PHẦN BA - NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
TẬP 149 - TUYẾT VINH
Quá ngạc nhiên khi nghe thấy ai đó còn
quan tâm đến sự sống chết của mình, tôi lập tức xoay người. Nhưng nỗi thất vọng
nhanh chóng ập đến khi nhận ra đó chỉ là bà dì vẫn thường tìm cách đánh đập.
Mặc dù ý định tự tử đã bị bản thân từ bỏ từ trước, tôi vẫn muốn tiếp tục giả vờ
như một con ngốc.
- Triệu Yên Nhi. Cô tuyệt đối không được
chết.
- Đừng qua đây, đừng qua đây. – Tôi bắt
đầu nhảy tưng tưng trên lằn ranh nhỏ - Dì lại muốn đánh con à? Con nhảy, con
nhảy thật đó…
- Không được nhảy. – Dì Hai tôi hốt hoảng
dừng lại – Cô mà chết thì anh ấy coi như chẳng còn hy vọng.
- Dì đánh con, dì không thương con…
- Yên Nhi, dù cô điên thật hay điên giả thì chí ít
cũng phải nhớ một người tên là Khương Cảnh Huy chứ.
Đồ chết tiệt. Bà lại muốn giở chiêu gì với tôi đây?
Tại sao lại quan tâm anh ấy như vậy? Tôi sắp phát điên vì những lời bà nói rồi
đấy.
- Nếu bây giờ cô nhảy xuống đó, Cảnh Huy chắc chắn sẽ
chết.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Nhưng tôi biết những lời
vừa rồi của bà ấy rất có thể chỉ là một cách kiểm tra xem mình có phải đã thật
sự quên đi tất cả.
- Dưới kia thật đẹp – Tôi thản nhiên quay lưng nhìn xuống
mặt đất – Thật nhiều màu sắc.
- Con ngốc, mau quay vào đây. – Mụ dì gần như phát
khóc - Chẳng lẽ cô thật sự không nhớ gì
hết?
Bắt đầu nhảy nhót lung tung trên lan can bằng gạch,
tôi vẫn không bỏ sót bất cứ lời lẽ nào thoát ra từ miệng người phụ nữ đang quỳ
rạp dưới đất.
- Tôi xin cô, Yên Nhi…Dù người Cảnh Huy yêu không phải
là cô nhưng ít nhất…ít nhất…
Bà nói anh ấy không yêu tôi? Dựa vào đâu mà bà dám nói
là anh ấy không yêu tôi? Mụ đàn bà láo toét.
- Mẹ nói có em bé sẽ rất đau…Con không muốn có em bé…không
muốn bị đau… - Tôi cố nén giận, chân bước thoăn thoắt trên đường biên ngoài
cùng - …Con sợ chảy máu…
Mụ dì nhìn thấy vậy thì hồn điên phách đảo, nước mắt
lập tức bật ra như suối.
- Đứa bé trong bụng cô là của Cảnh Huy
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Bà ấy bất ngờ gào lớn – Triệu Yên Nhi, cô có thể
không lo cho mình nhưng đừng bỏ mặt sự sống chết của nó như thế.
Tôi đang mang trong người giọt máu của anh?
Lời khẳng định như một tiếng sấm nổ ngang trời. Còn
tôi thì suýt nữa đã bị nó đánh bay khỏi toà nhà cao ngất.
Có phải mụ già kia vừa nói đứa trẻ mình vẫn muốn tìm
cách hủy diệt là con anh ấy?
Không, không phải. Rõ ràng khi nãy mình đã nghe bà ấy
nói với Phạm Sỹ Nguyên rằng thứ quái vật này là con của thằng ôn dịch tên Tư
Hào nào đó. Bà ta không có lý do gì phải thay mình che giấu hết.
- Tôi thừa nhận mình rất ghét cô. Lúc nào cũng mong có
thể đem cô đâm chết. – Dì Hai lại bắt đầu chắp tay vái lạy – Nhưng xin cô, đừng
làm tổn hại đến cốt nhục của anh ấy.
Bất động trước phản ứng quá khích của bà dì ác độc,
hai tai tôi cảm thấy ù ù như có đàn ong đang bay qua bay lại.
Lúc đầu là chuyện anh ấy vẫn còn sống. Sau đó lại nói
người ảnh yêu không phải tôi. Còn bây giờ…bây giờ…
- Nếu để ông ấy biết cô đang mang trong người giọt máu
của Cảnh Huy, ổng nhất định sẽ bắt cô phá bỏ. Tôi không thể không yêu thương
bất cứ thứ gì có liên quan đến anh ấy. Không thể được…Cả hai chúng ta….cả hai
chúng ta đều chịu nỗi khổ như nhau…đều không thể có được trái tim người đàn ông
mà chúng ta yêu nhất…
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tôi lúc này chỉ gói
gọn trong một cái tên duy nhất - “Lynda”. Điều tiếp theo ập đến là mối e ngại
“có lẽ mình nên bước xuống đất”. Vì nếu cứ tiếp tục đứng chơi vơi giữa trời như
thế này, chỉ sợ sẽ bị những lời của người phụ nữ kia làm cho ngã xuống
thật.
- ADN được thấy từ chỗ ba của Cảnh Huy nên không thể
sai được. – Dì Hai lại tiếp tục lấy tay ôm ngực - Tôi không chối việc mình đã
rất căm hận cô vì cướp mất anh ấy. Nhưng cách đây không lâu, khi vô tình nghe
thấy Cảnh Huy gọi tên người con gái khác…Tôi mới biết thì ra chúng ta đều là
những người phụ nữ bất hạnh…Tôi từng thù oán cô vì cho rằng chính cô là người
đã khiến anh ấy bị hôn mê đến bây giờ…Nhưng những gì Phạm Sỹ Nguyên đang làm
lúc này dường như mới thật sự là ngọn nguồn của tất cả đau khổ…Tôi xin cô, đừng
làm việc gì khiến tôi có tội với anh ấy thêm nữa. Xin cô hãy vì con và tính
mạng của người đàn ông cô yêu nhất mà tiếp tục sống…
Mụ già điên rồ, đáng chết kia. Cuối cùng là bà hay tôi
đang đóng giả kẻ bị điên vậy chứ?
Có ai đi can ngăn người khác tự tử mà ở đó phân trần
hoàn cảnh của mình như bà không? Còn tôi, tôi biết tin bao nhiêu vào những lời
bà vừa nói đây chứ?
- Theo dõi anh ấy đã bao nhiêu năm rồi, chưa lần nào
tôi nghe Cảnh Huy nhắc đến cái tên xa lạ ấy… – Người phụ nữ ảo não, ngồi ngã ngửa
trên mặt đất – Nhưng kể từ lúc có lại chút phản ứng, việc duy nhất ảnh làm
trong cơn mê chỉ có vừa khóc vừa gọi tên một cô Tuyết Vinh nào đó…
Bàn chân vừa toan bước xuống của tôi đột nhiên đông
cứng.
Cả thế gian này, chỉ một người có thể gọi mình bằng
cái tên ấy…là anh.
- Thà rằng bị thất bại trong tay cô còn dễ chịu hơn
cảm giác này. – “Dì Hai” bất mãn đánh tay xuống đất – Con nhỏ ấy là ai mà có
thể khiến Cảnh Huy ngay cả nằm mê man trên giường vẫn phải vì nó mà rơi lệ? Còn
tôi, tôi đã vì anh ấy làm bao nhiêu chuyện vẫn không được ngó ngàng tới…Rồi cả
cô, cô không tiếc sự trong sạch của mình để cứu anh ấy. Vậy mà Cảnh Huy, Cảnh
Huy…
Người phụ nữ tối qua có nói muốn dẫn tôi đi xem một
thứ gì đó. Chẳng lẽ là anh ấy? Có khi nào lão già Phạm Sỹ Nguyên đang giam giữ
anh ở một chỗ bí mật nào đó trong căn nhà? Và chúng tôi vẫn ở rất gần nhau suốt
thời gian qua mà chẳng hề hay biết?
- Chắc cô hiểu hơn ai hết cảm giác của tôi lúc này.
Cho dù anh ấy có vô tình, có tàn ác đến đâu thì tôi cũng không có cách nào thôi
đặt tình cảm lên người ảnh…Cô may mắn hơn tôi vì ít nhất cũng chiếm được một
phần của Cảnh Huy… Anh ấy ít nhất còn cho cô cơ hội mang thai đứa trẻ trong khi
tôi lại chẳng có gì. Chẳng có gì hết !!!!!!!!!!!!!!
Bà nói sai rồi. Không phải một phần mà là toàn bộ con
người.
Tôi nhất định sẽ giành lại tất cả thuộc về Cảnh Huy từ
trong tay các người.
- Dì lớn rồi mà vẫn khóc như con nít sao? – Cố nén lại
những giọt nước mắt, tôi cẩn thận xuống khỏi lan can và bắt đầu cười khanh
khách – Dì Hai khóc nhè, khóc nhè….
Người phụ nữ kinh ngạc giương mắt nhìn lên. Một vẻ hụt
hẫng nhanh chóng giăng kính gương mặt.
- Cô…cô thật sự không hiểu?...Cô không hiểu những gì
tôi nói thật hả?
Hiểu, tôi đương nhiên là hiểu. Hiểu đến mức có thể xác
định cô chính là Tống Lynda, người mưu sát hụt mình trong bệnh viện. Nhưng chỉ
dựa vào bấy nhiêu chuyện mà cô nghĩ có thể khiến tôi tháo bỏ lớp vỏ bọc an toàn
của mình xuống sao? Thật quá ngây thơ rồi đó.
- Hay Yên Nhi khóc cùng với dì nhé? – Kín đáo xoa nhẹ
trước bụng mình, tôi nhẹ nhàng thủ thỉ – Yên Nhi khóc cùng với dì cho vui nha!
- Mày…!!!!!! - Vẻ mặt vô tư này hình như đã thật sự
chọc giận cô ả - Sao mày dám?!?!?!?!?!
- Á!!!!!!! Dì đừng đánh, đừng đánh. – Tôi hốt hoảng
dùng hai tay che đầu.- Đừng đánh con mà huhuhu….
Nước mắt cố kềm nén nãy giờ cuối cùng cũng có cơ hội
trào xuống. Tôi ngửa cổ lên trời và bắt đầu gào khóc thật lớn, khóc như một đứa
trẻ đang nằm vạ vì không được người lớn cho quà.
Có người mẹ nào lại lớn tiếng miệt thị và nguyền rủa
sự tồn tại của con mình như tôi chăng? Và liệu có người vợ nào vội vàng từ bỏ
hy vọng tìm kiếm chồng khi mà cả xác anh ấy cũng chưa kịp nhìn thấy như tôi kia
chứ? Cả một gia đình mong ước đang hiện diện sát bên cạnh mà bản thân tôi lại
chỉ biết than thân trách phận. Thậm chí còn suýt chút nữa đi tìm cái chết để
giải quyết mọi chuyện.
Nếu để Cảnh Huy biết được, trong khi anh vẫn đang ngày
ngày gọi tên tôi còn chính tôi lại cam tâm chấp nhận việc anh đã chết thì có
đau lòng, thất vọng đến từ bỏ tất cả? Nếu để con tôi biết, mẹ nó đã từng có ý
định giết nó ngay từ lúc còn trong bụng thì có khiếp sợ đến mức tìm cách trốn
chạy?
- Khóc cái gì hả? Một kẻ điên loạn như cô thì biết gì
mà khóc? – Lynda tức tưởi đánh vào lưng tôi – Nói với cô đúng là dư thừa. Đúng
là dư thừa mà.
Bàn tay xương xẩu cứ thế liên tục giơ lên hạ xuống,
không chút thương tiếc. Tôi cũng phụ họa bằng cách vừa la khóc vừa múa tay múa
chân đây đẩy.
- Đau quá, đau quá…Huhuhu…Đừng đánh con nữa…Đau quá
à!...Huhuhu…
- Cô…Cô… - Những cái đánh trên lưng cứ nhẹ dần, nhẹ
dần cho đến khi người con gái kia bất ngờ ôm chầm lấy tôi mà khóc. - Đáng lẽ
tôi không nên nghe lời ông ấy…không nên gọi Cảnh Huy ra ngoài…hic…Tất cả những
gì tôi muốn chỉ là khiến anh ấy chán ghét cô…muốn ảnh một lúc nào đó ngoái đầu
về phía sau để nhìn tôi…dù chỉ một lần…
Dù có vì lý do gì thì cô cũng góp phần tạo nên cục
diện của chúng tôi ngày hôm nay. Cô đẩy tôi và anh ấy vào bước đường này mà chỉ
muốn dùng mấy giọt nước mắt kia để xin tha lỗi hay sao? Suốt hai tháng qua, cô
dùng mọi cách hành hạ tôi mà vẫn nghĩ tôi có thể bỏ qua à? Cô giấu tôi về sự
tồn tại của anh ấy mà vẫn nghĩ chúng ta có cùng một hoàn cảnh hả?
Nằm mơ đi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét