PHẦN HAI - VÙI HOA DẬP LIỄU
TẬP 80 - CẢNH HUY
Nửa đêm thì người của ba tìm đến. Họ không vào mà chỉ
đứng ngoài cửa phòng canh gác. Lúc đầu, tôi cũng định khước từ nhưng nghĩ lại hoàn
cảnh em hiện tại, việc có vài người theo bảo vệ cũng không phải điều gì nghiêm
trọng. Hơn nữa, công việc của tôi ở trường đang chất đống. Nếu tiếp tục nghỉ
làm để ở đây với em, chỉ sợ không chỉ hết tiền để sống mà chỗ làm cũng mất. Ba
biết được chuyện này không khéo lại mở tiệc ăn mừng rồi tìm cách lôi kéo tôi
vào công việc của ông.
Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tâm trạng Tuyết Vinh đã
có phần ổn định hơn trước. Em không còn giữ thái độ xa lánh và né tránh như lúc
đầu mà chủ động rúc vào lòng tôi, nằm im thin thít. Tôi biết với cá tính của
em, chuyện vừa rồi hẳn chưa hoàn toàn được xóa bỏ. Nhưng chí ít, cô bé này đã có
thể an tâm dựa dẫm vào tôi, tin rằng tôi sẽ không bao giờ quay lưng lại với em.
Chuyện cần làm trước tiên vào ngày mai là giúp em lo
việc an táng. Những người quen biết nhất định sẽ tới rất đông. Tôi không thể
xuất đầu lộ diện hoặc công khai mối quan hệ với em vào lúc này. Làm như thế chỉ
càng khiến Tuyết Vinh bị mọi người lên án, chỉ trích. Chi bằng cứ học theo cách
của ba, hành động lén lút một chút. Học cách ông cho người đột nhập vào nhà em
để được gặp và ở cùng vợ yêu vậy.
“Mình làm như thế hoàn toàn là có lý do chính đáng”,
tôi tự củng cố niềm tin cho mình. Không thể trở thành loại người giống như ba.
Tôi tuyệt đối không là kẻ đồng hội đồng thuyền với ông ấy.
Em không dám kể với mẹ về cái chết của ba mà chỉ có
thể tìm cách lừa dối bà, nói với bà rằng ba tạm thời đi vắng. Mẹ của em dù tinh
thần bất định nhưng xem ra vẫn còn khá tỉnh táo. Không cần biết sự thật này có
thể che giấu được trong bao lâu nhưng chỉ cần đó là quyết định của em, tôi sẽ
luôn ủng hộ.
Lúc thi thể được đưa về nhà cũng là khi Tuyết Vinh làm
thủ tục xuất viện. Mọi trách nhiệm của gia đình trong phút chốc đã đè nặng lên
vai em, khiến cơ thể mảnh mai như muốn đổ khuỵu. Nhưng Tuyết Vinh của tôi chỉ
là một cô gái ốm yếu về mặt thể chất. Tinh thần em có khi còn sắt đá hơn khối
đàn ông trên đời. Chỉ sợ việc nghỉ học liên tục sẽ ảnh hưởng xấu đến kết quả
học tập của cô bé. Nếu được, tôi cũng muốn em có thể chấm dứt chuyện đến trường
để an tâm tịnh dưỡng. Nhưng cá tính mạnh mẽ của Tuyết Vinh chắc chắn sẽ không
chấp nhận việc này.
Lớp học không
có em quả thật vô cùng buồn chán. Lúc trước còn lấy việc gọi Yên Nhi lên bảng
làm…niềm vui. Sau đó lại thích đưa mắt quan sát Tuyết Vinh xem em có đang nhìn
tôi hay không. Còn bây giờ…chẳng còn gì hứng thú nữa. Năm tiết học trôi qua
trong chán nản. Không khí nhàn nhạ đến độ chuông ra chơi vừa reng, tôi đã phải
gấp rút vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc trở ra thì thấy một người đang đợi mình
trước cửa lớp.
- Em có thể nói chuyện với thầy một chút được không? –
Thanh Thiện rụt rè đề nghị, gương mặt tiều tụy hình như đã lâu ngày mất ngủ.
- Được.
Dù không biết mình và cô ấy có gì để nói với nhau
nhưng tôi vẫn nhận lời. Cái án “con của hung thủ” dành cho cô ta vẫn đang ám
ảnh trong tâm trí.
- Thầy có biết chuyện của Yên Nhi không?
- Chuyện gì?
- Chuyện ba bạn ấy vừa mất.
- Có biết.
Thì ra là vấn đề này.
Đáng ra tôi mới là người nên hỏi cô ta, bác Chu làm gì ở nhà Tuyết Vinh vào lúc đó?
- Xem ra quan hệ giữa thầy và Yên Nhi rất thân thiết?
– Thanh Thiện mỉm cười chua chát.
- Thiện tìm tôi chắc không phải để thắc mắc về chuyện
này chứ?
- Thật ra là…kể từ sau vụ đó…Bạn ấy không thèm nhận
điện thoại của em nữa.
Trước đây Yên Nhi từng chơi rất thân với cô gái này.
Hai người trừ lúc về nhà, còn lại luôn gắn bó với nhau như hình với bóng. Cũng
vì mối quan hệ đặc biệt này mà không đứa con trai nào tìm được cơ hội để gặp
riêng cô bé. Nhưng kể từ khi Tuyết Vinh xuất hiện, sự thờ ơ của em làm tổn
thương tình bạn ấy rất sâu sắc. Chưa kể Thanh Thiện bây giờ lại có quan hệ đặc
biệt đối với cái chết của ba Tuyết Vinh.
- Có lẽ vì Yên Nhi đang phải chịu quá nhiều áp lực. –
Dù sao cô gái này cũng không có tội, tôi không muốn để Thiện quá thất vọng –
Thiện hãy thông cảm cho cô ấy.
Thay vì ở đây băn khoăn về thái độ của Tuyết Vinh, cô
ta tốt nhất nên về nhà hỏi ba mình đã làm gì khiến chú Minh căm ghét như vậy.
Dù con gái có thân thiết cỡ nào cũng không đáng để ông bố một mình đến nhà bạn
của con mình như thế.
- Chiều nay, em tính cùng ba đến thăm bạn ấy.
Đã là người lớn mà sao đi thăm bạn cứ “dắt” ba mình
theo mãi thế? Những thông tin thu thập được chỉ càng khiến tôi cảm thấy người
đàn ông này có nhiều điểm nghi hoặc.
- Bác Chu có nói với Thiện hôm ấy ông đến nhà Yên Nhi
để làm gì không?
- Ba nói là tìm ba của Yên Nhi bàn chút chuyện có liên
quan đến công việc.
- Hai người họ làm ăn với nhau sao?
- Không hẳn… - Cô gái có vẻ khó xử - Họ đang đấu thầu
một công trình lớn ở Vĩnh Cửu.
Thì ra là hai đối thủ. Người ta thường nói thương
trường cũng như chiến trường. Việc khuynh gia bại sản vì đối phương xảy ra rất
thường xuyên. Có khi nào giữa chú Minh và bác Chu cũng là loại quan hệ này?
Nhưng trong hai người họ, có ai đang trong tình trạng khuynh gia bại sản đâu nhỉ?
Dù phía cảnh sát đã xác nhận vẫn chưa có bằng chứng
nào kết luận ba Thanh Thiện chính là kẻ sát nhân nhưng việc để em gặp ông ta
vẫn khiến lòng tôi bất an khôn tả.
- Thiện và ba tính đến đó lúc nào?
- Em cũng chưa biết. Nhưng có lẽ là sau giờ cơm. – Cô
gái chợt nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét – Sao thầy lại hỏi?
- Vì tôi tính đi cùng. – Không đợi Thanh Thiện hỏi
tiếp, tôi đã nhanh chóng nói thêm – Cho Thiện số điện thoại. Khi nào đến thì
báo tôi một tiếng.
Tuyết Vinh dù sao cũng nên được chuẩn bị tinh thần cho
việc này. Sau giờ học, tôi chắc chắn sẽ đến nhà em trước cha con họ một bước.
- Vậy…em vào lớp trước.
- Khoan đã. - Rút vội chiếc kẹp bằng vàng trong túi
ra, tôi nhanh chóng chìa nó về phía người con gái - Thiện có bao giờ nhìn thấy
cái này chưa?
Thanh Thiện có chút ngỡ ngàng khi nhận lấy món đồ từ
tay tôi. Lúc đầu, ánh mắt cô có vẻ hơi xa lạ nhưng chỉ mấy giây sau đã trở nên
sáng rỡ. Hấp tấp mở mặt trong của chiếc kẹp ra xem, cô gái trẻ liền ngẩng đầu
nhìn tôi bằng ánh mắt không tin được:
- Thầy lấy cái này ở đâu ra?
- Sao vậy? Thiện biết nó à? – Tôi cố tình tỏ ra “ngây
thơ”.
- Đây là quà sinh nhật em tặng ba. Sao lại ở trong tay
thầy chứ?
- Thiện làm sao biết…?
- Thầy nhìn đi, trong này còn có một chữ “Tống”. –
Thanh Thiện vô tư chỉ cho tôi – Là do tự tay em khắc mà.
Cái kẹp này quả thật là của ông ấy? Vậy bác Chu rất có thể là người đã ra tay với tôi tối hôm trước.
Nếu liên kết với thái độ lạnh nhạt ngay lần đầu tiếp xúc thì điều này là hoàn
toàn có thể.
Nhưng ông ấy đến nơi đó để làm gì? Chẳng lẽ nhìn tôi
“chướng mắt” đến độ phải “động tay động chân” thì mới hả giận? Tôi và ông ta
làm gì có thù oán chứ?
- Thầy Huy, thầy đang nghĩ gì vậy?
- Hả?
- Mặt thầy đang nhăn nhúm kìa. – Thanh Thiện đang quan
sát tôi với vẻ ái ngại – Em nói gì không đúng sao?
- Không. Không có.
- Vậy chuyện cái kẹp?
- Có lẽ do ba Thiện đánh rơi lúc còn ở nhà Yên Nhi. –
Tôi vội vàng đem lý do đã chuẩn bị sẵn nói ra - Chúng tôi vô tình tìm được, lại
thấy không phải là đồ vật trong nhà nên hỏi thử.
- Thế…em có thể
mang nó về không?
- Được. Đó là đồ của ba Thiện mà.
Nếu không nghi ngờ ba của cô gái này, tôi mới chính là
kẻ ngu si nhất trong thiên hạ.
- Thay mặt ba cảm ơn thầy nhé!
- Không có gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét