ẢO - TẬP 114
Chiều
hôm nay Quang Hải đã rời phòng đi đâu đó rất lâu, mãi đến tận sáu giờ, khi mà
Hải Nhi đã được đưa tới và chơi với Bảo Nhi rất lâu, anh mới quay lại. Trên tay
anh còn có bữa cơm tối cho cả hai mẹ con, Nhi không phải dẫn con xuống nhà ăn
gì cả. Cả hai chỉ không ngờ, vừa trông thấy Quang Hải bước vào, Hải Nhi đã nhảy
phóc khỏi giường, chạy ùa tới níu lấy tay anh mà ríu rít, miệng cười tươi như
hoa :
-
A, ba ! Ba về rồi ! Ba về rồi !
Ngay
lập tức, gương mặt anh sầm xuống đáng sợ hơn hẳn bất cứ lần nào Bảo Nhi đã từng
trông thấy. Mím chặt môi để kiềm chế, anh hít rất sâu để ngăn mình không thô lỗ
nhưng rốt cuộc cũng nói lớn, gần như một tiếng quát thẳng vào con bé, vẻ mặt vô
cùng hung dữ :
-
Chú đã bảo con không được gọi “ba”
nữa, không nhớ sao, hả?
Sợ
hãi rụt ngay hai tay lại, Hải Nhi bắt đầu mếu máo :
-
Con xin lỗi…
Anh
vẫn tiếp tục cộc cằn hơn khi thấy đôi mắt rơm rớm của con bé :
-
Xin lỗi làm cái gì ? Nhớ thì đừng có gọi như vậy nữa.
Hải
Nhi vội vã chạy đến bên mẹ mình, sà vào lòng Bảo Nhi rồi òa khóc núc nở. Cô
không biết nói hay làm gì khác ngoài ôm lấy con bé rồi nhè nhẹ vuốt tóc, vuốt
lưng để xoa dịu, vỗ về. Thay vì trút hận lên Bảo Nhi, bây giờ anh lại quay sang
đổ lên đầu đứa trẻ tội nghiệp không cha này, cô càng thấy thêm phần đau đớn.
Thực tế, Hải Nhi đâu phải không có cha, ba của nó còn sống sờ sờ trên đời này,
lẽ nào cô phải bảo nó không được gọi người đàn ông đó là “ba” nữa hay sao ? Nhìn Quang Hải bằng ánh mắt oán hận, Bảo Nhi mím
chặt môi, quay đi để ngăn chính mình đừng bật khóc giống như con. So với việc
này, tất cả những sự quan tâm, chăm sóc của anh đều trở thành vô nghĩa.
Chẳng
đợi Bảo Nhi phải nói gì hay động tay vào, Quang Hải đã tự mình dựng cái bàn
lên, bày các thứ thức ăn ra khỏi bao ni lông. Cố gắng dỗ con, Bảo Nhi nhẹ nhàng
nói :
-
Đừng khóc nữa Hải Nhi, chuẩn bị ăn cơm với mẹ này. Nín đi, con !
Đến
lúc mọi thứ đã được dọn ra sẵn sàng, Hải Nhi đã nín đi được một chút để ngồi
thẳng dậy và nhìn vào cái bàn. Quan sát một lúc, nó lại vuột miệng :
-
Ba không ăn hả ba ?
Hai
tiếng “ba” vang lên liên tục làm cho
Quang Hải vẫn chưa nguôi cơn giận lại trừng mắt nhìn con bé. Nhớ ra mình đã nói
bậy lần nữa, Hải Nhi đưa tay bịt lấy miệng, gương mặt lập tức trở nên hoảng hốt
và lo sợ. Vội vàng tìm cách kéo sự quan tâm của con bé qua một vấn đề khác, Bảo
Nhi gắp nhanh thức ăn cho Hải Nhi :
-
Nào, chúng ta ăn thôi. Đồ ăn ngon lắm đó Hải Nhi, thử đi !
Bữa
ăn chiều ấy đối với Bảo Nhi thật ảm đạm, dẫu cho lúc sau Quang Hải đã bỏ ra
ngoài, để lại chỉ mình hai mẹ con trong phòng. Hôm qua nhìn thấy anh cư xử nhẹ
nhàng với Hải Nhi, cô tưởng rằng anh vẫn còn một chút nương tình, nào có ngờ
rằng anh đã chịu đựng, và sự chịu đựng ấy là có giới hạn. Đây là một hồi chuông
cảnh tỉnh cho những mơ ước của cô về một ngày Hải Nhi sẽ được nhìn nhận như máu
mủ ruột thịt và được đón về cùng ba thật đường đường chính chính. Như vậy, cô
cũng đừng mơ tưởng rằng mình còn được anh yêu thương.
Không
có con người hung dữ, khó chịu ấy ở đây, Hải Nhi lại hỏi nhỏ mẹ một cách buồn
bã :
-
Mẹ ơi, sao ba không cho con kêu “ba”
? Không gọi bằng “ba” thì con gọi gì
đây ?
Bảo
Nhi không còn cách nào khác ngoài nói dối :
-
Ừ thì… hôm nay ba con hơi nóng giận một chút thôi. Con cứ nghe lời đi, cho ba
vui, biết chưa ?
Nói
như thế có lẽ sẽ chẳng hại gì, vì từ chiều mai Quang Hải sẽ không bao giờ còn
xuất hiện trước mặt Hải Nhi để cảm thấy bực tức vì tiếng “ba” ấy nữa. Nhưng lỡ như khi ấy, con bé lại hỏi, ba nó đã đi đâu
rồi, bao giờ sẽ quay lại gặp con, cô sẽ phải làm gì đây ? Bảo Nhi đã sai lầm
trầm trọng từ đầu khi cho Hải Nhi biết mặt người cha này thông qua những tấm
ảnh cũ, bao nhiêu hối hận lúc này cũng đã là muộn màng.
Đến
chín giờ, Hải Nhi đã ngủ say trên giường, Quang Hải cũng vừa trở lại, nhưng
chẳng hề nhắc gì tới chuyện đưa con bé về nhà cả. Nghĩ ngợi, Bảo Nhi đoán rằng
vì ngày mai đã là thứ bảy, có lẽ anh sẽ để hai mẹ con ở cùng nhau. Hơn nữa, hẳn
anh đã thấy rõ cô ở đây một mình buồn quá, có con gái bên cạnh sẽ vui vẻ hơn. Hai
mẹ con có thể cùng nhau ngủ qua đêm nay trên chiếc giường nhỏ này, cô vẫn thấy
vui hơn và bớt đi phần cô đơn, buồn tủi. Chầm chậm bước tới bên giường, Quang
Hải dừng lại, lặng im đứng nhìn một lúc rất lâu, và Bảo Nhi nhận ra người mà
anh hiện đang quan sát không phải mình mà là Hải Nhi. Cô đã hy vọng sẽ có thể
thấy được chút gì đó gọi là yêu thương, xót xa trong mắt anh, nhưng tất cả chỉ
có nỗi cay cú và cả sự thù hận, dù không mấy rõ ràng.
Tuy
nhiên, sau đấy, Quang Hải lại ngồi khom xuống bên giường, rất gần Hải Nhi. Chầm
chậm và hơi tần ngần, một bàn tay của anh vươn tới gần con bé, rồi vuốt nhẹ mái
tóc ngắn bồng bềnh, mềm mại. Hải Nhi ngủ rất say, chẳng hề hay biết gì, và nếu
cô bé có biết được điều này, Bảo Nhi hiểu rằng nó hẳn sẽ vô cùng vui sướng. Nhưng
còn cô, cô vẫn chưa thể mừng vui, sung sướng, vì cái nhìn của anh không phải
cái nhìn của một người cha dành cho đứa con gái ruột thịt, và ở đấy cũng chẳng
có nỗi ân hận, cắn rứt vì đã làm khốn khổ máu mủ của mình.
Rời
khỏi Hải Nhi, bàn tay Quang Hải bất thần lại chuyển sang một vị trí khác. Bảo
Nhi hoàn toàn không ngờ được trước rằng anh sẽ nắm lấy bàn tay mình, cảm giác
quá thân thương lan truyền đi khắp châu thân kéo theo nỗi đau đớn giày vò sâu
tận trong trái tim. Bây giờ, trước mặt cô đã không còn một Quang Hải lạnh lùng,
cay nghiệt và tàn nhẫn nữa. Anh quay trở lại hình dáng mà Bảo Nhi đã từng biết,
từng yêu từ bốn năm trước, mười ba năm trước. Từ ánh mắt, vẻ mặt đến cái siết
chặt bàn tay đều đong đầy một niềm hy vọng thiết tha, thật khó có thể nào tự
gượng ép chính mình coi đó là một sự giả dối, một màn kịch công phu.
Quang
Hải cất tiếng rất nhỏ giữa căn phòng im ắng :
-
Bảo Nhi, hãy đi với anh, có được không ?
Chỉ
nhìn anh khoảnh khắc này và không nghĩ thêm bất cứ điều gì khác, không nhớ tới
quá khứ hay những gì lí trí mách bảo, Bảo Nhi chỉ muốn gật đầu, bất chấp tất cả
để được ở bên anh một lần nữa. Giá Nhi chỉ có một mình, việc lựa chọn với cô sẽ
thật dễ dàng, cô là kẻ duy nhất phải chịu trách nhiệm và gánh lấy hậu quả của
điều mình đã chọn. Trái tim cô điên cuồng muốn tìm cho ra một lí do để có thể
hoàn toàn tin tưởng Quang Hải. Nhưng dẫu cho có muốn gì thì Bảo Nhi vẫn cảm
thấy quá bất an và sợ hãi. Cô đã chọn tin anh hai lần, và đã thất bại một cách
thảm hại, ê chề, ai có thể nói trước lần thứ ba sẽ chẳng bao giờ đến ?
Bảo
Nhi muốn nói lời đồng ý, nhưng không dám. Cô muốn từ chối anh, nhưng cũng chẳng
cách nào thốt nên lời. Cô chỉ im lặng nằm đó nhìn anh, chỉ mong bàn tay Quang
Hải sẽ không bao giờ rời đi, sẽ giữ lấy bàn tay Nhi mãi mãi. Anh thì thầm, siết
chặt tay Bảo Nhi hơn nữa :
-
Em không thích cuộc sống như thế này, có đúng không ?
Chẳng
cần cô phải trả lời, Quang Hải cũng có thể tự hiểu được điều Bảo Nhi đang nghĩ.
Nhưng dẫu có là như vậy, cô vẫn không chấp nhận trở về cùng anh, không chấp
nhận mạo hiểm trao cuộc đời mình vào tay một kẻ đã làm quá nhiều điều tàn nhẫn
như thế. Quang Hải trút một hơi dài thườn thượt, nỗi thất vọng lẫn tuyệt vọng
ánh lên từ đôi mắt kia làm cho Bảo Nhi phải nao lòng, xót xa, chưa bao giờ có
thể phớt lờ đi được. Đáng lẽ cô chẳng cần quan tâm tới điều này, không cần biết
anh đã buồn, đã cảm thấy ra sao…
Tối
hôm đó, Quang Hải cũng lại ngủ trên ghế sô pha, chẳng mền, chẳng gối, chỉ cô
độc và trơ trọi. Không chịu được cảnh tượng này, Bảo Nhi nửa đêm lại rời giường
lấy bớt một chiếc chăn để đắp cho anh thật cẩn thận. Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại
mãi trong đầu cô, vì lí gì mà anh không ngủ ở khách sạn, lại phải chịu khổ cực
để làm điều này ? Ngày mai đã là kết thúc tất cả, thời gian sắp hết rồi, anh
vẫn nào có ra tay làm điều gian trá ?
Tối
hôm nay khỏe hơn tối hôm trước rồi, không có cơn mệt mỏi làm cơ thể muốn nghỉ
ngơi tột độ, Bảo Nhi lại chẳng thể ngủ ngon. Cả đến trong giấc mơ, cô cũng chỉ
mãi thấy Quang Hải và Hải Nhi, hai nỗi ám ảnh quá dai dẳng và kinh hoàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét