ẢO - TẬP 123
Vào
nhà vệ sinh, đứng trước tấm gương lớn, Bảo Nhi mới chợt giật cả mình. Từ nãy
đến giờ, cô hoàn toàn không để ý rằng trên ngực mình xuất hiện một vật thể lạ
không phải do tay cô đeo vào. Sợi dây chuyền tối qua Bảo Nhi thấy nằm trong ví
của Quang Hải giờ đã yên vị trên cổ cô, có lẽ là đã từ lúc Nhi còn thiêm thiếp
ngủ. Sự khó hiểu vốn đã chất ngất giờ lại càng bùng nổ dữ dội hơn vạn lần. Yêu
hay lợi dụng, câu hỏi này thật quá khó trả lời. Ngẩn ngơ đặt tay lên mặt dây
hình trái tim sáng lấp lánh, Bảo Nhi bần thần nhìn chính mình trong gương, cảm
thấy bản thân như bị lạc vào cả một ma trận của quá nhiều điều cần phải thắc
mắc, nghi hoặc. Đến hơn một phút, cô mới bừng tỉnh và rời khỏi trạng thái cứng
đơ như tượng này.
Lúc
Nhi ra đến phòng ăn thì Quang Hải đã đang ngồi bên chiếc bàn kính và chuẩn bị
dùng bữa sáng. Còn sớm, anh chưa chuẩn bị rời nhà và vẫn còn mặc bộ quần áo tối
qua. Thức ăn sáng của mọi người trong nhà đều là thứ được bà giúp việc chuẩn bị
vào hôm qua, sáng ra chỉ việc hâm lại là có thể dùng được. Thấy Bảo Nhi, anh
ngạc nhiên nhìn sững cô trong giây lát rồi mỉm cười, nụ cười vẫn còn thiếu vui
tươi :
-
Sao hôm nay em dậy sớm vậy ? – Vừa nói anh vừa đứng dậy – Em cũng ăn sáng với
anh, nhé !
Tần
ngần ở chỗ cửa nhà bếp, Bảo Nhi gật đầu nhè nhẹ. Quang Hải đi tới bên cô, nắm
lấy bàn tay Nhi – đồng thời có một giây liếc mắt nhìn vào sợi dây chuyền mình
đã tự ý đeo mà cô không tháo ra - và dẫn cô đến bên bàn ăn, kéo một chiếc ghế
không phải ở vị trí đối diện với chỗ anh ngồi mà là nơi cạnh bàn vuông góc với
nó. Chỗ ấy gần hơn so với đối diện, Bảo Nhi biết thế và cũng ngồi xuống, không
có bất kì ý kiến gì. Nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, Quang Hải bảo:
-
Để anh lấy cho em.
Cái
nhìn đó làm cho cô không khỏi nhớ tới vẻ khinh bỉ và căm ghét cũng trong chính
ánh mắt anh khi nhìn mình mấy ngày trước. Trong thoáng chốc, Nhi lại rùng mình
ớn lạnh, lồng ngực nổi lên cơn đau nhói.
Chỉ
một chốc sau, Quang Hải đã trở lại với một tô súp đầy dành cho Bảo Nhi. Im lặng
dõi theo từng vẻ mặt, cử chỉ của anh, Bảo Nhi thấy rõ dù Quang Hải này không
phải anh của ngày xưa, nhưng cũng đã khác nhiều phần so với những ngày còn ở Đà
Lạt, và cũng khác cả anh của ngày vừa mới hôm qua. Cho đến hôm nay, cô mới được
thấy ở anh có chút gì đó gọi là hớn hở, vui thích mập mờ. Những ngày trước đó,
Bảo Nhi tưởng như với anh, trên đời này không có gì làm cho Quang Hải có hứng
thú được nữa.
Đặt
chiếc thìa vào tay Nhi, anh nói với một nụ cười hiền :
-
Em ăn đi.
Bảo
Nhi gật đầu, rồi cùng anh dùng bữa sáng. Cô đã tưởng rằng mọi thứ sẽ chỉ diễn
ra trong im lặng mà thôi, nào ngờ Quang Hải đã là người đầu tiên cất tiếng hỏi
han, cố ý mở đầu một cuộc trò chuyện thân tình :
-
Bây giờ em thấy sao rồi, có còn mệt nữa không ?
Vẫn
còn quá bối rối và gượng gạo, Bảo Nhi trả lời những câu rất ngắn và đầy ngập
ngừng, nhưng cuộc đối thoại vẫn cứ tiếp diễn. Chí ít, không khí cũng trở nên
bớt phần ngột ngạt và lạnh lẽo hơn. Giữa lúc Quang Hải đang nói như thế, Bảo
Nhi chợt nhớ mình vẫn chưa hề bày tỏ bất kì thái độ phản đối và tức giận nào
đối với việc anh tùy tiện mang cô từ Đà Lạt về đây. Nhưng giờ mà phải nói
chuyện đó, cô thực tình không muốn, vì chẳng đời nào Nhi mong mọi chuyện trở
nên tồi tệ, u ám hơn. Mọi thứ cứ như bây giờ, cũng là quá tốt rồi. Bảo Nhi cũng
muốn hỏi thăm anh, muốn cho anh biết mình cũng được quan tâm, nhưng miệng lại
chưa thể thoải mái nói ra được. Vậy nên, suốt cả bữa sáng, Nhi chỉ làm người
trả lời cho những câu hỏi của anh.
Tận
khi Quang Hải chuẩn bị đi đến công ty, ngôi nhà vẫn là không gian riêng tư của
hai người, bởi Hải Nhi còn ngủ say trong phòng riêng của mình. Đứng nhìn anh
sắp rời khỏi nhà, Bảo Nhi tự dưng không hiểu mình lại đứng ở cửa tiễn anh đi
làm cái gì. Hai người đứng nhìn nhau thật là bối rối, tay chân hình như dư
thừa, chẳng biết phải làm gì với chúng cả. Quang Hải có vẻ cứ muốn đi, nhưng
còn điều gì đó níu chân anh lại. Chẳng khác nào một hành động có phần liều lĩnh
– không phải ngang ngược vì Bảo Nhi không thấy điều đó trong ánh mắt chần chừ
của anh – Hải áp môi hôn nhẹ lên má Nhi sau lời thì thầm :
-
Anh đi đây. Tạm biệt em.
Bảo
Nhi không phản đối, vì đấy cũng chính là điều đã lượn lờ mãi trong tâm trí cô
về một hình thức chào tạm biệt cho sáng nay. Cô cũng không có hành động nào đáp
lại, vì chính bản thân mình chưa thấy nguyện lòng làm như vậy được.
Vào
phòng ngủ của con gái, Bảo Nhi phải bất ngờ vì những thứ đồ vừa lạ lẫm vừa bắt
mắt để trên cái bàn nhỏ và mấy cái kệ để đồ chơi trong đó. Tất cả những thứ ấy
đều là các món đồ mà trẻ nhỏ như Hải Nhi rất thích, nào là hộp bút màu, tập
giấy vẽ, búp bê, một bộ đồ chơi nữa. Chẳng những thế, trên giường, một bên cô
bé là con gấu mà ngay từ hôm đầu tới đây Bảo Nhi đã thấy, còn bên kia, nay lại
xuất hiện thêm một con chó bông khác nữa. Mọi thứ đều được sắp xếp vào chỗ một
cách rất tự nhiên và đều trong tư thế đã sẵn sàng cho cuộc chơi vui vẻ của con
bé. Chúng khiến cho căn phòng trở nên tươi tắn, đáng yêu và giống phòng của một
đứa trẻ lên ba hơn.
Chẳng
ngoài dự đoán của Bảo Nhi, Hải Nhi rất vui thích khi nhìn thấy những món đồ
chơi mới do ba nó mua cho. Và chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ kể từ lúc có được
hộp bút chì màu mới toanh đẹp tuyệt, cô bé đã khoe với mẹ một bức tranh rất
giản đơn và ngây ngô có ba người bên một ngôi nhà nhỏ. Nhưng, bên cạnh đó, Hải
Nhi còn mang theo cả bức hình cũ của mình, bức mà nó chỉ vẽ có hai mẹ con, để
cả hai liền kề nhau và hỏi mẹ, nụ cười tươi nở trên môi :
-
Mẹ ơi, cái nào đẹp hơn ?
Không
muốn nói rằng bức tranh có đủ ba người đẹp hơn, cô đành phải bảo :
-
Để mẹ xem. Cái nào cũng đẹp hết.
Bảo
Nhi đã không thể ngờ rằng ý niệm về một gia đình có đủ mẹ và ba lại nhanh chóng
ăn sâu vào đầu Hải Nhi đến như thế. Trông thấy bức tranh này, liệu trái tim sắt
đá của Quang Hải liệu có thể lay động được một chút nào không, hay anh sẽ chỉ
mãi mãi dửng dưng với cô con gái đáng yêu của chính mình ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét