ẢO - TẬP 125
Chỉ
trong tích tắc, cơn giận đã xâm chiếm lấy gương mặt của Quang Hải. Nhưng sau
một nỗ lực kiềm nén đáng kể của anh, ánh mắt Hải trở lại trạng thái yêu thương
mà cô chưa từng thấy anh dành cho ai khác. Càng dịu giọng hơn ban nãy bội phần,
anh trả lời bằng giọng trầm Nhi đã luôn yêu thích và muốn được nghe :
-
Sẽ không có. Ông ấy chỉ đe dọa em thôi. Ba anh luôn là như vậy, em đã biết rồi
mà.
Nhưng,
những gì đang làm cho Bảo Nhi đau khổ không phải chỉ đơn thuần là việc đó. Giây
phút này như thời điểm mà nỗi sợ hãi, lo lắng tuôn trào, khiến cho cô rỉ xuống
hai dòng nước mắt. Vẫn cứ lắc đầu, Nhi run run nói :
-
Em không muốn sống như thế này… Nếu anh lại lừa gạt em… làm ơn anh dừng lại đi…
Em không có gì để cho anh lấy… đã hết cả rồi… Đừng phá hoại… cuộc đời của em
nữa…
Xót
xa, đau đớn lẫn một chút khó hiểu mập mờ hiện lên trên gương mặt Quang Hải
không thể qua khỏi mắt Bảo Nhi, càng làm cho cô bật lên cơn thổn thức, hàm răng
cắn chặt vào môi để cố ngăn đi tiếng nấc. Áp bàn tay vào má cô và hối hả lau đi
những dòng lệ dài, anh nói gấp :
-
Không. Anh không lừa gạt, anh cũng không phá hoại đời em. Anh chỉ cần em đồng ý
ở lại đây với anh. Anh không nói dối em, tin anh đi.
Nhìn
Bảo Nhi như vậy, Quang Hải phải đưa ngón tay cái tách hàm răng đang cắn quá
chặt của cô ra khỏi môi, và lập tức nghe được một tiếng nấc nhỏ. Mặc cho sự dỗ
dành của anh, Bảo Nhi vẫn cảm thấy rằng Quang Hải không thể hiểu được nỗi lòng
của cô, không hiểu được hết sự đau đớn của những giọt nước mắt này, tựa hồ nỗi
đau của cô đối với anh là một điều gì quá xa lạ. Nghĩ về việc đó, Bảo Nhi càng
uất ức, tức tưởi.
-
Có thật là… anh sẽ không bao giờ… vứt bỏ em nữa ? – Cô hỏi, cố gắng tìm kiếm
một lời khẳng định thật vững chắc để có thể bám vào đó mà tin tưởng anh mãi mãi
– Anh muốn em ở lại đây… thật sao ?
Một
lần nữa, Quang Hải nắm chặt lấy bàn tay Bảo Nhi bằng cả đôi tay mình, nhưng cay
đắng thay, cô vẫn không thể tìm thấy trong ánh nhìn kia sự cảm thông, thấu hiểu
:
-
Em còn muốn anh phải nói đến lần thứ mấy nữa đây, Bảo Nhi ? Tại sao em không
tin anh ? Anh chỉ cần lời đồng ý của em thôi mà.
Đến
giây phút này, Bảo Nhi chẳng còn gì mà không nói ra dấu hỏi lớn nhất trong lòng
mình :
-
Vậy… tại sao anh… không xin lỗi em? Còn Hải Nhi thì sao? Em chỉ cần một lời
xin lỗi của anh… như vậy cũng không thể ư?
Chưa
cần phải nghe câu trả lời từ Quang Hải, Nhi đã tan nát cả cõi lòng vì sự hờ
hững của anh. Rõ ràng, vẻ mặt anh nội chỉ trong tích tắc này đã nói lên tất cả,
Hải chưa từng có ý nghĩ sẽ xin lỗi cô hay làm một điều gì đó tương tự như thế.
Sự áy náy, ân hận trong anh về hành vi tàn nhẫn của mình ngày xưa hình như chưa
bao giờ và cũng sẽ không bao giờ tồn tại. Với một cái nhíu mày, anh lầm bầm :
-
Đó đâu phải là lỗi của anh?
Chỉ
vừa nghe lời nói ấy, Bảo Nhi đã bất thần lùi ra xa khỏi anh trên chiếc giường,
co người vì một cơn đau đang lan đi khắp châu thân. Nước mắt tuôn rơi như mưa khi
cô uất ức hỏi lại :
-
Ý anh… vậy… đó là lỗi của em? – Cái ngạc nhiên đáng hận của anh càng làm cho
Bảo Nhi không dám tin nữa – Em có lỗi… khi đã… có thai với anh… vì bị anh…
cưỡng hiếp? Tại sao… tại sao anh có thể…
Đâm
ra bối rối và lúng túng, Quang Hải toan đưa một bàn tay về phía Nhi :
-
Bảo Nhi à, em…
Nhưng,
không thể chịu đựng nỗi sự thật phũ phàng này nữa, Bảo Nhi càng lùi ra xa hơn
rồi quay lưng hẳn về phía anh, kéo chăn trùm lên đến kín đầu. Cả dáng hình nhỏ
nhắn của cô đã khuất hẳn sau tấm chăn, nhưng nhìn vào sự run rẩy đó, ai cũng có
thể biết rằng Bảo Nhi đang khóc. Cô tưởng như mình đang được Quang Hải vỗ về, dành
cho những lời ngọt ngào, yêu thương, nào ngờ, chúng không phải là thật lòng. Niềm
hy vọng cô đã gắng sức nuôi bốn năm qua đã hoàn toàn tan thành mây khói. Có thể
anh muốn có Nhi làm một người tình đùa vui, chứ sẽ chẳng thể nào có chuyện anh
sẽ tính tới việc lấy cô về làm vợ cả. Bảo Nhi cảm thấy như chính mình vừa từ
một vực thẳm này rơi xuống một vực thẳm khác, đen tối và lạnh lẽo hơn vạn lần.
Suốt
đêm đấy, Bảo Nhi không thể ngủ được. Cả một đêm dài cô chỉ biết nằm đó để gặm
nhấm nỗi đau và nhấn chìm bản thân trong bể nước mắt. Quang Hải còn ở đấy hay
đã ra ngoài từ lúc nào, cô không biết, cũng không còn muốn nghĩ tới nữa.
Vì
không có giấc ngủ đàng hoàng, Bảo Nhi dễ dàng biết khi nào Quang Hải đã áp môi
hôn lên trán cô trước khi rời khỏi nhà như những hôm trước. Cô chỉ nằm yên tựa
như không biết gì, và cũng không buồn ngồi dậy để chào từ biệt anh nữa. Sau nụ
hôn ấy, Bảo Nhi biết anh vẫn chưa đi, vẫn còn nấn ná lại, vì một lí do gì chỉ có
anh mới hiểu rõ. Thêm lần nữa, bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, và đến gần
một phút sau đó, tiếng thì thầm của Quang Hải mới vang lên khẽ khàng :
-
Nếu có việc gì, chúng ta hãy nói chuyện với nhau. Em đừng đi khi anh không có ở
đây, được không ?
Bảo
Nhi không biết mình và anh còn gì để nói với nhau nữa, ở lại đây lâu hơn thì
cũng có ích gì. Quang Hải giữ cô lại đây không vì ăn năn, không để lợi dụng,
không cố gắng nói những lời đường mật để Nhi tự ngả vào vòng tay anh một lần
nữa, thế thật sự là anh muốn cái gì ?
-
Hãy cho anh thêm thời gian nữa, nhé.
“Thêm thời gian, để làm gì ?”, câu hỏi ấy lập tức xuất hiện trong
đầu Bảo Nhi.
Sau
đó, anh đã đi. Nhi mở mắt ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh trong hơn một
giây rất ngắn trước khi Quang Hải biến mất hoàn toàn sau cánh cửa gỗ.
Ngày
ấy diễn ra hình như không khác biệt tí nào so với hai hôm trước. Tình hình bây
giờ đã xấu là vậy, Quang Hải tựa hồ vẫn không có khả năng dứt khỏi công việc để
về nhà với hai mẹ con Bảo Nhi, khiến cô đã thấu hiểu sâu sắc hơn về ý nghĩa của
mình trong lòng anh so với thứ công việc kia. Càng hiểu như thế, cô chỉ càng
thêm buồn tủi và cô đơn, căn nhà càng trở nên hiu quạnh, lạnh lẽo. Cô không
biết liệu mình có thể chờ đợi Quang Hải, cho anh thêm thời gian như anh đã nói,
vì những lời của anh không còn mấy nghĩa lý với Nhi nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét