ẢO - TẬP 124
Sáng
hôm ấy, Bảo Nhi đã có lúc phải khó xử vì điện thoại bàn trong nhà của Quang Hải
đổ chuông, còn người như cô thì quá không tiện để bắt máy. Bởi vậy, cô đành nhờ
bà giúp việc trả lời hộ, mà nào có ngờ sau cùng bà ấy lại quay sang nói với
Nhi, sắc mặt không tốt lắm, báo hiệu điều chẳng lành :
-
Ba của cậu Hải muốn tìm cô.
Là
lão già đó cố tình chọn lúc Quang Hải không có ở nhà để tìm Bảo Nhi. Chưa cần
phải cầm máy, cô cũng biết rõ những lời mình chuẩn bị nghe đây sẽ là gì. Nhi
rất muốn không phải trả lời cuộc gọi này, nhưng như thế có nghĩa là cô thừa
nhận mình yếu thế so với lão ta, rằng là vì có ý đồ xấu xa thật nên mới không
dám đối mặt.
Nhưng
cô nói gì với gã ta đây ? Mình đang ở chỗ này vì cái gì, chính Bảo Nhi còn
không biết. Sẽ chỉ nán lại trong vài ngày hay là mãi mãi, cô cũng chưa hề có ý
niệm nào cả. Run run cầm ống điện thoại, Bảo Nhi cảm thấy niềm căm ghét xưa kia
dậy lên mãnh liệt trong lòng khi giọng nói khinh khỉnh của gã đàn ông ấy vừa
vang lên :
-
Chào cô, đã lâu lắm rồi, tôi thật không ngờ là sẽ còn cơ hội nói chuyện với cô
thêm một lần nữa. Tôi cứ tưởng năm đó thằng Quang Hải đã khôn ngoan đá được cô
đi rất xa rồi, ai ngờ cô cũng gan lì đến thế. Tôi rất lấy làm bất ngờ đấy.
-
Ông muốn gì thì nói nhanh. – Bảo Nhi cố gắng không tỏ ra lúng túng như điều
đang thật sự diễn ra trong tâm trí mình – Tôi không có thời gian nói chuyện với
ông.
Ông
ta bật cười khanh khách :
-
Sao lại không có thời gian thế hả Bảo Nhi? Bây giờ trên đời này có ai sung
sướng hơn cô nữa? Chỉ cần ngồi ở nhà là đã có thằng con trai của tôi nuôi cô,
cung phụng cô hết cỡ, cô chẳng phải làm gì ngoài hưởng thụ cả.
Cuộc
đối thoại lần này quá bất lợi cho Bảo Nhi, cô không có gì để phản bác lại lời
ông ta nói cả. Càng bối rối hơn, cô cố gắng hít thật sâu để lấy thêm dũng cảm
cho mình, tìm cách chấm dứt càng nhanh càng tốt :
-
Những gì ông muốn nói với tôi từ trước đến giờ không có gì khác. Ông nói mãi
như thế không thấy chán sao? Vậy có lẽ tôi không cần phải ngồi đây nghe nữa
nhỉ?
Một
lần nữa, gã ta lại bật cười :
-
Dĩ nhiên là chán chứ, cô biết đấy, tôi phát ngấy lên được với thứ con gái không
biết điều như cô. Thế nên lần này tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn thôi. Cô cứ cố bám
lấy thằng Quang Hải đi, tôi là cha của nó, tôi tự khắc có cách làm cho nó vứt
cô vào sọt rác ngay tức khắc. Nếu cô không tin, hãy cứ chờ đó mà xem. Phải,
chắc cô cũng biết nó đang vì cô mà chống đối tôi, nhưng chuyện đó kéo dài được
sao ? Chỉ là tạm thời thôi cô nhóc ngu xuẩn ạ.
Vừa
nói dứt câu, gã đàn ông họ Lưu ấy đã cúp máy, không nói thêm một câu nào nữa. Dù
vậy, bấy nhiêu cũng đã là quá đinh tai nhức óc đối với Bảo Nhi. Giọng điệu của
ông ta không giống lần trước. Ngày xưa, sau cùng gã cũng đã chịu nhượng bộ với
con trai, chấp nhận hôn sự của hai người, nhưng còn lần này viễn cảnh nhiều khả
năng sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa. Bảo Nhi không biết ông ta muốn làm gì mà
cách nói cứ như đã nắm chắc phần thắng trong tay, cô thấy lòng không khỏi lo
lắng, e sợ. Chiêu bài gì có thể làm cho Quang Hải “vứt cô vào sọt rác ngay tức khắc” ? Ông ta đã từng hiểu con mình
một lần, thì hoàn toàn có thể có lần thứ hai. Lại thêm một vấn đề nữa bám riết
lấy tâm trí Bảo Nhi, không cho cô được yên ổn.
Ngày
hôm đó chẳng khác gì ngày hôm qua, Quang Hải lại nhắn tin báo về trễ, khiến cho
Bảo Nhi thất vọng não nề. Tệ hơn, vì lời nói của lão già đó mà bây giờ chỉ vì
sự về trễ của anh mà lòng cô dậy lên biết bao nhiêu là lo nghĩ. Hải Nhi từ hôm
qua tới giờ không gặp được ba cũng tiu nghỉu đi hẳn, không khí trong nhà trở
nên trầm xuống. Tối ấy, Bảo Nhi cố gắng thức để đợi Quang Hải trở về. Chẳng
may, cô đã ngủ gật trên ghế sô pha phòng khách từ lúc nào không hay, không thể
đợi thêm nổi nữa.
…
Thần
trí còn bị ám ảnh mãi bởi hai chữ “chờ đợi”, Bảo Nhi càng dễ dàng bị đánh thức
khỏi giấc ngủ hơn hôm trước. Nụ hôn của Quang Hải chỉ vừa đặt lên trán, cô đã
tỉnh ra cả đầu óc, lòng lẫn lộng không biết bao nhiêu là mừng vui khó diễn tả.
Trong đó có niềm vui vì sự trở về của anh, và cả niềm vui về việc anh chưa “vứt cô vào sọt rác” như ông Lưu đã đe
dọa.
Mở
mắt, Bảo Nhi thấy mình đã được mang về giường tự bao giờ, cô và anh ở trong một
tư thế không giống với đêm trước. Hôm nay, cô nằm nghiêng người rất sát bên mép
giường vì ý thức mơ hồ trong đầu : phải chừa chỗ cho thêm một người nữa. Quang
Hải không ở trên giường, cũng chẳng giống sắp quay lưng bỏ ra ngoài. Anh đang
quỳ sát bên giường, gương mặt cả hai hầu như trở thành ngang tầm để quan sát
nhau thật dễ dàng. Vì nụ hôn chỉ mới vừa kết thúc đây thôi, khoảng cách giữa
hai người vẫn còn rất nhỏ, hơi thở của Quang Hải vẫn còn mơn man nhè nhẹ trên
mặt Bảo Nhi. Bàn tay cô chỉ cần nhích lên khỏi tấm nệm là đã có thể chạm vào
anh, và nó đã làm như thế. Nhưng chỉ trong một tích tắc, cô đã giật mình rụt
tay lại vì nhận thấy bản thân không nên làm vậy một chút nào.
Niềm
tiếc nuối và thất vọng hiện lên rất rõ ràng trong đôi mắt Quang Hải khi những
ngón tay Bảo Nhi nhanh chóng rời khỏi mặt anh chỉ sau chừng một giây. Giữa
không khí ấy, cô bỗng thì thào một câu rất không liên quan :
-
Sáng nay ba anh gọi đến.
Thông
tin này không hề làm cho Quang Hải ngạc nhiên hay thêm phẫn nộ. Anh chỉ khẽ thở
dài rồi nói rất nhỏ, bàn tay chần chậm vuốt tóc Nhi :
-
Sau này, nếu không muốn, em có thể không trả lời điện thoại từ ông ấy. Không có
gì cần phải nghe đâu.
Bảo
Nhi lắc nhẹ cái đầu :
-
Không trả lời có nghĩa là sợ hãi, nghĩa là thật sự có mưu đồ xấu.
Nhưng
không mang cùng suy nghĩ với cô, Quang Hải nói một cách rất cương quyết :
-
Mặc kệ ông ấy.
Dẫu
anh đã nói thế, dẫu đang được bàn tay vuốt ve êm dịu của anh làm cho dễ chịu,
Bảo Nhi vẫn chưa chịu thôi:
-
Ba anh nói rất nhiều thứ. Ông ấy sẽ không để yên đâu.
-
Em sợ sao ? – Quang Hải cất tiếng sau nhiều giây im lặng.
Cô
không gật, không lắc hay đáp lại một lời nào, nhưng vẻ mặt thất thần ấy cũng đã
đủ để cho anh hiểu được phần nào những suy nghĩ đang hoành hành trong đầu óc cô
lúc này. Siết lấy bàn tay cô như một biện pháp trấn an tinh thần giống những
ngày xưa cũ, Quang Hải hôn âu yếm lên mu bàn tay cô rồi lại đưa ra một lời cam
đoan, một lời hứa giống như anh đã từng nói rất nhiều bốn năm trước :
-
Sẽ không sao đâu. Em đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ ngon đi.
Bấy
giờ, anh vốn đã định đứng dậy bỏ ra phòng khách, nhưng bàn tay Bảo Nhi không để
cho Hải làm như vậy. Chới với vì thấy ý muốn rời đi của anh, cô đã vội vàng nắm
chặt bàn tay Quang Hải, vừa nhìn thẳng vào mắt anh vừa lắc đầu liên tục. Giật
mình nhìn cặp mắt thoáng chốc đã lóng lánh nước của Bảo Nhi, anh không thể đứng
lên được nữa, thái độ cũng lập tức chuyển sang trạng thái lo lắng. Nói với anh,
giọng cô đã bắt đầu hơi nghèn nghẹn :
-
Ba anh nói… ông ấy sẽ có cách làm cho anh… vứt em vào sọt rác ngay lập tức… Có
thật vậy không ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét