ẢO - TẬP 121
Chiều
hôm ấy, khoảng năm giờ, Bảo Nhi giật mình khi điện thoại reo báo tin nhắn và
cái tên hiện lên trên màn hình lại là Quang Hải. Anh đã lấy số này từ lúc nào
cô không rõ, nhưng việc cầm di động lên và nhìn thấy hai chữ này là điều cô đã
hằng mong mỏi, chờ đợi suốt bốn năm trời. Bây giờ, nó đã đến rồi, nhưng nội
dung trong đấy lại làm cho Nhi cực kì không vui :
“Hôm nay anh có việc bận, em và Hải
Nhi cứ ăn cơm, không cần phải để lại cho anh. Có khi mười giờ anh mới về tới.
Chúc em ngủ ngon”
Đọc
xong tin nhắn mà lòng Bảo Nhi thất vọng não nề. Bao năm qua có lẽ mọi ngày cũng
đều như thế, Quang Hải lao vào làm việc đến đêm hôm mới về, nhờ đó mới nhanh
chóng lên đến vị trí CEO như ngày hôm nay. Nếu ngày ấy thật sự trở thành vợ
anh, Bảo Nhi có lẽ đã phải quen với việc lủi thủi một mình trong nhà, nhưng dù
có là như vậy cô cũng sẽ chấp nhận.
Dĩ
nhiên, Hải Nhi đã tò mò hỏi ba nó đâu rồi, và khi biết mình sẽ không gặp được
ba cho đến tận sáng mai – trong trường hợp con bé chịu thức dậy sớm một chút –
cô bé buồn đi hẳn. Tình hình này khiến cho nỗi lo lắng trong Bảo Nhi ngày một
dâng cao và trở nên hết sức đáng ngại. Không biết đã bao nhiêu lần cô ước mình
đã chưa bao giờ chỉ cho Hải Nhi biết ba nó trông như thế nào, nỗi ân hận ấy cứ
giày vò cô mãi không thôi…
Bảo
Nhi cố thức tới chín giờ rưỡi vẫn không thấy Quang Hải đâu, rồi mười giờ cũng
vẫn thế. Như ngày thường, cô có thể thức tới mười hai giờ, nhưng vì vấn đề sức
khỏe còn hạn chế, Bảo Nhi không chịu đựng lâu thêm được nữa. Một cách buồn bã,
cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ và chui vào trong tấm chăn ủ nồng mùi hương của
Quang Hải. Cô hy vọng mình có thể thức giấc khi anh trở về và mở cửa và bước
vào trong phòng, chỉ để được nhìn thấy Hải ít nhất là một lần trong cả ngày dài
này thôi. Lo lắng, Nhi lại quyết định để đồng hồ báo thức để có thể thức dậy
sớm hơn vào sáng mai.
…
Có
lẽ vì quá lo nghĩ tới việc khi nào Quang Hải sẽ trở về, tối nay mình có còn
được gặp anh không, nên Bảo Nhi trở nên rất nhạy cảm với những động tĩnh xung
quanh. Tấm nệm chỉ vừa hơi lún xuống và lay động một chút, cô đã bị kéo khỏi
giấc ngủ. Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên giữa trán quen thuộc đến lạ kì. Có thứ
gì đó chạm vào cô ở phía bên trái, hẳn là một cơ thể người. Nhưng quá buồn ngủ,
Nhi không sớm thoát được cơn mơ màng, mụ mị. Làn da mỏng trên mặt cảm nhận được
một bàn tay nhè nhẹ chạm vào, làm cho tâm trí dù kém tỉnh táo của Bảo Nhi phải
nghĩ tới Quang Hải. Cũng chính bàn tay ấy đã vuốt tóc cô nhè nhẹ, rồi ngừng
hẳn, không còn một động tác nào nữa. Mất một lúc rất lâu mới có thể tỉnh đầu óc
ra đôi chút và mở mắt để nhìn quanh.
Quay
đầu sang phía bên trái, Bảo Nhi hoảng hốt bật dậy như gắn lò xo vì thấy Quang
Hải đang nằm ngay sát bên cạnh. Hoàn cảnh bây giờ không hề giống với ngày ấy,
nhưng sự tương tự này đã mang đến một nỗi ám ảnh quá lớn cho cô. Y phục trên cơ
thể cả hai vẫn còn nguyên vẹn, cảm giác trên người cũng chẳng có gì khác lạ,
nhưng trái tim cô vẫn cứ đập mạnh liên hồi. Quang Hải cũng vội vàng ngồi dậy,
nói nhanh :
-
Anh không có ý gì đâu. Anh chỉ muốn nằm đây một lát thôi.
Ngồi
yên điều hòa lại hơi thở, Bảo Nhi cẩn thận quan sát Quang Hải, rồi nhận ra sự
sợ hãi của chính mình là không cần thiết. Vẻ mặt anh chưa bao giờ có thể khiến
cho cô tin tưởng và cả xót xa nhiều hơn lúc này. Cả con người Quang Hải chỉ
toát lên một vẻ mệt mỏi, buồn rầu, và mãnh liệt hơn tất cả là một niềm hy vọng
quá đỗi thiết tha đối với lòng tin tưởng của Bảo Nhi dành cho anh. Cô không còn
có thể nghĩ đó là kẻ có thể làm hại mình, làm mình tổn thương cả bằng lời nói
hay cả hành động. Khiến anh thêm buồn đau vì sự nghi hoặc và tránh né của mình,
Bảo Nhi cảm thấy cô không thể chịu đựng được. Liếc nhanh qua đồng hồ, Nhi nhận
ra mình chỉ mới ngủ được một tiếng cho đến lúc này, nhưng đây cũng là thời điểm
quá trễ để kết thúc một ngày làm việc. Ngày nào cũng như vậy, sao anh có thể
chịu đựng ? Cật lực như vậy vì cái gì, có đáng hay không ?
Bàn
tay Quang Hải chầm chậm đưa lại gần Bảo Nhi, và cẩn trọng như cách cô đã nhìn
anh, Hải nắm lấy tay Nhi khi thốt ra một lời thì thầm nữa, thấp và khẽ hơn :
-
Anh có thể nằm ở đây tối nay không ?
Càng
được bàn tay anh siết chặt, cô càng thấy rõ việc thốt nên tiếng “không” là hoàn toàn bất khả thi. Càng
giữ im lặng lâu, cô chỉ càng thêm đau lòng vì vẻ tuyệt vọng càng xâm chiếm lấy
gương mặt người đối diện. Không thể cầm lòng thêm, bàn tay Nhi đã vô thức siết
nhẹ tay anh, cố nuốt bớt đi nỗi cay đắng vào sâu trong lòng.
Chẳng
nói gì, Bảo Nhi chỉ chậm rãi nằm trở xuống giường, xê dịch về một bên để chừa
khoảng trống cho Quang Hải. Nhìn anh chui vào tấm chăn rồi nằm xuống, cô chỉ
thấy mình quá điên rồ, quá ngu ngốc, vì đã chấp nhận ngủ chung giường với một
gã đàn ông chưa bao giờ là chồng mình và thậm chí còn hắt hủi, bỏ rơi cô một
ngày cách đây đã rất xa. Cô chỉ còn biết trách sao trái tim mình quá yếu đuối,
quá dễ mềm lòng, đã chưa từng có khả năng giữ nổi sự cứng rắn trước người cô
luôn yêu thương.
Không
biết làm sao đối mặt được với Quang Hải trong tình huống này, Bảo Nhi trở người
sang phía bên kia mà lòng lại lo rằng anh sẽ vì hành động này mà cho rằng đây
là thái độ vô cảm, lạnh nhạt và sẽ buồn bã hơn. Cô không muốn thế, nhưng lại
không biết phải làm gì để suy nghĩ này đừng đến với anh. Nhưng chỉ khoảng một
phút sau đó, Bảo Nhi đã tê tái và đông cứng như tượng đá vì cơ thể Quang Hải áp
sát lại gần, cánh tay anh từ tốn vòng qua người Nhi ôm lấy cô, gần gũi như ngày
xưa đã từng. Cô có thể cảm nhận được gương mặt anh áp vào mái tóc mình, từng
hơi thở phả vào một bên tai. Sự gần gũi không giúp hàn gắn vết thương đã âm ỉ
rỉ máu lâu ngày, mà chỉ khiến cho lòng Bảo Nhi thêm đau nhói.
Từng
lời thì thào rất nhỏ của Quang Hải chầm chậm đi vào tai Nhi :
-
Em hãy đồng ý ở lại đây với anh đi, được không ? Ít nhất hãy cho anh biết, để
anh có tự tin để đấu tranh.
Chỉ
đến câu nói sau cùng, cô mới thấy ruột gan mình quặn lại :
-
Làm ơn em !
Nhưng
lí do để Bảo Nhi có thể yên tâm thốt ra lời hứa này, Quang Hải vẫn chưa cho cô,
làm sao cô có thể nói trước với anh bất cứ điều gì ? Vậy nên, Nhi chỉ im lặng
trước lời khẩn cầu tha thiết của anh. Dẫu vậy, vẫn cứ không muốn một vẻ lạnh
nhạt và vô cảm tỏa ra từ chính mình, Bảo Nhi lại âm thầm nắm lấy bàn tay Quang
Hải đang ở trước bụng. Ngay lập tức, được đón nhận điều này, anh cũng vội vàng
siết chặt bàn tay cô trong tay, một hơi thở dài não nuột lại vang lên. Cố gắng
không nghĩ quá nhiều đến những thứ buồn đau nữa, Bảo Nhi nỗ lực hưởng thụ lấy cảm
giác ấm áp và sự gần gũi, thân thương mình đã khao khát suốt một quãng thời
gian dài đằng đẵng. Ai biết được rằng cô sẽ còn ở trong vòng tay này thêm bao
lâu nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét