ẢO - TẬP 128
Rất
nhiều phút sau đó, Bảo Nhi mới nghĩ mình có thể buông Quang Hải ra và đẩy anh
ra một chút để quan sát được gương mặt. Những giọt nước mắt vẫn chưa thể ngừng
rơi ở cả hai. Tựa trán vào nhau, nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đỏ và in đậm nỗi đau
đớn, thống thiết của anh, Bảo Nhi giật mình phải vội tránh ánh mắt đi để cơn
thổn thức dữ dội không quay trở lại với mình nữa. Đôi tay hai người vội tìm lấy
tay nhau, sự ấm áp lan tỏa từ đó vẫn còn nguyên như từ thuở ban đầu, chưa bao
giờ phai nhạt.
Sau
đó, khi chỉ vừa khá hơn một chút, Quang Hải đã đi tới phòng của Hải Nhi. Nhưng,
chỉ đứng từ ngoài nhìn vào thôi, Bảo Nhi đã cảm thấy lo lắng rằng nỗi xúc động
của anh trong phút chốc sẽ lại trào dâng khi gặp con bé, và rồi chính cô cũng
không kiềm chế nổi. Bởi lẽ đó, Bảo Nhi chỉ dám nhìn một lúc thì đã vội vã khép
cửa lại và quay đi, để anh một mình ở trong ấy với con gái. Gạt nhanh dòng lệ,
cô đi nhanh trở lại phòng làm việc của Quang Hải, nghĩ mình nên dọn dẹp một chút
cho gọn gàng, sạch sẽ hơn.
Nhưng,
Bảo Nhi không hề có chút tâm trí hay hơi sức nào để làm việc đó. Tầm nhìn của
cô giờ vẫn còn mờ mịt vì nước mắt, tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN dội vào mắt
cô quá sức nhức nhối và hãi hùng. Rốt cuộc, cô chỉ biết ngồi thừ ra trên sàn mà
nhìn chăm chăm vào mảnh giấy ấy, đọc đi đọc lại mãi, đầu óc bắt đầu chuyển sang
nghĩ về nguyên do của ý nghĩ lạ lùng đã ở trong đầu Quang Hải bao lâu nay. Cô
không thể hiểu, không thể tin nổi trên đời lại có một bằng chứng gì có thể làm
cho quay ngoắt với Nhi, vứt bỏ tất cả những tin tưởng dành cho cô để đưa ra
quyết định phũ phàng năm ấy. Nếu chỉ biết cô và Khánh Huy đã từng là một đôi,
hay nhiều hơn nữa là biết hai người từng lui tới chỗ ở của nhau và ngủ lại qua
đêm, anh cũng chẳng thể chỉ vì vậy mà buộc tội quá sức kinh hoàng như thế.
Bàn
tay Quang Hải nhè nhẹ gỡ các xấp giấy ra khỏi tay Bảo Nhi, lời nói của anh vang
lên còn khàn và nhỏ :
-
Em cứ để đó. Ngày mai bà giúp việc sẽ dọn.
Nhận
ra đôi mắt cô chỉ đang dán mãi vào tờ giấy kết quả xét nghiệm, anh lại nghẹn
lời không nói được nữa. Ngẩng đầu nhìn Quang Hải, cô hỏi bằng giọng như người
mất hồn, vẫn còn cảm thấy việc đối mặt và trò chuyện với anh một cách thật bình
thường vẫn còn quá khó khăn :
-
Anh có thể cho em một lí do không ?
Chần
chừ, lặng im, anh dường như đang đắn đo về việc phơi bày cho cô biết tất cả sự
thật. Tần ngần đến hơn một phút, anh mới đưa tay đỡ cô đứng dậy, dẫn Bảo Nhi
tới chỗ cái ghế to tướng nơi bàn làm việc và ấn cô ngồi xuống.
-
Đợi anh một chút.
Cô
gật đầu, rồi ngồi yên nhìn Quang Hải lục lọi trong các ngăn tủ. Đợi lâu, có
chút sốt ruột, Bảo Nhi hỏi nhỏ :
-
Anh có còn giữ không ?
-
Anh không chắc… - Hải lắc đầu.
Bằng
chứng mà Quang Hải có sau khi lục hết các ngăn tủ hóa ra lại là một chiếc USB
nhỏ bé. Càng lúc càng thêm tò mò, Bảo Nhi nóng ruột ngồi nhìn anh mở máy và gắn
thứ ấy vào. Mở to mắt kinh ngạc nhìn vào màn hình vi tính, cô càng khó hiểu hơn
vì trong cái USB đấy có hai video, cả hai đều được đặt tên là “Bảo Nhi” và kèm theo số thứ tự. Tới
đây, một lần nữa, Quang Hải lại ngần ngừ, không bấm ngay vào một đoạn phim nào
cả. Ánh nhìn có phần ái ngại của anh dành cho mình làm cho Bảo Nhi từ chỗ thắc
mắc cao độ chuyển sang lo lắng. Hoang mang nhìn anh, cô chỉ muốn anh hãy cứ mặc
kệ bên trong có gì mà mở cho mình xem ngay lập tức.
Rất
miễn cưỡng, Quang Hải nháy đúp chuột vào cái video thứ nhất.
Căn
phòng trọ nhỏ bé quen thuộc của Bảo Nhi bốn năm trước ở Sài Gòn hiện lên với
tất cả những đồ đạc của cô vào ngày ấy. Căn phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng
nhờ cái đèn ngủ, vì hình như đoạn phim được quay vào ban đêm và chất lượng hình
ảnh cũng không tốt lắm, nhưng cô vẫn nhận ra được. Góc quay này cô đoán là từ
chiếc bàn để sách vở của mình ở một góc phòng, gần tấm chiếu ngủ. Nhi có mặt
trong đó, nhưng điều khủng khiếp hơn chính là, Khánh Huy cũng có ở đấy.
Tất
cả những gì diễn ra trong đoạn phim ấy là đêm Bảo Nhi không kiềm được lòng
thương hại đã để cho Khánh Huy lấn tới. Ở góc quay này, mọi hành động, mọi điều
Huy đã làm với cô đều được ghi hình rất rõ, chỉ có gương mặt, thái độ của cả
hai là không rõ ràng trong thứ ánh sáng nhập nhoạng. Run rẩy chộp lấy con chuột
máy tính, Bảo Nhi lướt nhanh tới chỗ phần cuối của video, và đó cũng là đoạn
cuối cùng của đêm ấy, khi Khánh Huy đã hoàn toàn đạt được ý nguyện của mình.
Kinh
hãi, run rẩy ngước nhìn Quang Hải, Bảo Nhi nhận ra anh đã không hề nhìn vào màn
hình để xem đoạn video đó thêm một lần nữa, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ hướng
vào cô để theo dõi mọi thái độ. Vội vã tắt ngay đoạn phim ấy, cô ngừng thở mở
nốt cái còn lại. Lần thứ hai, cả cô cùng Khánh Huy đều xuất hiện trong đó, vào
buổi sáng mà anh đã đến để tặng món quà sinh nhật. Đoạn phim được quay bằng
chiếc điện thoại của Huy, anh đã giả vờ có người nhắn tin để lấy nó ra khỏi
túi, bật chế độ quay phim và sau cùng là đặt lên cái bàn nhỏ của Bảo Nhi. Tất
cả những gì Quang Hải không nên nhìn thấy nhất đều đã được ghi lại cụ thể từng
chi tiết ở đây. Qua video này, có thể nhìn thấy rất rõ sợi dây chuyền anh đã
tặng trên cổ Bảo Nhi, một chi tiết để Hải có thể khẳng định rằng việc này đã
xảy ra khi hai người đang qua lại với nhau, chứ không phải một việc xa với nào
đó đã xảy ra từ trước.
Lần
này, Quang Hải đã làm người bất ngờ rút USB ra khỏi máy giữa chừng rồi thô bạo
ném nó vào sọt rác bên cạnh bàn. Quá khứ đen đúa, xấu xí ngừng tái hiện trước
mắt Bảo Nhi, nhưng chính cô thì vẫn chưa thể hoàn hồn. Thông tin Quang Hải cung
cấp thêm càng khiến cho tai cô lùng bùng, đầu óc choáng váng :
-
Khánh Huy còn gửi cho anh một bức thư. – Giọng anh hàm chứa sự kiềm nén – Cậu
ta nói anh đừng tự đề cao mình, đừng tự cho rằng sau sáu năm em vẫn có thể còn
yêu anh. Anh chỉ là một tên nhà giàu bị em đem cái thai của cậu ta ra để dụ dỗ.
– Câu nói cuối cùng càng như tiếng gầm gừ - Người như em hiển nhiên sẽ không
bao giờ mang trong người cái thai của người mình không yêu, người em yêu thật
sự và muốn có một đứa con chỉ có anh ta mà thôi.
Ngay
tích tắc này, tất cả những câu hỏi còn bỏ ngỏ của Bảo Nhi về sự chân thật của
Quang Hải từ xưa đến nay – việc lá thư năm cuối cấp, việc anh có thật sực bị
chuốc thuốc mà cưỡng hiếp cô – đều có câu trả lời. Tình yêu, cuộc đời hai người
đều đã bị một tay Khánh Huy phá hoại. Anh đã dắt mũi Quang Hải và Bảo Nhi được
đến hai lần, khiến cho cả hai phải chịu cảnh phân ly và hận nhau thấu xương
tủy. Cô thấy lồng ngực mình thắt lại đến khó thở, quặn lên đau đớn vì nỗi ân
hận đã quá tin tưởng vào một tên bỉ ổi, nham hiểm ngoài sức tưởng tượng. Vẻ
ngoài hiền lành đó hóa ra chỉ là lớp mặt nạ cừu non quá tuyệt vời để che đậy bản
chất lang sói bên trong. “Ăn không được
thì phá cho hôi”, đấy lả kẻ mà Bảo Nhi đã gắn bó đến những sáu năm và còn
đem lòng thương hại, đau xót.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét