ẢO - TẬP 127
Cuối
cùng, Bảo Nhi đã đưa tay gõ cửa. Run run, hồi hộp, cô cất tiếng hỏi :
-
Quang Hải à, anh có sao không ?
Thế
nhưng, không một câu trả lời nào vang lên cả, đáp lại Nhi chỉ có sự im ắng.
Điều này càng khiến cho mọi thứ trở nên bất thường và làm cô bất an hơn. Nếu không
có chuyện gì, Quang Hải chẳng bao giờ tỏ ra bất lịch sự đến nỗi không buồn trả
lời Bảo Nhi cả. Không kiềm lòng nổi, cô gõ cửa thêm lần nữa :
-
Anh có chuyện gì vậy ? Anh có nghe thấy em không ?
Vẫn
như lần trước, Nhi không nhận được bất kỳ phản hồi nào cả. Mang đầy ắp trong
lòng những dự cảm chẳng lành, Bảo Nhi thấy mình không nên tiếp tục đứng đây gõ
cửa hỏi này hỏi nọ nữa, đi vào xem thử vẫn tốt hơn. Có thể thật sự đã xảy ra
chuyện gì đó khiến anh không thể trả lời cô được. Nghĩ như vậy, Bảo Nhi càng
không thể chịu đựng để anh một mình như thế này.
Cẩn
thận, từ tốn, cô vặn tay nắm cửa, đẩy vào. Cánh cửa chỉ mới hé mở, Bảo Nhi đã
trông thấy được giấy tờ nằm bừa bộn trên sàn và hình như có cả mảnh vỡ của thứ
gì đó nữa. Tim giật thót lên, cô nóng ruột mở cửa nhanh hơn một chút nữa, nhưng
chưa bao giờ có thể ngờ mình sẽ phải chứng kiến cảnh tượng này.
Rất
nhiều đồ đạc khác nhau trong căn phòng vốn rất gọn gàng, ngăn nắp đã bị xô ngã
hay vứt mạnh tay xuống sàn nhà, mọi thứ rơi rớt, vỡ vụn. Nhưng sự đổ nát đó
không là gì, không thể thấm vào đâu so với Quang Hải mà Bảo Nhi đang nhìn thấy
lúc này. Tiếng khóc của một nỗi đau đớn tột cùng làm cho không gian đã ảm đạm
càng trở thấm đượm không khí của sự sụp đổ. Cô không thể nhìn thấy được gương
mặt anh, vì Quang Hải đang quỳ sụp xuống đất, cả cơ thể anh dường như đã đổ cả
xuống mặt sàn lạnh lẽo, một bàn tay vẫn còn nắm chặt một mảnh giấy. Đôi vai anh
run rẩy dữ dội đến mức nếu không có tiếng khóc, Bảo Nhi sẽ sợ hãi nghĩ đã có
điều gì rất nghiêm trọng xảy đến với sức khỏe của anh. Chưa bao giờ cô từng
nhìn thấy anh rơi nước mắt, chưa từng nhìn thấy anh đau khổ, vậy mà ngay từ lần
đầu tiên, cảnh tượng ấy đã đi đến cùng cực như thế…
Vô
cùng hốt hoảng, hãi hùng, Bảo Nhi vội vã chạy tới, sà xuống trước mặt Quang
Hải, càng nghe thấy rõ hơn những âm thanh não nùng. Nắm lấy đôi tay anh bằng
hai bàn tay cũng đã bắt đầu run rẩy vì lo sợ, cô hỏi gấp gáp :
-
Anh, có chuyện gì vậy ? Anh ?
Cho
đến tận lúc này, Quang Hải vẫn không thể ngẩng đầu lên để trả lời Bảo Nhi lấy
một lời, thậm chí cô còn có cảm giác sự xuất hiện của mình làm cho tình hình
càng tệ hơn. Trong một thoáng, hình như anh đã định ngước lên, nhưng rồi lại
không làm được và lại tiếp tục gục xuống sàn, cả cơ thể run lên còn nhiều hơn
trước. Lay lắc cánh tay anh, Bảo Nhi cố gắng cúi thật thấp, cố gắng dịu giọng
hơn nữa để hỏi anh, nhưng cũng không giấu được nỗi sợ hãi đang dâng cao trong
lòng :
-
Anh à, có chuyện gì, nói cho em biết đi ! Đừng như vậy mà!
Có
lẽ phải đến gần một phút sau đó, Quang Hải mới rời khỏi tư thế ấy, rồi bất ngờ
chồm dậy ôm chặt lấy Bảo Nhi. Nếu là thường ngày, hẳn cô sẽ lập tức đẩy anh ra,
nhưng khoảnh khắc này, cô không tìm ra được lí do nào để làm vậy, càng không
thể nào đành lòng làm điều đó. Ở vị trí này, Bảo Nhi càng nghe thấy tiếng khóc
của anh rõ ràng hơn, chúng như những cây kim dài sắc nhọn cắm phập vào tim.
Bảo
Nhi càng không thể ngờ, trong tình cảnh này, cô lại được nghe anh nói ra điều mình
đã hằng mong đợi suốt bấy lâu nay :
-
Anh xin lỗi… anh xin lỗi…
Nhưng
liệu đó có phải là vì việc mà cô đã muốn ? Hay anh đang xin lỗi vì một cái gì
đó khác ? Chỉ mới cách đây có hai hôm, chính miệng Quang Hải đã nói “Đó đâu phải là lỗi của anh” mà ?
Áp
hai bàn tay vào lưng Quang Hải, Bảo Nhi vuốt nhẹ lưng anh như một nỗ lực vỗ về
trong vô vọng, vì sự đau đớn của anh hình như quá lớn so với hành động xoa dịu
nhỏ bé này. Đồng thời, cô cũng ôm lấy Hải, hỏi anh mà lòng chưa nguôi được lo
lắng :
-
Sao tự nhiên anh lại… Chuyện gì vậy ?
Quang
Hải thốt ra chỉ được vài lời trong khó khăn, vẫn là nội dung không khác gì ban
nãy :
-
Xin lỗi em… Bảo Nhi…
Liếc
mắt nhìn xuống sàn, Bảo Nhi nhận ra mảnh giấy anh cầm trên tay lúc nãy đã bị bỏ
lại nơi đấy. Thấy vậy, cô liền cẩn thận với tay cầm lấy để xem, lòng hết sức hy
vọng đó là thứ có thể nói cho cô biết chuyện gì đã khiến cho tinh thần anh bị
kích động ghê gớm như vậy.
Bảo
Nhi quá bất ngờ và khó hiểu vì thấy mảnh giấy ấy là một tờ kết quả xét nghiệm ADN.
Xét nghiệm này là để xác định mối quan hệ huyết thống giữa anh và Hải Nhi, kết
quả là gì thì khỏi phải nói. Việc anh cần tiến hành xét nghiệm ấy quả thật rất
lạ lùng, nhưng chuyện Quang Hải vì nó mà đau khổ, vật vã như vậy càng khó tin
hơn. Cho nên, Bảo Nhi đâm ra nghi ngờ và cho rằng có khi đây chỉ là một trong
những mảnh giấy còn nằm lại trong tay anh giữa quá trình anh vứt đống giấy tờ
xuống đất.
Càng
lúc càng thêm sốt ruột, cô hỏi thêm lần nữa :
-
Anh trả lời em đi, đừng làm em sợ. Anh có sao không ? Chuyện gì xảy ra với anh
vậy ? Nói cho em biết đi !
Lần
này, sau rất nhiều nỗ lực nữa, Quang Hải đã có thể mở miệng nói một lời rõ ràng
hơn :
-
Anh… anh đã tưởng… nó là con của Khánh Huy… anh đã tưởng…
Chỉ
nói tới đây, câu chữ của anh đã bị chặn đứng trong cổ họng, không thể nói thêm
điều gì nữa. Bảo Nhi rụng rời, tê tái đột ngột hiểu ra nguyên nhân của tất cả
mọi thứ, từ bây giờ cho đến tận bốn năm trước.
Bủn
rủn, bần thần cả người, cô buông thõng hai cánh tay như bị gãy. Trong khi đó,
Quang Hải càng lúc càng siết chặt lấy Nhi hơn giữa nỗi cắn rứt, ân hận tột
cùng. Đó chính là lí do duy nhất và hợp lý nhất đã khiến cho anh đối xử với cô
tàn tệ như vậy ngày xưa, Bảo Nhi đã chưa bao giờ có thể nghĩ đến khả năng này. Cô
không hỏi Quang Hải thêm một câu nào nữa, bản thân anh cũng không thể thốt ra
một lời, giữa căn phòng chỉ còn tiếng khóc bi thảm đủ sức xé nát cõi lòng của
cả hai.
Chưa
một lời giải thích nào cụ thể hơn có thể cho Bảo Nhi biết làm sao Quang Hải có
ý nghĩ đó, nhưng sau khi nỗi bàng hoàng đã đi xuống dần khỏi đỉnh điểm, sự nhẹ
nhõm lại chầm chậm tiến tới. Và rồi, chẳng mấy chốc, trái tim cô vỡ òa trong
niềm hạnh phúc, mừng rỡ tột bậc khi niềm mơ ước bốn năm ròng rã đã trở thành sự
thật. Điều cô hy vọng và mỏi mong đã không hề sai, Quang Hải chẳng phải loại
người đó, anh vẫn là anh, là Quang Hải cô đã từng biết và luôn yêu. Khung cảnh
trước mặt Bảo Nhi bấy giờ cũng nhòa đi vì lệ, cô vội cố nén tiếng khóc để lại
vòng tay ôm lấy anh thật chặt, miệng nói những lời thì thầm thật dịu dàng dù
nghẹn ngào :
-
Em… em hiểu rồi… Anh… đừng như vậy mà…
-
Xin lỗi em…Bảo Nhi… Anh xin lỗi… Anh là thằng khốn… - Những lời Quang Hải có
thể nói ra vẫn chỉ là bấy nhiêu.
Câu
cuối cùng của anh khiến cho cô không thể kiềm nổi cơn nức nở nữa. Nếu hoàn cảnh
khác đi, có thể Bảo Nhi sẽ thêm dịp để oán trách anh thêm ngàn lời, đay nghiến
anh thêm cho thỏa những giày vò mà chính mình đã chịu đựng. Còn giờ, cô không
thể nói hay làm gì khác, chỉ biết mình sẽ không bao giờ hận anh nữa, cũng sẽ
không bao giờ còn phải rời xa Quang Hải thêm một lần nào nữa, vì Bảo Nhi hiểu
rất rõ, đó cũng chính là điều đang thật sự tồn tại trong trái tim anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét