- Khi phòng giam 2034 báo trống, chúng tôi
đã lập tức đưa người khác vào thế chỗ. – Thành Trung cẩn thận tường thuật lại –
Lúc mở cửa ra thì thấy đứa trẻ này đang ngồi ở trong. Phản ứng đầu tiên và duy
nhất của nó là khóc thét.
Địa ngục chưa từng được thiết kế để giải
quyết dạng thực thể trong sáng như trẻ nhỏ nên đứa bé này rất có thể đã ở đó từ
lâu lắm. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nếu không thể nhận dạng một đứa trẻ thì tại
sao bây giờ phòng 2034 lại phát ra tín hiệu báo trống? Điều đó đồng nghĩa với việc
có một người nào đó đã được giam cùng với nó.
- Phạm nhân cuối cùng bị giam trong đó là
ai? – Tuyên gầm gừ, ánh mắt dán chặt vào con “gấu túi” đang ngồi trên đùi, tứ
chi quấn lấy cơ thể anh như bạch tuột.
Gương mặt nó trông rất quen, quen một cách
kỳ lạ.
Nhưng nghĩ hoài, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra
cái quen ấy nằm ở chỗ nào.
- Là Triệu Yên Vũ.
- ?!
Hành động bất ngờ đứng dậy của Thần Tuyên đã
gây cho bao người một phen hốt hoảng. Họ không chỉ lo sợ sẽ bị anh trút cơn
thịnh nộ mà còn kinh hãi khi nghĩ đến cảnh đứa trẻ đang ngồi trong lòng Tuyên
bị hất văng xuống đất. Nhưng điều tồi tệ thứ hai đã không thể xảy ra vì cô bé
kia căn bản không cho Sử Thần Tuyên bất kỳ cơ hội nào rời khỏi nó. Bàn chân nhỏ
cùng những ngón tay bé như có giác hút, dính lấy quần áo anh, chặt chẽ bám vào
Tuyên kể cả khi anh đang giận run rẩy.
- Tại sao tôi không hề hay biết? Ai đó mau
bước ra giải thích rõ chuyện này trước khi…
- Năm đó, chính Tiểu Vương Gia là người hạ
lệnh không được nhắc đến cô Yên Nhi, Cửu Vương Gia hay bất cứ gì có liên quan
đến họ trước mặt ngài nữa. – Lão Hùng là người duy nhất dám mở miệng – Kẻ nào vi
phạm sẽ lập tức bị giam vào địa ngục.
- Ông…Ông… - Há miệng mắc quai, Tuyên chỉ
còn có thể trừng mắt – Việc này xảy ra từ lúc nào? Do ai áp giải? Tội danh là gì?
- Cô ấy được Cửu Vương Gia đưa tới cùng
ngày cô Yên Nhi rời khỏi. Cửu Vương Gia nói vì Triệu Yên Vũ là người Việt Nam
nên không thể bị giam trong địa ngục Hàn Quốc được.
- Anh ấy không nói lý do là gì sao?
- Cửu Vương Gia có yêu cầu được gặp Tiểu
Vương Gia nhưng bị chúng tôi từ chối. Sau khi nghe thông báo vị trí cô Yên Nhi
sẽ xuất hiện, ngài ấy đã lập tức đi trước để chuẩn bị.
- Anh Young Min có nói muốn gặp tôi vì
việc gì không?
- Hình như là việc có liên quan đến cô Yên
Nhi. Cửu Vương Gia cứ khăng khăng bảo rằng cô ấy bị oan.
- Anh Chín vì việc Yên Nhi bị trục xuất mà
đến đây sao? – Vẻ mặt Tuyên thoáng thất thần – Oan là thế nào? Tại sao ông
không nói cho tôi biết????
- Chính Tiểu Vương Gia đã dặn…
- Đủ rồi. – Giới hạn chịu đựng của anh đã
lên đến đỉnh – Đủ rồi!
Không ngờ tin tức về việc Tuyên quyết định
trục xuất Yên Nhi lại lan nhanh như vậy. Nhưng Young Min có việc gì lại phải
đến thanh minh cho cô ấy? Anh đã nghĩ thế nào khi quyết định tống giam người vợ
đang mang bầu ba tháng của mình vào địa ngục? Và nếu người bị nhốt trong phòng
2034 thật sự là Triệu Yên Vũ thì…đứa bé này chẳng phải chính là con gái anh ấy hay
sao?
- Lập tức cho người mời Young Min đến đây.
– Tuyên trầm giọng ra lệnh – Nói với anh ấy là tôi có việc gấp.
- Dạ.
Hệ thống lại tất cả thông tin có được,
toàn bộ câu chuyện có thể được anh tạm giải thích qua loa thế này. Vì một lý do
gì đó, Yên Vũ đã bị Young Min tống vào địa ngục. Trong lúc anh ta đến đây đã
yêu cầu gặp Tuyên để thanh minh cho Yên Nhi nhưng không được chấp thuận. Sau
đó, Young Min nhanh chóng rời khỏi để xuống trần giới đón Yên Nhi, còn Yên Vũ
thì bị nhốt vào phòng 2034. Bấy giờ cô ta đang mang thai nên đã vô tình sinh hạ
đứa trẻ ngay tại đó. Và vì địa ngục của Tuyên chưa từng tính đến việc dung chứa
trẻ con nên không thể siêu thoát cho nó được. Cô bé này hẳn đã sống với mẹ
trong địa ngục từ lúc lọt lòng tới giờ. Phòng 2034 chỉ báo trống khi Yên Vũ đã
biến mất. Và thời điểm ấy chính là hôm nay.
Nhưng còn…
- Tại sao con bé lại tỏ ra thân thiết với
ngài như vậy? – Lão Hùng như muốn thay Tuyên nói ra điều khó hiểu.
- Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?
Chuyện mù tịt thông tin hình như đã làm
anh rất cáu bẳn. Cộng thêm đứa trẻ xa lạ liên tục khiến chân tay vướng víu càng
thêm đổ dầu vào lửa. May mà từ lúc được chạm vào người Tuyên, con bé đã không
còn khóc lóc hay kêu gào thảm thiết nữa. Nó chỉ im lặng ngắm nhìn những người
đứng quanh bằng ánh mắt tò mò xen lẫn sợ hãi. Cái miệng nhỏ nhắn chốc chốc lại
há ra ngáp dài.
- Khi nào anh Chín đến thì gọi tôi. – Tuyên
liếc mắt nhìn đứa bé trên tay – Còn cô nhóc này…để tôi giải quyết.
Dù sao cũng không có cách nào để dứt nó ra
được. Đứa bé lại là cháu ruột của anh. Dành chút thời gian ở bên nó cũng không
phải điều gì quá đáng.
- Tên của con là gì?
…
- Con có thể buông chú ra vài giây được
không? Chúng ta đổi tư thế khác thoải mái hơn nhé!
…
Thật hết biết!
Là do con bé bị câm bẩm sinh hay vẫn còn
đang sợ hãi? Ngẫm lại mới thấy từ lúc ra khỏi địa ngục tới giờ, ngoại trừ khóc,
nó hình như vẫn chưa mở miệng nói lời nào cả.
Căn nhà tối không một ánh đèn làm bé con
thoáng rùng mình. Tuyên thở dài, đưa tay vuốt nhẹ sống lưng nó rồi tạo ra một đốm
lửa nhỏ. Sắc xanh tươi mát vừa xuất hiện đã thấy hai mắt con bé mở lớn. Một tay
nó chậm rãi vươn ra, như muốn chạm vào vật thể lấp lánh, huyền ảo.
- Coi chừng nóng. - Anh khẽ nhắc.
Bàn tay lớn vừa nắm lấy năm ngón tay ngắn
ngủn của đứa trẻ thì một cảm giác râm ran bỗng lan tràn khắp cơ thể. Tuyên giật
mình, vội tìm cách thu tay thì nhận ra con bé vừa xụ mặt như hụt hẫng. Sau vài
giây bất động, nó quyết định từ bỏ ý muốn tìm hiểu đốm lửa xanh trước mặt và
thay vào đó là rờ rẫm gương mặt anh từng chút một.
Làn da mềm mại mang theo hương thơm dịu
dàng khiến Tuyên cứ ngây ra như phỗng. Đứa nhỏ chăm chú quan sát từng đường nét
trên mặt anh như một nhà khoa học đang muốn kiểm tra lại giả thiết nào đó. Hai
người họ cứ thế chăm chăm nhìn vào mắt nhau cho tới khi con bé đột nhiên nhoẻn
miệng cười.
Nó rướn người, vòng tay ôm lấy cổ Tuyên
rồi thân thiết ngả đầu vào người anh như làm nũng. Hành động ấy không biết vì
sao lại khiến anh suýt nghẹt thở. Lồng ngực căng lên trong cảm giác nhức nhối. Từng
trận run rẩy phát ra, mang theo nỗi xúc động dâng trào.
Tại sao trên đời lại có một đứa trẻ đáng
yêu như vậy? Mọi người không phải vẫn thường nói Tuyên có mạng khắc trẻ con hay
sao? Bất cứ đứa nào nhìn thấy anh, nếu không khóc cũng tìm cách bỏ chạy. Từ bọn
trẻ nhỏ trong Phòng Chờ đến con bé Tinh Tinh nhà hàng xóm ngày trước…Vậy mà cô
bé này, chẳng những thôi khóc khi nhìn thấy Tuyên mà còn tỏ ra yêu thương, gần
gũi. Chẳng những không bỏ chạy mà còn bám riết lấy anh không rời.
Nhưng nhắc đến con bé Tinh Tinh mới thấy
cô nhóc này giống nó y hệt. Thảo nào ngay giây phút đầu gặp gỡ đã thấy gương
mặt nó trông quen như vậy. Nhưng tại sao Yên Vũ lại có thể thu hút được đứa trẻ
này? Chẳng lẽ vì nó lầm cô ta thành Yên Nhi sao?
- Con đói không? – Tuyên thử tìm thứ gì
khác thu hút sự chú ý của con bé – Chúng ta ăn gì đó nhé.
Xét theo lý, nếu nó được sinh ra và lớn
lên dưới địa ngục thì sẽ không biết khái niệm ăn uống hay nạp năng lượng là gì.
Vì nơi đó nuôi dưỡng người ta đến bất tử. Hay nói một cách khác, địa ngục cưỡng
chế những người bị nhốt vào đó phải sống đến khi nào họ thật sự nhận thức được sai
lầm của chính mình. Còn khi đã trở lại Trung giới này, cô bé buộc phải nạp năng
lượng nếu muốn tồn tại.
- Thử cái này xem. - Tuyên nhẹ nhàng mang
nó về phía bàn ăn rồi thong thả cầm lên một bông hoa màu tím nhạt.
Nhận thấy cô bé vẫn không hề có chút phản
ứng, anh bắt đầu giải thích.
- Con cầm cái này đưa lên mũi. Chậm rãi
hít thật sâu, sẽ cảm thấy trong người khoan khoái.
Trong lúc khom người xuống gần nó, hương
thơm tươi mát trên người con bé lại vô tình bay vào mũi Tuyên lần nữa. Khung
cảnh này chẳng những giống với lần anh dạy Yên Nhi sử dụng hoa trước kia mà cả
mùi hương trên người con bé cũng có sự tương đồng đáng kể. Cuối cùng thì chuyện
lạ lùng gì đang xảy ra ở đây vậy?
Giữa lúc Tuyên còn đang ngồi ngơ ngác thì
cô bé đã ngây ngô thực hành cái lý thuyết mà nó vừa nghe được. Sau khi mím môi,
vói tay lấy cho mình một bông hoa có màu sắc tương tự, nó bắt đầu đưa lên mũi
ngửi. Thái độ ngoan ngoãn và nghe lời đến không chịu được. Cô bé không hề biết
người đàn ông đang ngồi phía sau vẫn đang nhìn nó không chớp mắt. Ý tưởng kinh
hoàng bất ngờ lóe lên khiến anh gần như á khẩu. Không, con bé chắc chắn phải là
con của Young Min và Yên Vũ. Vì người bị giam trong phòng 2034 rõ ràng là Triệu
Yên Vũ kia mà!
Chị...chị ơi có bị nhầm lẫn không ạ, ở đoạn cuối ấy...không phải con của anh YM và chị Yên Vũ vì Yên Vũ còn bị giam (?) (Em cứ ngờ anh Tuyên nghĩ là con của YM và YN vì YV còn bị giam thì hợp lí hơn - phải không nhỉ?) Em lại nhiều chuyện rồi...lại lặn...
Trả lờiXóaChị cũng không biết ý em hỏi là gì, hehe
XóaNhưng mà đoạn cuối là đúng rồi. Không có sai đâu ^^
Chị Tiểu Vân ơi, cho em hỏi xíu. Chị chỉ em cách tạo web được ko ạ? Em mò hoài mà ko ra.
Trả lờiXóaÀ hôm nay ko có chap hả chị
Tò mò về đứa nhỏ quá, nó có nhiều điểm giống Yên Nhi gê
Tạo web thì chị không biết đâu em. Tiểu Vân chỉ dùng blog thôi >.< Mà là blogspot chứ không phải các trang khác đâu.
Xóa