Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2016

ẢO - Tập 122


ẢO - TẬP 122




Rõ ràng, tư thế hưởng thụ đó không hề tốt, không tài nào thỏa nỗi khao khát trong lòng Bảo Nhi. Cố không ngượng ngùng, cô lại trở người để quay mặt về phía Quang Hải, dù cho để làm việc này cô phải rời bàn tay ra khỏi tay anh. Nhưng dẫu sao, như thế này vẫn gần gũi, thân mật hơn, Nhi có thể nhìn thấy anh chứ không phải chỉ đơn thuần là cảm nhận được anh như ban nãy nữa. Bảo Nhi vốn không định nhìn vào mắt Quang Hải, nhưng khi bắt gặp anh đang nhìn mình bằng một thái độ rất lạ lẫm mà chính bản thân cũng chưa từng chứng kiến bao giờ, cô lại nằm yên, chỉ còn hướng sự chú ý vào đó.

Thay vì cứ tiếp tục nhìn vào mắt nhau thật lâu để rồi sau cùng ai nấy lại chìm vào giấc ngủ của riêng mình, điều đi đến sau đấy lại là sự thu hẹp khoảng cách một cách âm thầm, chậm rãi từ phía Quang Hải. Cánh tay lúc nãy anh đã dùng để ôm quanh thắt lưng Bảo Nhi ở tư thế kia giờ vẫn đang ôm lấy cô, nhè nhẹ kéo Nhi lại gần. Nụ hôn của Quang Hải xảy đến không bất ngờ, nhưng đó lại là điều cô đã gắng gượng ép mình không được mong đợi rồi chỉ nhận lấy sự thất bại. Khép hai mắt, Bảo Nhi không muốn cố tự bảo bản thân tìm cách chấm dứt và thoát ra nữa. 

Những nụ hôn chậm rãi đó thật sự nồng nàn, âu yếm và ướt át, đủ làm cho hương vị ngọt ngào lan dần từ đầu lưỡi đến sâu từng dây thần kinh, từng chân tơ kẽ tóc trên cơ thể Bảo Nhi. Nhưng, thứ cô cố gắng tìm kiếm vẫn luôn là tình yêu. Thật không thể tin, cô không cảm nhận được chút gì là giả dối, vụ lợi trong bờ môi anh, tựa hồ tình yêu ấy vẫn luôn tồn tại từ bấy đến nay. Thời gian càng kéo dài, những chuyển động của đôi môi Quang Hải trên môi Bảo Nhi càng tiếp diễn, thì cô càng lậm sâu hơn vào niềm tin tưởng ở đối phương về một thứ tình yêu nào đó. Bảo Nhi không thể nhận ra được từ lúc nào cô đã bắt đầu ngập ngừng hé miệng rộng hơn, hai hàm răng bớt cứng ngắc để nụ hôn diễn ra thêm phần say đắm. Sự đề phòng nơi cô dần dần được gỡ bỏ bớt, nhưng chẳng thể nói bức tường vô hình giữa hai người bị phá bỏ. Có lúc nhìn vào mắt Quang Hải, Bảo Nhi cảm nhận được những khao khát gần gũi đong đầy cho tâm hồn cô đơn, khô héo. 

Nằm rúc sâu vào trong lòng Quang Hải, Bảo Nhi cố lấy lại sự bình tĩnh trong tâm hồn, vì cô cảm nhận trái tim vẫn còn đang đập khá nhanh nơi lồng ngực. Cảm giác khi hôn lâng lâng, tuyệt vời là thế, mà sao bây giờ, dư vị còn lại chỉ nằm ở trên môi, cô không thấy lòng khá hơn chút nào nhờ nó. Lo lắng vẫn còn tồn đọng không sao dẹp bỏ được, hoài nghi và mong ước vẫn mãi tranh đấu với nhau, kẻ ngăn cản, kẻ thúc đẩy cô tin vào điều mình muốn hiểu.

Kể từ đó về sau, cả hai không nói thêm một lời nào nữa, nhưng rất lâu sau mới có một người chìm được vào giấc ngủ. Nào ngờ, kể cả đến lúc đã ngủ rồi, Bảo Nhi vẫn còn gặp Quang Hải trong những giấc mơ của mình. Những điều tệ hại chỉ xảy ra trong giấc mộng, nhưng chí ít có một điều rất thật hiển hiện bên cô, ấy chính là hơi ấm từ anh. Nhi không rõ liệu anh có ngủ được bao nhiêu, mà sao mỗi lần mơ màng mở mắt ra, cô đều luôn thấy mình còn nằm gọn trong vòng tay Quang Hải, dù ở bất cứ tư thế nào. Và cũng mỗi lần như thế, cô lại vô thức cảm thấy yên tâm, nhẹ nhõm để tiếp tục thiếp đi, không còn chìm sâu vào nỗi cô đơn vô tận như chuỗi ngày dài tăm tối trong căn phòng trọ nhỏ bé lẻ loi ấy nữa.


Bảo Nhi thức giấc khi Quang Hải nhẹ nhàng hôn lên trán cô và chầm chậm rút cánh tay ra khỏi chỗ dưới đầu Nhi để cô lại nằm xuống gối. Vừa lấy lại chút tỉnh táo đầu tiên và nhận ra sự thay đổi này, Bảo Nhi chợt cảm thấy hụt hẫng và thiếu vắng. Tiếng cánh cửa đóng lại cho cô biết anh đã đi vào trong phòng tắm. Dụi mắt một hồi, Nhi có thể nhìn thấy hai cây kim trên đồng hồ treo tường chỉ mới có hơn ba giờ sáng. Như vậy có nghĩa là hôm nay, Quang Hải đã chợp mắt chưa tới bốn tiếng đồng hồ. Lí do là gì, Bảo Nhi không thể biết rõ, vì cô không dám nhận là mình có thể hiểu được con người khó tin, khó đoán ấy nữa.

Không có Quang Hải ở bên, cô tự dưng lại không ngủ tiếp được, nằm lăn lộn trên nệm để rồi sự chú ý hướng vào vật thể đặt trên chiếc bàn nhỏ đầu giường. Trên đấy có chìa khóa nhà, chìa khóa xe của anh, và cả một chiếc ví da nữa. Chẳng vì cái gì cả, Bảo Nhi cầm lấy chiếc ví để xem. Không cần săm soi nhiều, chỉ vừa mở nó ra, cô đã ngỡ ngàng vì thứ vừa đập vào mắt mình.

Trong chiếc ví của Nhi, cô đã để một tấm ảnh nhỏ, còn anh, cũng ở vị trí ấy, thay vì một bức hình, Quang Hải đã để vào đấy một vật khác. Đó chính là sợi dây chuyền với mặt trái tim màu hồng ngày ấy khi ra đi Bảo Nhi đã để lại cho anh. Điều này đối với cô bất ngờ và khó hiểu giống như hình nền điện thoại của Quang Hải vậy. Món đồ đắt tiền ấy anh có thể đem tặng lại cho một cô gái nào đó khác để lấy lòng. Lỡ như bạn gái của anh nhìn thấy thứ này lại hỏi gặng, như vậy chẳng phải quá bất lợi ? Dĩ nhiên, lẽ nào Bảo Nhi nhìn thấy điều này mà không nghĩ ngay đến một thứ gì đó ? Nhưng, chẳng qua là cô không dám tin, không dám nghĩ rằng đó là sự thật. Sự việc ấy từ giây phút này cứ ám ảnh tâm trí cô mãi không buông.

Sau đó ít lâu, Quang Hải đã trở lại bên giường, nhưng hình như không phải để ngủ nữa. Bảo Nhi vẫn nằm nhắm mắt trong khi anh khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh cô. Bàn tay đêm qua lại xuất hiện để vuốt nhẹ mái tóc dài, để dịu dàng vuốt má Bảo Nhi, hành động chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Điều quen thuộc hơn hết thảy những thứ ấy là nụ hôn kéo dài trên má cô, lâu hơn tất cả mọi lần đã từng có. Lúc này, Bảo Nhi đã vì một lí do gì đó mà mở mắt nhìn anh. Vẫn ở khoảng cách đó, Quang Hải lặng im nhìn cô, rồi lại hôn một lần nữa trước khi rời khỏi Nhi và đứng dậy. 

Ngoài dự đoán của cả hai, Bảo Nhi bất ngờ đưa tay níu giữ Quang Hải lại, bàn tay nhỏ chỉ kịp nắm lấy vài ngón tay của anh. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để anh dừng ngay bước chân và quay lại nhìn cô bằng nỗi ngạc nhiên lẫn thấp thoáng mừng vui. Thăm dò thái độ của cô rất lâu để thấy rằng Bảo Nhi không hề có ý định rút tay lại, anh khẽ mỉm cười rồi nằm trở xuống chiếc giường. Không còn ngập ngừng, ngần ngại gì nữa, khi Quang Hải chỉ vừa kê cánh tay xuống dưới đầu Nhi, cô đã nép sát vào lòng anh, muốn được quay trở lại với giấc ngủ trong tư thế này. Vòng tay anh càng âu yếm siết chặt, Bảo Nhi càng không thể tin được rằng bốn năm trước chuyện ấy đã xảy ra với cô.

Nhi đã thiếp đi khá nhanh với cả thân thể được bao bọc trọn vẹn trong hơi ấm của Quang Hải, cho đến tận lúc chuông báo thức của cô reo lên inh ỏi. Bấy giờ, anh đã không còn hiện diện tại căn phòng ngủ này, nhưng chắc chắn vẫn còn trong nhà. Nhờ đó, Bảo Nhi sẽ có dịp được gặp anh lâu hơn và nói lời tạm biệt trước khi anh ra đi cho tới tận tối mới về.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg