Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2016

ẢO - Tập 115


ẢO - TẬP 115




Cũng giống như sáng ngày hôm trước, Bảo Nhi thức dậy và thấy chiếc mền kia đã quay trở lại với mình, và mùi hương của anh lại nồng đượm trong không khí đang bao bọc xung quanh cô. Bên cạnh, Hải Nhi vẫn còn say giấc, dù trời bây giờ đã sáng rõ. Ngoài thứ mùi hương ấy, Bảo Nhi còn ngửi thấy hương thơm ngạt ngào của thức ăn, hẳn là bữa sáng đã được Quang Hải mua và để trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường. Anh đã đi đâu mất rồi, cô không thể biết. Quang Hải không có ở ban công, cũng không ở trong nhà vệ sinh, chỉ chiếc cặp đen còn để nơi đây là dấu hiệu duy nhất cho Nhi biết anh chưa ra đi mãi mãi. Cô đoán có lẽ anh đã đi để làm những công việc cần thiết cuối cùng trước khi trở về Sài Gòn.

Buổi sáng hôm ấy, dẫu rằng có Hải Nhi ở cùng, Bảo Nhi lại buồn rầu, cảm thấy mọi thứ đều ảm đạm, u ám vì Quang Hải không có ở đây. Chiều nay anh đã đi rồi, sáng nay lẽ nào cô cũng không thể nhìn thấy anh được lâu hơn nữa ? Nếu anh mà ra đi vào lúc cô đang thiêm thiếp ngủ thì càng tệ hại không thể nào tả xiết. Mà không thể như vậy được, Quang Hải đi rồi thì cô phải ra khỏi đây, vì chẳng còn ai trả tiền cho cái phòng bệnh đắt tiền này nữa. Việc ấy có ảnh hưởng trực tiếp với Bảo Nhi, chúng sẽ không diễn ra khi cô đang ngủ đâu.

Khoảng mười một giờ, Quang Hải quay lại với bữa trưa dành cho hai mẹ con Bảo Nhi trên tay. Cô đã tưởng rằng Hải Nhi sẽ vì sợ mà không quấn lấy anh nữa, nào ngờ mọi việc đã chẳng hề diễn ra như vậy. Con bé vừa thấy ba mình xuất hiện, vẫn như hôm qua, đã lon ton chạy tới nắm lấy tay anh một cách hớn hở. Hành động ấy diễn ra trong im lặng, vì con bé chẳng ríu rít kêu “ba” nữa, hình như đã biết sợ bị quở mắng. Tuy nhiên, kể cả khi sự việc là như thế, Bảo Nhi vẫn đau lòng vì vẻ mặt khó chịu của anh, tựa hồ Quang Hải còn không muốn đứa bé ấy động vào mình. Cô đã tưởng anh không phải là thứ sắt đá vô tình vô cảm, ắt sẽ cảm động, sẽ xiêu lòng với đứa con nhỏ lúc nào cũng muốn quấn quýt bên mình. Thực tế đã cho thấy, anh hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc yêu thương nào với Hải Nhi, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ có.

Tâm trạng Bảo Nhi vốn đã tệ giờ lại càng thêm não nùng. Cả ba người đều lặng im, Hải Nhi quay trở lại với mẹ, trong khi Quang Hải lặng lẽ để những hộp thức ăn xuống rồi dựng lên cái bàn, chẳng nói một lời nào cả. Âm thầm quan sát anh, dù Hải không mở miệng câu nào, Bảo Nhi cũng ngờ ngợ thấy vẻ mặt anh có gì đó khác lạ. Anh chẳng trở nên vui vẻ gì hơn so với tối hôm qua, nhưng nét sầu não, tuyệt vọng trên mặt hình như đã giảm đi khá nhiều. Cô giật mình, không lẽ chỉ sau một đêm suy nghĩ của anh đã thay đổi nhanh đến vậy ?

Hai phần thức ăn ngon lành được bày ra trên bàn, một lớn một nhỏ. Sau khi làm xong công việc ấy, Quang Hải lại bỏ ra ngoài. Đến tận khi hoàn thành bữa trưa, Bảo Nhi đâm ra lo sợ vì không thấy anh quay trở lại. Bây giờ cô mệt mỏi quá, chỉ muốn thiếp đi, nhưng thời khắc ra đi của anh thì cũng đã quá cận kề. Cô muốn giữ mình tỉnh táo cho đến tận giây phút cuối cùng, cõi lòng gần như hoảng hốt và sợ hãi thật sự. Không thể chịu đựng được, cô đứng dậy ra ngoài cửa muốn nhìn xem Quang Hải có còn đang ở đâu đó quanh đây chăng. 

Cả hành lang bên ngoài tuyệt nhiên chẳng hề có bóng dáng của anh, và Bảo Nhi cũng thấy mình không còn sức để trụ được tại đây lâu nữa. Cô tưởng rằng mình đã khỏe, nhưng sao chính lúc cần tỉnh táo nhất thì thần trí lại mơ màng, choáng váng đến thế này ? Tựa vào thành cửa, cô đau đớn nhìn khắp cả hành lang vắng vẻ, chậm chạp lê bước trở vào và nằm phịch xuống giường. Một dòng lệ lăn dài trên má Bảo Nhi trước khi cô chìm vào giấc ngủ sâu.

“Làm ơn anh, đừng ra đi như vậy”…


Bảo Nhi chậm chạp, lười biếng thức dậy sau một giấc ngủ rất dài và sâu bất bình thường, không mộng mị, cũng không hay biết trời đất gì cả. Khi có chút ý thức đầu tiên, cô nghĩ có lẽ mình ngủ ngon như vậy là nhờ chăn nệm êm ái, ấm áp và thơm tho quá, hơn hẳn hai ngày trước, và dĩ nhiên là hơn rất nhiều so với những ngày nằm ở nhà trọ. Nhưng lạ quá, bàn tay cô chạm vào một lớp chăn không giống gì với tấm chăn Bảo Nhi nhớ mình đã tự đắp lên người. Cảm giác lúc này mềm mềm, êm êm và hình như giống lông thú. Sự ngạc nhiên và tò mò nhanh chóng giúp kéo cô khỏi cơn mơ màng để khám phá ra sự thật.

Chưa tỉnh táo hẳn, Bảo Nhi mở mắt ra và chỉ thấy trong tầm mắt mình lớp lông khá dài màu xám sậm trên cả chiếc chăn và cái gối vừa to vừa êm không thể tả. Tấm trải giường cũng làm bằng chất liệu và có màu sắc tương tự. Tất cả những thứ ấy trông vào và cảm nhận cũng đã có thể nhận ra ngay là hàng cao cấp, chẳng phải loại thường. Kì lạ hơn, cái giường Nhi đang nằm rộng quá, chỉ có thể là giường đôi, trong khi giường ở bệnh viện không thể nào là như vậy được. 

Hoảng kinh hồn vía, Bảo Nhi bật dậy như gắn lò xo, hớt hãi đưa mắt nhìn khắp xung quanh, và không ngờ nổi mình đã bị vây chặt bởi một bóng tối quen thuộc. Cả căn phòng chỉ có chiếc giường là sáng lên nhờ có hai cái đèn để bàn ở hai bên, còn những phần khác đều phủ một màu đen tăm tối do chính bốn bức tường, sàn nhà và cả trần nhà đều có màu đen đặc. Những thứ vải bọc trên chiếc giường thì đã thay, nhưng cái bàn nhỏ kia vẫn là cái cũ, hai cái đèn cũng thế. Từng thứ chăn gối đều đượm mùi hương đã trở nên thân quen với Nhi trong ba ngày qua. Quần áo của cô đã được thay, Bảo Nhi không phải mặc quần áo của bệnh nhân nữa, mà đây cũng chẳng hề là thứ thuộc về cô, nó là một bộ đồ mặc nhà mang đậm dáng vẻ của các thứ hàng hiệu đắt tiền và lạ lẫm.

Kinh hãi về những gì bản thân đã nhận ra chỉ trong tích tắc, Bảo Nhi hoảng hốt cứ theo phản xạ tự nhiên chạy về đúng hướng có cảnh cửa mà nhào ra khỏi phòng. Sau cánh cửa ấy chính là phòng bếp, vẫn còn sáng đèn để cho cô nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường đang chỉ hơn tám giờ tối. Chẳng cần phải đợi ai nói nữa, cô đã tự hiểu ra cả rồi. Chính là bữa trưa mà Quang Hải đem tới, nó đã bị anh cho thuốc vào, khiến Bảo Nhi không có cách nào cầm cự được, đã ngủ thẳng một giấc dài đủ để anh tự ý đưa cô từ Đà Lạt trở về Sài Gòn.

Ngay lúc này, khói không bốc lên ngùn ngụt trên đầu Bảo Nhi, mà thay vào đó, nỗi sợ hãi đang xâm chiếm toàn thân, làm cả tay chân cô đều lạnh ngắt. Hành vi ngang ngược này chẳng ai có thể tin được là không mang một ý đồ xấu xa nào. Còn Hải Nhi của cô, con bé đang ở đâu ? Bảo Nhi thấy muốn phát điên lên vì ý nghĩ Quang Hải đã nhẫn tâm bỏ mặc con bé một mình, không cần đoái hoài giống như ngày xưa vậy. Rồ lên như một kẻ tâm thần, Bảo Nhi chạy như bay vòng quanh căn nhà để tìm kiếm nhưng chẳng thể thấy một ai, mọi nơi đều hoang vắng, dù đèn vẫn còn mở sáng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg