PHẦN MỘT - SAO ĐỔI NGÔI
TẬP 16
Mọi người
trong lớp không chỉ ngạc nhiên vì sự thông minh đột xuất của Yên Nhi mà còn ngơ
ngác khi thầy Huy cả buổi vẫn không gọi đến tên cô lên bảng.
|
Hai người đó cuối cùng là bị gì vậy?
Quay trở vào phòng học, Tuyết Vinh mới nhận ra người con trai ăn nói hách
dịch lúc nãy đang ngồi bàn hai sau lưng cô. Không biết vì sao Cảnh Huy lại khó
chịu vì anh ta như thế. Có thể do Nhật Huỳnh thật sự không phải là một kẻ đứng
đắn. Ngoại hình thì nói xấu không phải mà bảo đẹp cũng không xong. Thôi thì cứ coi như cô đang giúp Yên Nhi đốn bỏ một cây si xấu xí.
- Gặp anh dưới nhà xe. – Cảnh Huy nói thật khẽ khi đi ngang qua Tuyết
Vinh – Muộn năm phút cũng không được.
- Biết rồi. – Cô vui vẻ hất tóc ra sau, môi nở nụ cười đầy phấn khởi.
Lúc chuẩn bị xuống lầu, Tuyết Vinh chợt phát hiện trong sân đang hiện diện một chiếc Limo màu đen bóng. Bốn người thanh niên đeo kiếng,
mặc vest đen đứng vây quanh càng làm chủ nhân của chiếc xe trở nên bí ẩn.
Bất ngờ hơn là em gái Yên Nhi, Yên Vũ, lại đang từ dãy nhà học tiến về
phía đó. Đi bên cô là một người đàn ông ăn mặc rất hợp tông với bốn chàng trai
đứng bên chiếc xe kia. Cửa xe chậm rãi mở ra vẫn không thấy được dung nhan
người phía trong. Tuyết Vinh thấy lo nên từ trên lầu gọi xuống:
- Yên Vũ, em đi đâu thế?
- A chị! - Người con gái đang phấn khích tới cực độ - Em đi ra ngoài
chút. Chị chịu khó ăn cơm một mình nhé.
- Khoan, em đi với ai vậy? – Cô còn chưa kịp hỏi xong đã thấy cửa xe
nhanh chóng khép lại.
Đứa em gái này tại sao lại thiếu cảnh giác như vậy? Chẳng biết giữa Yên
Vũ và người trong xe có quan hệ gì. Nhưng nếu cô muốn đi, chí ít cũng phải nhắn
tin hay gọi điện cho người chị giả này biết một tiếng.
Mới sáng ra còn hứa với bà Lâm sẽ coi chừng Tuyết Vinh, không để cô
một mình đi đâu cả. Vậy mà đùng một cái lại bỏ trốn thế này. Thật đúng là…
Băn khoăn thả bước giữa cầu thang rộng chừng hai thước, Tuyết Vinh mới giật
mình nhớ đến lời hẹn với Cảnh Huy khi nãy.
- Thanh Thiện, nhà xe ở đâu?
- Bạn không biết thật à? – Cô ấy lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi vấn –
Hay là muốn giả vờ ngây thơ trước mặt mình?
- Bạn nói gì vậy?
- Hết ăn mặc những thứ kỳ dị lại lon ton chạy lên bàn nhất…sau đó còn…bỏ
mình…
Tuy giọng Thanh Thiện chứa đầy vẻ khó chịu nhưng vẫn có gì đó khá chân
thành. Tuyết Vinh cảm giác quan hệ giữa cô gái này và Yên Nhi hình như là tình
bạn khá thân thiết.
Không muốn để cô ấy vì mình mà mất đi một người bạn tốt, Vinh
liền dịu giọng:
- Mình…có nỗi khổ niêng.
- Tại sao bạn không nói với mình? Bọn mình chẳng phải không giấu nhau
điều gì sao?
Đang bối rối không biết nên trả lời câu hỏi ấy như thế nào thì từ phía
xa bỗng vang lên tiếng còi xe. Chiếc mô tô màu bạc của Cảnh Huy đang phản chiếu
ánh mặt trời sáng rực. Bản thân anh thì khoác thêm áo gió và đeo một cặp kiếng
đen cực kỳ phong
độ.
- Gặp lại bạn sau nhé! – Vinh không có nhiều thời gian nên chỉ vỗ nhẹ lên vai Thanh Thiện rồi vác
ba lô chạy đến.
- Em muộn năm phút. - Cảnh Huy lạnh lùng tháo chiếc mũ móc ở một bên
xe đưa cho cô.
- Xin lỗi anh. Tôi mãi lo nói chuyện.
So với lần trước, động tác của Tuyết Vinh càng lúc càng trở nên nhanh nhẹn.
Sau khi cài xong mũ bảo hiểm, cô đã thoải mái dùng tư thế ngồi một bên để ôm
lấy eo anh, ngay giữa sân trường. Bản thân Vinh cũng không biết vì sao mình lại hứng thú đối
với việc ngồi lên xe Cảnh Huy như vậy. Lẽ nào chỉ vì cô yêu tốc độ?
- Chúng ta đi thôi. – Huy vừa dứt lời thì chiếc mô tô cũng lập tức phóng về
phía trước.
Làn váy bay phần phật nhờ có cái ba lô chặn lại nên không hớ hên chỗ
nào. Chỉ có đôi chân trắng trẻo cùng gương mặt tươi tắn của cô thỉnh
thoảng lại khiến mọi người chú ý.
- Chúng ta ăn cái gì đó đi! – Cảnh Huy đột ngột mở lời.
- Tới đó trước. Tôi còn chưa đói.
- Nhưng anh đói rồi.
- Thầy…
- Sao?
- Tùy thầy đó. – Tuyết Vinh có chút hờn dỗi. Dù sao cô cũng đang ở
trong thế nhờ vả - Nhưng phải nhanh nhanh nha. Tôi có tiết lúc một giờ.
- Chuyện đó không cần em phải nhắc. – Khóe môi anh mỉm cười. Tiết Ngữ
Pháp của cô Lài chứ đâu.
Dừng lại trước một quán phở khá đông khách, Cảnh Huy thong thả chờ mỹ
nhân phía sau lưng bước xuống. Hương thơm từ trong quán bay ra khiến Tuyết Vinh
bắt đầu đói bụng.
Kể từ lúc đặt chân xuống hạ giới, nhu cầu ăn không hiểu vì sao lại nảy
sinh. Dù rất ít nhưng cô hoàn toàn có thể cảm nhận được. Có lẽ là do cơ thể
đang từ từ biến đổi.
- Em ngồi đi. – Huy lịch sự kéo ghế mời – Ăn gì nói, anh sẽ gọi.
- Ở đây có thứ gì?
- Vào quán phở, đương nhiên là có phở rồi - Nhìn vẻ mặt ngây ngô của
Tuyết Vinh, anh bỗng bật cười thành tiếng.
- Vậy sao thầy còn hỏi? – Người đàn ông này rõ ràng muốn chọc ghẹo cô
mà.
- Phở cũng có nhiều loại: tái, nạm, gầu,…Đừng nói với anh là cả chuyện
này em cũng không nhớ.
- Tôi chỉ biết người ở đây có một món ăn truyền thống gọi là Phở. Còn
những thứ anh kể …
- Xin hỏi anh chị dùng gì? – Cô phục vụ mặc váy ngắn đon đả nói.
Biết đã đến lúc mình phải đưa ra quyết định, Tuyết Vinh liền khôn ngoan
lựa chọn:
- Thầy ăn gì, tôi sẽ ăn nấy.
- Em… - Cảnh Huy chỉ đưa mắt nhìn cô trong mấy giây rồi hướng về phía
cô gái đang đứng cạnh – Cho chúng tôi hai tô phở tái.
Đợi khi cô ta đã đi xa, anh mới chồm người về phía Vinh mà nói khẽ:
- Đầu óc em tuy bị vấn đề nhưng hình như lại thông minh hơn trước.
- Tôi đã nói mình không phải Yên Nhi rồi mà.
Anh chàng này sao mãi vẫn không chịu tin cô như vậy? Nhưng
nếu không tin thì cớ gì phải cất công đưa Tuyết Vinh đến con hẻm đó làm gì?
Chẳng lẽ chỉ vì không muốn cô tiếp tục nói chuyện với Nhật Huỳnh nên mới…(?!)
- Tôi phải làm gì thì anh mới chịu tin?
- Tin gì? – Cảnh Huy bình thản rút khăn giấy giúp Vinh lau muỗng đũa.
- Tin tôi không phải là Yên Nhi.
- Chuyện đó đơn giản thôi.- Ánh mắt anh dường như đang trêu chọc - Em
hãy làm điều gì đó mà Yên Nhi không thể hoặc không bao giờ làm.
- Chẳng hạn như làm gì?
- Làm bạn gái của anh.
- Làm bạn gái của thầy? – Miệng cô há hốc không tin được – Bộ hai người
ghét nhau lắm sao?
- Đúng vậy, Yên Nhi vốn cực kỳ ghét anh.
Nghe giọng Huy thì thấy giống như một người mất hồn.
Nghe giọng Huy thì thấy giống như một người mất hồn.
Lúc đầu chỉ tính trêu chọc cô nhưng bây giờ, anh chẳng phải đang hiển
nhiên thừa nhận người con gái đang ngồi trước mặt không phải là Yên Nhi rồi
sao?
- Nhưng tôi chưa từng ghét anh nha – Tuyết Vinh trong chớp mắt lại
thành thật thú nhận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét