ẢO - TẬP 126
Thiên
Kim gọi điện cho Bảo Nhi hỏi tại sao lâu như thế rồi mà cô vẫn chưa về nhà, cứ
nằm bệnh viện mãi. Nhi lại phải tiếp tục nói dối cho qua chuyện, đợi khi nào cô
trở về Đà Lạt rồi thì coi như không có gì xảy ra cả. Cố gắng làm cho Kim quên
đi Quang Hải, Nhi lái sang việc hỏi thăm cô bạn và gia đình. Tuy nhiên, vấn đề
ấy không thể thôi bám lấy tâm trí Kim được :
-
Nhi à, Nhi thật tình phải mau mau tránh xa anh ta ra. – Giọng cô nàng ra chiều
ái ngại - Ở gần lâu như vậy mãi không có lợi đâu.
Bảo
Nhi chỉ biết ậm ừ, không một lời bình luận nào thêm.
Đêm
nay, cô không màng đến việc chờ đợi Quang Hải trở về nữa, dù cho lòng vẫn cứ
ngu ngốc mong mỏi được nhìn thấy chiếc Audi màu đen xuất hiện trước cổng nhà.
Bây giờ lên giường và ngủ, cô sẽ có một ngày trọn vẹn không gặp anh, chỉ bấy
nhiêu cũng đã đủ làm cho lòng Bảo Nhi cảm thấy không yên, bứt rứt, khó chịu. Vậy
là, từ nay, với cô, mọi thứ bắt đầu lại từ điểm xuất phát. Mất rất lâu, Nhi mới
thấy lòng khá hơn ngày ấy, nhưng sau cùng chính anh lại một lần nữa phá hỏng
tất cả.
Nào
ngờ, giữa đêm khuya, Bảo Nhi lại cảm nhận được đôi môi anh âu yếm hôn lên trán
mình, và lên một bên má, những nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng, đồng thời cũng rất
nhẹ vì sợ làm cô thức giấc. Anh đâu có biết rằng, mỗi lần mình làm thế, Bảo Nhi
đều biết rõ, nhưng lần này cô không mở mắt ra nữa. Đôi tay anh cẩn thận kéo lại
chăn cho Nhi, che phủ cả cơ thể cô cho đầy đủ cả trên ngực và ở hai bàn chân.
Mỗi lần những điều này diễn ra, Bảo Nhi đều tự thấy lòng yếu mềm không thể oán
hận anh được, tưởng như trong anh có cái gì đó dành cho mình thật sự là tình
yêu.
Bỗng
dưng, tiếng thì thầm trầm lắng của anh lại bất ngờ vang lên, khác với sự im
lặng của những lần trước. Đó hình như chỉ là một câu Quang Hải muốn tự hỏi
chính mình, vì âm lượng của giọng nói rất khẽ. Nhưng đối tượng hướng tới trong câu
nói ấy lại rõ ràng là Nhi.
-
Nếu anh không còn được như bây giờ, em có yêu anh nữa không ?
Không
phải suy nghĩ, Bảo Nhi dễ dàng đưa ra câu trả lời của riêng mình rất nhanh
chóng, nhưng điều ấy dĩ nhiên không đến tai anh. Câu hỏi ấy vì sao anh đột ngột
lại thốt ra, hẳn phải có một lí do nào đó ? Lòng cô rất ngứa ngáy, chỉ muốn
ngồi dậy để hỏi anh, nhưng cũng hiểu rõ điều này quá thừa thải. Anh không yêu
Nhi, không yêu đứa con gái bé bỏng của hai người, thì hiểu tình cảm cô dành cho
anh để làm cái gì ? Vậy nên, rốt cuộc Bảo Nhi chỉ nằm im lìm, không động đậy,
để cho anh muốn tự hiểu thế nào thì hiểu. Đáng lẽ, cô chua chát nghĩ, với một
con người như Quang Hải, tự nhận ra việc này không có gì là khó, tất cả từ xưa
đến nay đã hiển hiện trước mắt anh.
Dù
có phản ứng bên ngoài thế nào đi chăng nữa, lòng Bảo Nhi vẫn cứ nghĩ hoài đến
nguyên nhân câu hỏi của anh, đến âm điệu trầm buồn khi lời nói ấy được cất lên.
Cả
giấc ngủ của Bảo Nhi bị phủ kín bởi những giấc mơ đẹp rạng ngời lộng lẫy sắc
hồng lãnh mạn, đồng thời cũng có cả những cơn ác mộng kinh hoàng về kí ức chưa
bao giờ phai mờ và cả một tương lai ảm đạm hơn.
…
Ngày
thứ tư chôn chân trong căn nhà này, Bảo Nhi cảm thấy nỗi buồn chán của mình đã
dần bị đẩy lên tới tột đỉnh. Cuộc đời ngày xưa cô đã từng mơ hóa ra không đẹp
như những gì đã tưởng. Ngôi nhà ấy không hề ấm cúng, hạnh phúc khi từ sáng đến
tối luôn vắng bóng người chồng, người cha – dù thực tế ngay lúc này Quang Hải
không mang vai trò nào trong hai thứ ấy. Việc đi qua đi lại trong nhà khiến cho
Bảo Nhi cũng cảm thấy uể oải, chán chường đến khó tin. Quả thật là khó tin lắm,
vì trước giờ cô không hề tưởng tượng được là mọi thứ có thể như thế này.
Tin
nhắn tương tự đến với Bảo Nhi như các hôm vừa rồi, chỉ khác chút xíu ở cách
diễn đạt và thời điểm gửi tới. Hải Nhi cũng không lấy gì làm vui vẻ vì sự vắng
mặt của ba nó, lại hỏi mẹ bằng một câu khiến cho cô không khỏi đau lòng :
-
Mẹ ơi, ba đi đâu rồi ? – Đôi mắt sáng long lanh nhìn Bảo Nhi chứa chan hy vọng
- Hôm qua con gặp ba chút xíu, nhưng mà sau đó thì không gặp nữa. Ba lại bỏ đi
nữa sao?
-
Không phải vậy. – Cô lắc đầu, cố lấy vẻ mặt tươi tỉnh để trả lời – Ba con đi
làm thôi.
Nghĩ
ngợi hồi lâu, con bé lại nhăn nhó :
-
Hồi trước mẹ cũng đi làm, nhưng con vẫn gặp mẹ mà ?
-
Tại vì… ba con bận lắm, không về nhà sớm như mẹ được. Tối nay cũng vậy.
Thông
tin ấy khiến cho Hải Nhi tiu nghỉu, cả mẹ cả con cùng buồn rầu.
Thật
bất ngờ thay, tối nay chỉ mới chín giờ rưỡi mà Quang Hải đã về tới nhà. Khi đó
Hải Nhi đã đi ngủ, nhưng Bảo Nhi thì vẫn còn ngồi xem ti vi ở phòng khách. Anh
vừa bước vào nhà, cô đã chú ý ngay tới một cái phong bì trên tay Hải và dáng bộ
vội vã của anh. Nhìn thấy Bảo Nhi, Quang Hải dừng bước và mỉm cười :
-
Em chưa ngủ sao ? Hải Nhi… chắc ngủ rồi ?
Thay
cho một lời đáp, cô chỉ gật đầu, liếc mắt nhìn vào cái phong bì thêm một lần
nữa rồi trở lại dán mắt vào màn hình ti vi, bởi chẳng có gì để nói. Tuy nhiên,
cô vẫn biết anh đã đứng yên ở đó một lúc khá lâu như cố gắng mong đợi một điều
gì đó, nhưng Bảo Nhi cứ phớt lờ, mặc kệ cơn khó chịu nhộn nhạo trong lòng. Sau
cùng, anh cũng đi, và bước chân lại hối hả, gấp gáp như ban đầu. Cô đoán, có lẽ
anh chỉ muốn mau chóng về phòng để xem cái phong bì ấy, và quan trọng với anh
đến như thế chỉ có thể là công việc mà thôi.
Thật
ra Quang Hải có về sớm thì mọi chuyện cũng sẽ không có gì khác. Anh sẽ bước vào
phòng làm việc, và Bảo Nhi sẽ không bao giờ biết đến khi nào anh mới rời khỏi
đó nữa. Cô thở dài, tắt ti vi rồi đứng dậy, lê bước về phòng ngủ, coi như những
ngày cuối cùng ở đây là thời gian để tranh thủ lấy lại sức khỏe về tình trạng
tốt nhất.
Nào
ngờ, đi ngang qua phòng làm việc của Quang Hải – bấy giờ có ánh sáng lọt qua
khe cửa – Bảo Nhi phải giật mình vì tiếng động lớn phát ra từ trong đó. Nghe
như là tiếng cái gì đó đổ ngã, không phải một mà là nhiều thứ khác nhau, xem
chừng đã bị ném, bị hất văng rất mạnh. Không thể làm lơ được, cô dừng bước,
tiến tới sát bên cánh cửa rồi áp tai vào để thử nghe ngóng thêm. Thứ âm thanh
đó chỉ kéo dài thêm một chút nữa rồi tắt hẳn, bên trong trở nên im ắng đến lạ
lùng, hoặc có thể là chỉ vang lên những tiếng gì nhỏ mà qua cánh cửa gỗ này Bảo
Nhi không thể nghe thấy được.
Nỗi
tò mò và lo lắng làm cho cô muốn gõ cửa hỏi thăm Quang Hải, nhưng sau lại thấy
rằng vấn đề này hình như không can dự tới mình. Công việc của anh không phải là
chuyện Hải có bao giờ muốn chia sẻ với Bảo Nhi, quan tâm đến anh quá nhiều chỉ
khiến cho cô khổ sở. Nhưng, sự bộc phát cảm xúc đến mức đập phá đồ đạc này ở
Quang Hải không phải là điều bình thường, cô cứ muốn được vào xem mãi, chân
không thể nào quay bước bỏ đi được. Ruột gan Nhi càng lúc càng ngứa ngáy, khó
chịu, nỗi âu lo cứ lớn lên nhanh không tả nổi và thôi thúc chính cô một cách
mãnh liệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét