiểu
Có
những điều chỉ tình yêu mới làm được.
Nếu
anh có thể tìm được những lời nói
Để
chạm đến tận đáy lòng em
Hãy
cho giấc mơ của chúng ta thêm một cơ hội nữa thôi
Để
tình ta không phải nói lời biệt ly”
Chưa
nghe hết bản đàn tràn đầy những nốt nhạc buồn của Quang Hải, Bảo Nhi đã thấy cổ
họng thì nghẹn, sống mũi thì cay. Càng nhìn lâu vào mắt anh như cả hai lần
trước vẫn làm, cô càng không chịu thấu cơn quặn thắt ở lồng ngực. Nhi đã cố
gắng nuốt nước mắt vào lòng, nhưng khi anh dừng chơi vi-ô-lông, thì dòng lệ
cũng lăn xuống gò má. Trông thấy điều đó, Quang Hải lập tức bỏ cây đàn xuống,
bước tới gần muốn đưa tay lên mặt Bảo Nhi. Nhưng, ngay lập tức, cô đã quyết từ
chối sự quan tâm này, lùi hẳn ra sau và tự mình quẹt nước mắt. Ném cho anh cái
nhìn đầy oán trách, cô không thể tin anh lại muốn có được gì đó từ Nhi mà lại
chẳng thể xin lỗi dù chỉ một lần. Là anh quá ngu ngốc hay anh không cảm thấy
mình đã là người có lỗi, đã làm tổn thương người khác nghiêm trọng ?
Sau
cùng, Quang Hải là người lên tiếng trước, nắm lấy bàn tay Bảo Nhi lúc cô đang
cúi mặt xuống sàn vì không muốn nhìn người đối diện :
-
Chúng ta vào trong đi. – Anh thì thầm - Ở đây lâu em sẽ lạnh.
Nhi
đã lại định rút tay ra, nhưng Quang Hải không để cho cô làm điều đó. Cả hai chỉ
im lặng bước đi, Bảo Nhi không cất mắt khỏi sàn dù chỉ một lần, cứ lầm lũi như
thế, kể cả khi anh buông bàn tay cô để đóng cửa. Cái im lặng ngột ngạt bỗng
chốc bao trùm, chưa có ai muốn rời đi, mà nói chuyện thì thật là khó. Chỉ một
lần liếc mắt nhìn Quang Hải, cô cũng nhận ra nét thất vọng phủ lấy gương mặt
anh vì những nỗ lực, những lời gửi gắm qua bản nhạc vừa rồi đã đều là vô tác
dụng.
Lần
thứ hai, Quang Hải phá tan sự tĩnh lặng lạnh lẽo bằng cách bắt đầu một cuộc đối
thoại bình thường :
-
Bốn năm nay anh không thấy em đăng thêm truyện mới nữa?
“Chuyện đó anh còn phải hỏi sao ?”
Bị
chọc vào vấn đề ấy, Bảo Nhi không tránh khỏi buồn đau, thầm trách anh không hề
biết cái gì là nên nói, cái gì không. Chuyện này, nguyên nhân gián tiếp chẳng
thể là gì khác ngoài Quang Hải, vì sự tàn nhẫn của anh cô thậm chí đã không còn
chạm tay tới nổi đam mê và ước mơ của mình. Khi Hải Nhi lớn lên thêm một chút,
biết đâu cô sẽ có khả năng quay trở lại cầm bút. Còn bây giờ, những mong muốn
đó chỉ là viển vông.
Cô
đáp rất gọn :
-
Không có thời gian.
Quang
Hải tỏ ra khá ngạc nhiên lẫn thất vọng vì câu trả lời không thể ngắn hơn này.
Anh khó hiểu tựa hồ không thể tự mình suy nghĩ ra bất cứ điều gì cho hợp lý để
tự lí giải cả.
-
Vậy sao em lại phải lên tận Đà Lạt để sống ? Em đi cùng với Thiên Kim sao ? – Giọng
anh vừa giống hỏi han, vừa giống như đang bày tỏ một nỗi thắc mắc rất lớn – Em
ở với ba mẹ, không phải thuận tiện, dễ chịu hơn à ?
Chỉ
trong vài phút, Quang Hải đã chạm đến hai trong bốn nỗi đau lớn nhất của Bảo
Nhi, làm cho tâm trạng cô dần dận trở nên thật tệ. Tất cả các nỗi đau đều do
anh gây ra cho đời cô, thế mà giờ lại đứng đây hỏi tại sao hết câu này đến câu
khác ? Ngày xưa, ai chính là kẻ đã làm cho hai từ “đào mỏ” và “rắn hoa” bị
gán lên đầu Bảo Nhi và lan truyền đi nhanh hơn cả dịch bệnh ? Cho đến ngày hôm
nay, cô vẫn không dám về nhà, càng không muốn dẫn Hải Nhi đến gặp ba mẹ và hai
đứa em gái, quá sợ hãi trước những lời dè bỉu, những ánh nhìn khinh bỉ và cả
những nỗi ngờ vực cô không đáng phải gánh chịu.
Thấy
Bảo Nhi lặng thinh rất lâu, có vẻ không muốn trả lời, Quang Hải đành chấp nhận
cho qua, và đổi đề tài :
-
Anh đi tìm em vì Thiên Kim vừa mới nhắn tin hỏi về em. – Vừa nói anh vừa đưa
chiếc điện thoại về phía Nhi, trên màn hình đã hiện ra sẵn tin nhắn của Thiên
Kim – Em hãy đọc đi.
Nhận
lấy chiếc điện thoại và đọc cái tin, Bảo Nhi biết rõ giờ này Kim vẫn chưa hay
người bạn của mình đã chẳng còn ở trên đất Đà Lạt nữa. Nghĩ nếu biết được thế
nào Kim cũng la ầm lên và nghĩ hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác cho Quang
Hải, cô quyết định giữ kín, đồng thời nói dối rằng từ giờ Hải Nhi sẽ ở luôn
trong bệnh viện với cô, không làm phiền ba mẹ Kim nữa, vì dẫu sao cô nàng không
thể nào biết Nhi đang ở đâu cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét