ẢO - TẬP 120
Lần
này anh cũng lấy lại chiếc điện thoại khá nhanh chóng, nhưng không còn tỏ ra
khẩn trương như lần trước nữa, vì cái điện thoại không tự động quay trở lại màn
hình chính sau khi cô thực hiện xong thao tác gửi tin nhắn. Ngay lúc này, Quang
Hải lại khiến cho Bảo Nhi bất ngờ vì một việc khác. Từ trong túi quần, anh lấy
ra chiếc smartphone màu hồng đã từng thuộc sở hữu của Nhi ngày xưa, vẫn còn vẹn
nguyên, sạch sẽ, láng bóng như mới. Đặt nó vào tay Bảo Nhi, anh dịu giọng bảo :
-
Em chỉ cần gắn sim vào là dùng được rồi. – Vẫn chưa rời khỏi bàn tay Nhi, anh
siết nhẹ lấy cô, giọng trầm buồn – Cái này là quà sinh nhật của em, sao em để
nó lại ?
Giữa
lúc Bảo Nhi còn đứng bần thần nhìn chiếc điện thoại trong tay mình với nhiều
cảm xúc khó tả lẫn lộn trong tim, Quang Hải ân cần đặt hai bàn tay lên đôi vai
gầy của cô, khiến cho Nhi phải giật mình ngước nhìn lên. Vì đã bị anh giữ lấy,
Bảo Nhi không giật lùi ra sau được, cơ thể thoáng chốc rùng mình, dù cho ánh
nhìn của anh bấy giờ rất dịu hiền, gần gũi, cử chỉ thì từ tốn, nhẹ nhàng.
-
Ở đây vẫn còn thiếu nhiều thứ. Anh sẽ dần hoàn thiện đầy đủ cho em. Nếu em cần
gì, muốn gì, cứ nói với anh, nhé ?
“Nếu em cần gì, muốn gì, cứ nói với
anh” ?
Lưỡng
lự nhìn Quang Hải, Bảo Nhi vẫn không hiểu ra được con người của anh, những gì
đang diễn ra trong cái đầu ấy, trái tim ấy, vì trước sau chúng quá bất nhất.
Biết mình không thể cứ mãi chần chừ và im lặng với anh, cô cố gắng thốt ra
thành câu điều mình thật sự lo sợ. Vì lẽ đó, giọng Bảo Nhi run run ngoài ý muốn
:
-
Bây giờ anh đang quan tâm tới từng thứ nhỏ nhặt của tôi sao ? – Chỉ vừa nói
xong một câu, cô đã nhận thấy ánh mắt anh biến đổi, và trông như thể Nhi mới là
người đang làm tổn thương đến anh – Thế bốn năm trước, khi tôi cần anh nhất,
anh đã làm gì ?
Bảo
Nhi nói đến đây, nước mắt của cô lại âm thầm trào ra rồi chầm chậm lăn xuống
hai gò má. Cắn môi, cô cố gắng nói tiếp :
-
Tôi là thứ con gái mà… anh chán ngán rồi thì vứt bỏ, khi muốn chơi thì lại… tự
ý bắt về, chỉ là như vậy thôi sao ?
Nhíu
chặt hai hàng lông mày, Quang Hải lập tức lắc đầu, nhưng cô không thể tin nổi
rằng một tia tức giận mới vừa hiện lên trong mắt đối phương. Vậy ra anh đang
thấy chướng tai với điều cô vừa nói ?
-
Không phải như vậy, Bảo Nhi. – Dứt lời, Quang Hải đột ngột ghì chặt lấy Nhi vào
lòng – Nếu tình yêu của em cho anh vẫn còn, hãy tin anh đi. Anh muốn đón em về
là thật, mặc kệ tất cả những thứ khác. Anh không đùa giỡn với em.
Nhưng,
cái tức giận mà Bảo Nhi đã nhìn thấy trong mắt anh ban nãy đã phá hỏng tất cả.
Thậm chí vào lúc bị nói như thế này, Quang Hải dù muốn thuyết phục Nhi vẫn
không hề xin lỗi cô, thì mọi thứ chẳng còn gì nghĩa lý. Đau lòng, uất hận, cô
muốn đẩy anh ra, muốn thoát khỏi vòng tay mình đã từng rất yêu này, nhưng sức
mạnh của Hải không cho phép cô làm điều đó.
-
Chỉ cần em cũng yêu anh, như vậy là quá đủ rồi. Anh chỉ cần thế thôi. – Tiếng
thì thầm cay đắng của Quang Hải vang lên bên tai Bảo Nhi – Em muốn gì, anh có
thể cho em tất cả, chỉ cần em ở lại đây với anh. Làm ơn em, Bảo Nhi.
Vẫn
liên tục cố gắng hết sức mình, Bảo Nhi cứ mãi vùng vẫy muốn thoát ra, và sau
cùng nỗ lực đó của cô đã khiến cho anh phải ngừng sự ép buộc và nới lỏng vòng
tay. Lùi ra xa khỏi Quang Hải đến hơn một thước, Bảo Nhi lắc đầu nguầy nguậy,
đôi mắt đỏ hoe long lên những tia oán hận khi nhìn vào anh đầy dữ dội. Giọng cô
nghẹn lại và không còn khả năng nói lớn lên được nữa :
-
Sao anh có thể là một kẻ như vậy ? Tôi đã làm gì, tôi có cái gì, mà sao anh
không buông tha cho tôi ? Chỉ cần bấy nhiêu là tôi có thể ở lại chỗ này với
anh, cái chỗ mà tôi đã bị anh đuổi cổ bốn năm trước ? Anh đang đùa với tôi đó
sao ?
Chẳng
thể tin nổi, Quang Hải còn tỏ ra bất ngờ, lúng túng trước tình cảnh này, trước
phản ứng này của Bảo Nhi, khiến cho cô càng căm hận anh hơn hết tất cả. Chẳng
muốn nấn ná ở đó để chứng kiến sự đáng hận của anh lâu hơn nữa, cô chạy thật
nhanh ra khỏi phòng, nhưng có đi đâu thì vẫn chôn chân tại ngôi nhà này. Cô
không biết làm gì khác ngoài vùi mặt vào gối trong phòng ngủ để khóc một mình. Bất
cứ khi nào có cơ hội, Bảo Nhi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, cô không thể ở lại
bên cạnh một người đàn ông mà trong tình cảm của người đó đối với mình không có
tình yêu. Không thể nói xin lỗi, không nhận ra mình đã sai, có nghĩa là anh
không hề yêu, tất cả chỉ đều là những lời dụ dỗ đường mật.
Một
lần nữa, Nhi phải gánh lấy sự thất vọng nặng nề, ghê gớm vì đã cố gắng đặt niềm
tin vào con người đó.
Không
phải đi làm, bệnh thì chưa khỏi hẳn, Bảo Nhi không có lí do gì để thức dậy
trước bảy giờ sáng. Đáng buồn hơn cả những gì đang làm cho mình đau lòng, cô đã
thấy tâm trạng chùn xuống vì Quang Hải không còn ở nhà vào lúc mình tỉnh giấc
nồng nữa. Chiếc smartphone màu hồng của cô được đặt trên cái bàn gỗ ở góc
phòng, đã được gắn sim vào, pin sạc đầy đủ, mọi thứ cô đã từng lưu vào thẻ nhớ
trong đó vẫn còn vẹn nguyên, trong đó có tấm ảnh của hai người vào ngày sinh
nhật năm hai mươi bốn tuổi.
Không
phải đến trường, Hải Nhi vui vẻ hẳn lên và gần như suốt ngày cứ bám dính lấy
cái ti vi mãi. Bảo Nhi không có ý kiến nào về vấn đề đó, bởi thật lòng cô nghĩ
chẳng bao lâu nữa mình sẽ rời khỏi nơi đây, bây giờ tạm thời cứ để cho con bé
thoải mái tận hưởng niềm sung sướng này. Còn Nhi, vì đã thấy khỏe hơn nhiều,
không cần phải nằm nghỉ, nên việc đi ra đi vào trong nhà khiến cho cô thấy buồn
chán. Sau cùng, Bảo Nhi quyết định đi vào phòng làm việc của Quang Hải lần đầu
tiên kể từ lúc quay về ngôi nhà này.
Từ
ngày Nhi ra đi, cả ngôi nhà đã không hề thay đổi dù chỉ một chút. Ngoài sức
tưởng tượng của cô, màn hình máy vi tính của Quang Hải vẫn là cái mình đã thấy
cách đây bốn năm dù chẳng thể có chuyện anh không động vào chiếc máy này. Bảo
Nhi chẳng phải người màu mè hay có quan tâm nhiều tới máy vi tính nhưng cũng
không thể nào giữ một màn hình lâu đến vậy. Là Quang Hải bận rộn với công việc
đến độ không còn tâm trí cho những việc linh tinh khác hay anh chẳng có tí quan
tâm nào tới nó ?
Máy
vi tính của Quang Hải có cấu hình mạnh hơn hẳn laptop của Bảo Nhi, nên dù sao
cô ngồi ở đây sử dụng vẫn thoải mái hơn. Nếu là ngày xưa, có lẽ bây giờ là thời
điểm tuyệt vời nhất để cô có thể viết truyện mà không cần bận tâm gì tới chuyện
làm việc nhà, đi làm, đưa đón con gì cả. Nhưng hôm nay, ngồi trước máy tính,
Bảo Nhi dù muốn cũng không biết làm sao đánh được một chữ. Ý tưởng cô vẫn luôn
nung nấu trong đầu bao lâu nay, cái thiếu chỉ là thời giờ. Vậy mà nay khi đã có
được thứ ấy, tâm trạng cô lại quá tệ để có thể dứt ra và đặt vào dòng tâm tư
của người khác. Vả lại, làm như vậy thì có ích gì ? Cô sẽ sớm rời khỏi đây,
viết vài dòng để rồi lại xếp xó mấy năm nữa ?
Rốt
cuộc, Bảo Nhi quyết định dành thời gian lên mạng xem thêm những gì có liên quan
tới công việc của mình để giết thì giờ. Trong suốt lúc ấy, tâm trí cô đã có
không biết đến bao nhiêu lần mong Quang Hải chóng về nhà. Chán nản với chính
mình, Bảo Nhi úp mặt xuống bàn, đưa hai tay ôm đầu đầy đau khổ. Càng quen với
sự hiện diện của anh bên cạnh, cô sẽ chỉ càng khó vật lộn với chính mình để
quay lại cuộc sống bình thường, cô đơn và lạnh lẽo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét