ẢO - TẬP 113
Bực
tức rút tay lại, không còn giữ được sự bình tĩnh. Bảo Nhi ném cho Nguyên Khôi
cái nhìn căm ghét và ghê tởm :
-
Anh đi đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Thái
độ của Nhi đã chẳng làm cho hắn từ bỏ nhanh chóng như cô đã mong đợi. Vẫn bằng
giọng ngọt như đường và nụ cười ra vẻ gần gũi, yêu thương, Nguyên Khôi xích lại
gần Bảo Nhi hơn nữa, toan ôm lấy đôi vai cô :
-
Em yêu, sao lại thành ra thế này ? Em giận anh đến thế ư ? Anh xin lỗi, xin lỗi
em thật mà. Nếu không phải vì bận thì anh đã không…
Hất
mạnh hai cánh tay anh ta, Bảo Nhi gầm gừ, hai mắt long lên như một lời cảnh cáo
:
-
Tôi nói anh đi đi, tôi không cần anh quan tâm nữa.
Ấy
thế mà, anh ta vẫn muốn chồm tới gần cô như thể chẳng hề cảm thấy tình hình đã
không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa, khiến cho cô nghĩ bản thân sắp
phải bước ra khỏi giường để tránh xa nanh vuốt gớm ghiếc kia. Nhưng lần này,
bàn tay của người thứ ba đã đặt lên vai Nguyên Khôi, chẳng cần quá thô bạo cũng
đã đủ để giữ anh ta lại. Những tin nhìn dữ tợn phóng thẳng từ đôi mắt Quang Hải
vào gã đàn ông kia, dẫu giọng nói của anh vẫn còn từ tốn :
-
Đủ rồi. Anh không nghe thấy cô ấy nói gì sao ?
Liếc
nhìn Quang Hải rồi đến Bảo Nhi, Nguyên Khôi chợt bật cười khinh khỉnh, chậm rãi
lùi ra khỏi chiếc giường và đứng hẳn xuống sàn. Vẻ mặt hắn cho đến lúc này vẫn
không hề có gì là bất ngờ, tức giận hay thất vọng, buồn bã. Thay vào đó, một vẻ
thỏa mãn gian trá lại xâm chiếm cả gương mặt, nhất là khi Nguyên Khôi quay sang
Quang Hải, nói rất cởi mở :
-
Chà, thật tốt. – Hắn vỗ mấy cái lên vai người đối diện - Anh không chỉ lấy được
trái tim Bảo Nhi mà còn làm cho cô bé quay lưng lại với tôi nữa.
Và
rồi, anh ta quay về phía Bảo Nhi, làm ra vẻ mỉa mai, chua chát :
-
Em được lắm, chỉ có mấy ngày không gặp, đã lập tức thay lòng đổi dạ. Tôi còn
tưởng em là một thứ con gái tốt đẹp, hiền lành. Được lắm ! Em không cần tôi nữa
? Tôi sẽ đi.
Nguyên
Khôi vừa định quay bước, Nhi đã loáng thoáng nghe Quang Hải nói khẽ :
-
Khoan đã.
Sau
đó, hai người thì thầm với nhau điều gì, cô thật sự không thể nghe thấy nữa.
Nhưng thái độ của Quang Hải mới thật lạ kì. Anh đang diễn kịch chăng, mà sao
trông tựa hồ anh tán đồng với hành vi của Nguyên Khôi, trong đầu anh cũng có
những âm mưu, dự định giống như hắn ? Đã có một giây, cô tưởng như rằng mình
đang ở trong một căn phòng với hai kẻ xấu xa, gian xảo khi nhìn thấy nụ cười
nửa miệng của Quang Hải, nụ cười khiến cho anh trở nên rất hợp làm bạn tốt của gã
đàn ông kia.
Trước
sự ngạc nhiên của Bảo Nhi, Quang Hải đột ngột tăng âm lượng trở lại bình thường,
cho tay vào túi quần :
-
Mọi thứ chúng ta hãy giải quyết ở đây luôn đi. Nợ nần của cô ấy với anh chẳng
phải giờ nên để tôi giải quyết sao ?
Thoạt
tiên, Nguyên Khôi có vẻ không vui lắm khi Quang Hải chấm dứt kiểu nói thì thầm,
nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại nụ cười khinh khỉnh của mình để thoải mái
bảo :
-
Được. Giải quyết thế nào là tùy anh. Thảo nào mà con bé này nhanh chóng ngả vào
lòng anh đến như thế.
Chẳng
hiểu được gì, Bảo Nhi vội vã hỏi, lòng đâm ra hoảng hốt :
-
Cái gì ? Tôi có mắc nợ gì với anh ?
Chỉ
nhìn vào Nguyên Khôi nửa giây, ánh mắt cô đã hướng sang Quang Hải với một nỗi
thắc mắc tột độ. Nở nụ cười êm ái, anh giải thích, mặc kệ Nguyên Khôi đang tỏ
ra không muốn nói thẳng :
-
Em không nhớ sao ? Là những thứ Khôi đã mua cho em đó. Thay vì em đem trả lại
chúng theo yêu cầu của anh ta, anh trả bằng tiền, như vậy là xong nợ.
Dứt
lời, Quang Hải rút ví, và sau khi nghe câu trả lời “năm triệu”, anh mở ví, đếm tiền rồi đưa ngay cho Nguyên Khôi. Tình
huống này Bảo Nhi đã không ngờ tới, và bây giờ hành động của hắn đã khiến cô
nhớ ngay đến Ngọc Toàn, kẻ bạc tình đã đuổi thiên Kim ra khỏi nhà và lấy lại
tất cả mọi thứ đã từng tặng cô ấy. Mức độ khốn nạn, bỉ ổi của Nguyên Khôi có lẽ
phải bằng cả Quang Hải và Ngọc Toàn cộng lại.
Nhưng
sao Quang Hải không để Bảo Nhi trả lại đồ cho Khôi ? Anh làm vậy sau này cô lấy
đâu ra tiền để trả lại cho anh ? Nhận được tiền rồi, hắn ta biến thẳng ra cửa,
không một lần ngoái đầu lại, chẳng đoái hoài gì tới Nhi nữa, vì với hắn, hắn đã
hai tay “dâng” lại cô cho Quang Hải, hắn không còn một thứ liên hệ nào ở đây
nữa. Đợi cho Hải đóng cửa lại, Bảo Nhi mới vừa bất bình vừa ngạc nhiên hỏi :
-
Anh để tôi ngày mai về lấy lại đồ trả hắn là được, sao lại đưa tiền cho hắn như
vậy ? Bây giờ tôi sẽ lấy tiền mặt trả cho anh à ? Còn những thứ đó tôi biết làm
gì với chúng ?
Ngồi
trở xuống ghế sô pha và lại cầm lap top, anh đáp :
-
Tôi có nói em phải trả lại tiền sao ?
Cô
ngẩn người :
-
Cái… gì ?
Không
phản ứng với hai chữ “cái gì” của cô,
anh tiếp tục nói, giọng rất nghiêm khắc :
-
Tôi không muốn em tiếp xúc với hắn ta thêm một lần nào nữa.
“Hành
vi nghĩa hiệp” của Quang Hải chẳng hề làm cho Bảo Nhi vui mừng hay xúc động, mà
nỗi âu lo, e sợ lại dâng cao thêm. Cô sợ rằng Thiên Kim nói đúng, cách hành xử
của anh quá khó hiểu. Những gì Quang Hải làm hôm nay không giống gì với điều
anh đã làm, lời anh đã nói ra cách đây bốn năm. Với anh lúc đó, Bảo Nhi có chết
đi cũng không phải là việc anh sẽ quan tâm. Nhưng còn bây giờ, Quang Hải đang
can dự vào quá nhiều việc của cô, thậm chí còn muốn đưa Nhi cùng về nơi anh đã
từng lạnh lùng đuổi cô đi khỏi.
Thấy
Bảo Nhi ngồi thừ trên giường mãi đến hơn mười phút mà chưa hề có dấu hiệu sẽ
làm gì khác, Quang Hải lại lấy chiếc iPad mới vừa sạc đầy pin đưa cho cô. Chỉ
khi anh chạm nhẹ vào vai cô, Nhi mới giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy tư phức
tạp để nhìn lên. Thật sự không phải cô đang ngồi thất thần vì buồn chán, nhưng
dẫu sao Quang Hải cũng đã đưa rồi, Bảo Nhi cứ cầm lấy mà chơi để giết thời gian.
Tuy nhiên, cô chơi mãi mà cứ thua mãi, vì đầu óc không thể dừng nghĩ về việc
trả tiền, về cái hình nền điện thoại, về lời đề nghị của anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét