PHẦN HAI - VÙI HOA DẬP LIỄU
TẬP 74 - YÊN NHI
Khẽ hừ lạnh một tiếng, Tuyên chỉ liếc mắt nhìn Yên Vũ
rồi tiếp tục bước vào nhà. Con bé cũng hiểu chuyện nên nhanh chóng chạy theo,
tay lau nhanh những giọt nước mắt.
- Anh ra ngoài đợi một lát – Tôi tiếp tục khẩn khoản –
Để Yên Vũ giúp em thay quần áo, được không?
Gương mặt ảm đạm của Tuyên không biểu hiện thái độ
đồng ý hay phản đối mà chỉ nhìn tôi chăm chăm. Sau vài giây suy nghĩ mới quyết
định lặng lẽ rời khỏi. Tôi hoàn toàn có thể nhận ra đứa em gái bên cạnh vừa thở
phào một tiếng.
Chậm rãi cởi chiếc áo ướt đẫm nước mưa trên người ra, tôi
khàn khàn chỉ cho nó đi lấy một bộ đồ trong tủ. Yên Vũ tay chân nhanh lẹ, ngay
lập tức đã quay trở lại với bộ y phục màu xanh dương nhạt. Tôi đón lấy từ tay
nó rồi lê mình bước về phía phòng tắm. Thật ra không phải mệt mỏi đến độ chẳng
làm gì được. Tôi bảo Tuyên ra ngoài là vì muốn cùng em nói vài chuyện. Nếu anh
còn tiếp tục ở đây, nhất định sẽ dùng thái độ lãnh cảm làm con bé sợ đến phát
khóc.
Sau khi thay xong cho mình bộ đồ ấm áp, tôi mới cầm
theo cái khăn nhỏ bước ra ngoài. Tay không quên kéo áo che đi vết bầm tím.
- Đồ của em đây.
- Chị… - Yên Vũ nghẹn ngào không biết nên nói gì.
- Nó hơi ướt một chút. Nhưng vì ở đó trời đang mưa nên
sẽ không bị ai nghi ngờ. Nếu Young Min hỏi, em cứ nói là vì ngày mai kết hôn
nên thấy hồi hộp, chạy qua đây tìm chị.
- Chị, đã là lúc nào mà còn thay em lo nghĩ nhiều như
vậy?
- Đừng hỏi nhiều nữa. Mau mặc cái này vào rồi về nhà.
– Tôi cố giấu đi mọi nỗi tủi thân để động viên con bé – Ngày mai là hôn lễ của
em. Để mọi người nhốn nháo đi tìm thì không nên đâu.
Khi Yên Vũ vừa rời đi thì anh lập tức bước vào với vẻ
mặt gần như mất hết kiên nhẫn. Quần áo lúc đầu đã được thay bằng một chiếc sơ
mi và quần tây lịch sự. Ánh mắt như có lửa hết nhìn mái tóc còn ướt sũng của
tôi lại chuyển sang đôi chân trần đang đứng dưới mặt đất. Tôi bối rối tìm không
ra cách lý giải cái nhìn của anh, thân người cũng tự giác nhấp nhổm.
Đối mặt với Tuyên, cõi lòng tôi chỉ hiện lên được hai
chữ “xấu hổ” và “nhục nhã”. Thậm chí cả việc nhìn thẳng vào mắt anh cũng trở
nên vô cùng khó nhọc. Lúc nãy vì lo giục em trở về, tôi đã quên hỏi nó anh làm
cách nào biết được mọi chuyện. Đến bản thân Tuyên bị ướt chẳng thua gì mình mà tôi cũng chẳng
buồn ngó tới. Anh đã đứng đó tự bao giờ? Tại sao không vào mà chỉ âm thầm đợi
chờ trong đêm tối? Và còn nữa rất nhiều điều tôi muốn hỏi nhưng lại không có cách
nào mở miệng. Chỉ có thể nhìn Tuyên màrơi nước mắt .
- Thật khiến người ta tức điên lên được. – Anh nhanh
chóng đi đến gần, khom người đem tôi nhấc lên khỏi mặt đất.
- Đi đâu?
- Ra hồ Long Tĩnh – Tuyên bất mãn liếc nhìn hai vết
bầm vô tình lộ ra khỏi tay áo.
Đó là lời cuối cùng thoát ra từ miệng anh cho tới lúc
nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay tôi trong làn nước mát. Từng ấy chuyện cũng không đủ
khiến thái độ thương yêu của Tuyên mảy
may thay đổi. Tôi thà chấp nhận bị anh hắt hủi và ghẻ lạnh còn hơn phải chịu đựng thứ
tình cảm ôn nhu, ấm áp này…
Chăm sóc cho hai cổ tay của tôi xong, ánh mắt Tuyên lại
tiếp tục chuyển sang cái miệng hơi sưng đỏ.
- Đây là cách anh ấy đối xử với người yêu của mình
sao? – Gương mặt anh ánh lên vẻ đau lòng, tay vuốt hai cánh môi tôi nhè nhẹ –
Yên Nhi, mở miệng anh xem thử.
- Không. – Tôi xấu hổ quay mặt đi, chỉ hận mình không
thể lập tức biến đi đâu cho khuất mắt.
- Đừng như vậy. – Anh chồm tới, vươn tay ôm lấy tôi,
khẩn nài – Để anh xem em còn bị thương chỗ nào.
- Em chẳng việc gì cả. Anh đừng đối xử tốt với một kẻ
đã làm việc có lỗi với mình như vậy.
Từng giọt nước mắt tiếp tục lăn ra làm mờ hết cảnh
vật.
Nhưng cảm giác chắc chắn từ vòng tay của Tuyên thì
chưa lúc nào biến mất.
- Lỗi lầm lớn nhất của em chỉ có thể là quá yêu thương
em gái mình. – Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau – …Đến cơ hội được giúp đỡ
cũng lạnh lùng từ chối .
Chưa từng thấy ai buồn phiền mà vẫn giữ được thái độ
trìu mến giống như Tuyên. Việc tôi không nói một lời đã chạy đến nhà Young Min
hẳn đã khiến anh bị tổn thương nhiều lắm.
- Xin lỗi anh.
- Yên Nhi, em sẽ không biết anh đã phải suy nghĩ và cân nhắc về vấn đề này
nhiều thế nào. – Tuyên chậm rãi xoay mặt tôi về phía mình – Một người là anh
trai anh. Một người lại là em gái em… Chúng ta vẫn còn rất nhiều cách để nói dối.
Một ngón tay âm thầm vuốt dọc theo hai bờ môi đang run
run vì tự trách của tôi, sau đó nhẹ nhàng tách chúng ra. Anh không chút ngần
ngại, tỉ mỉ quan sát những vết đỏ nằm bên trong do chính Young Min để lại. Còn
tôi thì ngượng ngùng đến nóng ran cả mặt.
- Anh đã chờ…chờ rất lâu trong khoảng thời gian mình
nghĩ là quá đủ cho một cái ôm vớ vẩn.
Nghe tới đây, tôi bỗng lập tức liên hệ đến sự xuất hiện
quá đỗi may mắn và trùng hợp từ anh Cả. Không biết do ngẫu nhiên hay đã được sắp
đặt.
- Nếu người đó không phải là anh ruột của anh… - Tuyên
nghiến răng, nhúng bàn tay mình xuống hồ
nước – … thì hắn nhất định phải trả giá cho những vết thương này.
Tôi mệt mỏi ngồi trong lòng anh, để mặc cho những ngón
tay kia tự do di chuyển trên môi mình. Tuyên biết lý do khiến tôi chấp nhận đến
chỗ Young Min là vì tình cảm đối với Yên Vũ chứ không phải tư lợi cho bản thân.
Anh biết tâm trạng uất ức và ê chề của tôi khi phải làm công việc có lỗi với
chồng của mình ấy.
Người đàn ông này hiểu tôi còn hơn những điều anh biểu
hiện. Trước mặt anh, tôi giống như một hồ nước có thể nhìn thấy đáy. Không chút
giấu diếm, cũng không có cơ hội để thẹn thùng. Hành động của anh gần gũi đến
nỗi có cảm giác như giữa chúng tôi chẳng còn khoảng cách.
Lúc phát hiện gương mặt Tuyên đang cúi xuống rất gần,
tôi mới giật mình dùng tay che đi bờ môi sắp sửa hôn mình.
- Tại sao? – Trong mắt anh như phát ra ngàn tia thương
tổn. – Anh làm em khó chịu à?
- Không. Không phải. – Tôi khổ sở lắc đầu – Chỉ vì em
rất bẩn.
Làm sao có thể để Tuyên hôn khi mà những dấu tích của
người khác vẫn còn nguyên vẹn trên cơ thể? Tôi thật sự cảm thấy bản thân vô
cùng bẩn, bẩn quá mức để một người cao thượng như anh có thể đụng vào. Thế
nhưng, đáp lại thái độ trốn tránh này lại chỉ là một cái nhìn đầy thâm tình.
Tuyên dịu dàng cầm tay tôi kéo qua một bên rồi nghiêm túc thì thầm:
- Em rất sạch sẽ… Không hề vẩn một chút bụi nào…Tất cả
những tổn thương anh ấy để lại trên người em, hãy để anh sẽ dùng chính mình xóa
sạch…
Câu nói của anh giống như một thứ rượu tình, khiến tôi
chìm ngập trong cơn say hạnh phúc. Lời lẽ tuy đầy vẻ ám muội nhưng lại ấm áp
một cách kỳ lạ. Dưới ánh trăng, đôi mắt đen của anh như được tô thêm vạn phần
sắc sảo. Tôi cứ thế ngây người ngắm nhìn mà không nhận ra cổ tay mình bắt đầu
bị Tuyên cẩn thận hôn từng chút một. Những sợi tóc đen thỉnh thoảng cạ vào ngón
tay, mang đến cảm giác râm ran như điện giật.
Không cầm lòng được, tôi mạnh dạng vuốt ve mái tóc
anh. Tâm trí mơ màng đâu đó trên những ngọn dừa vi vút. Lúc chiếc mũi cao của
Tuyên liên tục phả từng luồng hơi nóng vào cổ, tôi mới giật mình choàng tỉnh.
Động tác này tuy có phần giống với hành động của Young Min nhưng sao cảm giác
lại hoàn toàn khác biệt. Đó không phải là sự chịu đựng hay chán ghét mà kích
thích thực sự.
Tôi hơi nghiêng đầu để che đi cái cổ ửng hồng, nhưng
thực chất là thủ tiêu cảm giác xa lạ đang làm cho bản thân choáng váng. Không
ngờ, hành động này lại chỉ càng khiến gương mặt anh càng chôn sâu vào cổ mình
hơn trước.
- Tuyên… - Lần đầu tiên gọi tên anh lại là lúc đầu óc
tôi kém minh mẫn nhất.
- Sao vậy, bảo bối? – Anh ngẩng đầu nhìn tôi, cười
tinh quái – Chỗ nào không khỏe?
- Em…
Người đàn ông này luôn có những cách khác nhau để lôi
kéo tôi vào thế giới của anh, khéo léo dẫn dắt tình cảm của tôi theo hướng mà
anh mong đợi. Sống chung với một con người như vậy, không biết phải nên vui hay nên sợ.
- Hãy nhớ, em là của riêng anh… - Tuyên độc đoán ra lệnh
- …Bất cứ ai cũng không được phép chạm vào…rõ rồi chứ?
- Rõ rồi. – Tôi gật đầu như một cái máy.
- Bà xã thật tốt. – Anh mỉm cười hài lòng rồi cúi đầu
hôn lên môi tôi.
Sau vài giây bất động, mi mắt tôi từ từ khép lại, chủ
động hé miệng đón nhận nụ hôn ngọt ngào từ anh. Thì ra, thứ cảm giác khác lạ mỗi
khi ở gần Tuyên lại là sự yêu thích chứ không phải oán hận. Thích cách anh thể
hiện tình yêu của mình trong ôn hòa, thích động tác vuốt ve khiến từng giác
quan trên người tôi đều thức dậy. Bề ngoài của anh có vẻ rất gia trưởng nhưng bên
trong lại không hề tồn tại ý nghĩ chiếm hữu. Thứ tình cảm anh nuôi dưỡng dù là
lúc bằng phẳng hay dữ dội đều mang theo hơi ấm dễ chịu.
Nhận ra sự hưởng ứng nơi tôi, động tác của Tuyên càng
thêm cuống quýt, dồn dập. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình kiểm soát được cảm xúc của anh, có khả năng làm
cho anh cảm thấy vui vẻ. Chúng tôi cứ thế quấn lấy nhau dưới ánh trăng mà quên
cả thời gian. Khi cơ thể bắt đầu thấy lạnh, Tuyên lập tức mang tôi về phòng.
Cơn triền miên tiếp tục kéo dài cho đến khi tôi quá mệt mà thiếp đi.
Vài lần thức giấc giữa đêm, nhận ra dáng người quen
thuộc của anh đang nằm dài trên ghế, tôi lại mỉm cười vui vẻ. Thần Tuyên quả thật quân tử, không hề có ý định lợi dụng lúc tôi
đang yếu lòng mà làm tới. Dù những cơn ác mộng là điều khiến tôi thức giấc, rấtnhưng
chỉ cần nhìn thấy anh, tôi lập tức có thể an tâm nhắm mắt lại mà ngủ tiếp.
- Chồng yêu dấu của em. Anh thật sự dễ thương nhất
thiên hạ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét