Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

TT.T151



PHẦN BA - NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
TẬP 151 - THẦN TUYÊN

Trở về nhà cùng với năm thùng Heaven và lời hứa hẹn “sẽ sang chơi” của Yên Vũ, tâm trạng tôi tồi tệ không thể tả. Có những lúc nằm mơ, tôi còn thấy ông trời làm phép để cô em vợ kia mãi biến mất khỏi đời mình. Để rồi sau đó phải hối hận vì nhận thấy vợ yêu héo mòn trong thương nhớ. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mỗi lần gặp con bé ấy là y như rằng sẽ xảy ra chuyện. Nếu không phải do nó nói điều gì đó khiến cho tôi nghịch tai thì cũng là ông anh trời đánh cứ liên tục tìm cách gây rắc rối.

     Càng buồn lòng hơn khi nỗi cay đắng khó chịu kia lại không thể san sẻ cùng Yên Nhi được. Chồng không thích gặp em gái, cô bé của tôi biết giải quyết như thế nào?

Im lặng nhờ em đi vào mộng đẹp, tôi bắt đầu chuyển sự chú ý vào một thứ khác là sợi dây chuyền lấp lánh. Nếu tỉnh dậy, Yên Nhi có thể sẽ tức giận vì cho rằng tôi không tin tưởng em. Nhưng lực cám dỗ về hình ảnh trong chiếc hộp trái tim kia quá lớn. Hay nói đúng hơn là khao khát độc chiếm em từ thể xác đến linh hồn trong tôi quá mãnh liệt. Nếu trước giờ Yên Nhi  không hề đeo nó, bên trong hộp chắc chắn vẫn trống rỗng. Lẽ nào vì em sợ tôi biết được điều này nên mới khăng khăng từ chối?

- Đừng giận anh, em nhé! – Tôi đánh bạo, nuốt ực một cái – Anh chỉ muốn biết…

Một bàn tay nhẹ nhàng lần tới bên cổ áo, cầm lên chiếc hộp nhỏ. Tay còn lại run run mở nắp hộp.

Sau vài lần chớp mắt mà vẫn thấy hình ảnh hiện lên không thay đổi, hai tay tôi bắt đầu tê rần trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác. Dáng bộ ngại ngùng của Yên Nhi chiều nay chẳng lẽ đều là giả tạo? Những lời lẽ yêu thương em thường nói chẳng lẽ chỉ là để ngụy trang cho sự hy sinh ngu ngốc của mình? 

Lời cảnh báo của Yên Vũ hồi chiều bất giác lại vang lên mồn một.

Đừng nghĩ rằng chị ấy từ chối ở cạnh anh Young Min là vì yêu anh…Nếu thật sự để anh vào mắt thì sao Yên Nhi mãi không dám đeo sợi dây chuyền anh tặng?...Chẳng phải mặt bên trong có thể cho thấy người mà chủ nhân nó đang thương nhớ sao?...Anh nghĩ chị Yên Nhi làm sao dám để chồng mình phát hiện hình ảnh bên trong là của một người đàn ông khác?

Anh Tuyên, từ lúc nào anh trở nên ngây thơ, dễ gạt như vậy? Hai người họ, kẻ có tình, người có ý. Nay còn thêm đứa con làm sợi dây ràng buộc. Anh nghĩ tình cảm sẽ dễ dàng bị cắt đứt như thế sao? Chị ấy ở lại bên cạnh anh, nhưng trái tim lại luôn hướng về một người khác

Là mình thật sự ngu ngốc hay đã quá xem thường tình chị em ở một cô gái trong sáng và thuần hậu như Yên Nhi? Em đã từng vì em gái mà nhường lại mối tình si mê đầu đời. Sau đó còn dùng chính thân mình để thay cô ta lừa gạt anh Chín. Vậy thì chuyện giả vờ yêu tôi để Young Min không vì đứa con mà vứt bỏ Yên Vũ cũng là chuyện hoàn toàn có thể.

Tôi vẫn nhớ mình đã không thấy em đeo sợi dây chuyện kể từ sau đêm hôm đó. Cô người hầu ở nhà Young Min cũng từng nói, sau khi anh ấy và Yên Nhi bước vào phòng, ngoài tiếng khóc của em lúc đầu thì không còn nghe thấy âm thanh gì khác. Như vậy, có phải chuyện xảy ra giữa họ là hoàn toàn cam tâm tình nguyện? Có phải em đã quyết trao thứ quan trọng nhất của người con gái cho anh Chín trước khi chấp nhận cái án chung thân bên cạnh tôi? Sự nhiệt tình của Yên Nhi trong đêm trước có phải cũng vị muốn che giấu cho thân thế của đứa trẻ? Em chấp nhận hy sinh nhưng vẫn muốn gìn giữ điều gì đó thuộc về Young Min, để mỗi khi nhìn thấy nó lại cảm giác như anh ấy vẫn luôn bên cạnh?

Lúc được hỏi về sợi dây chuyền  thì cô bé chỉ có thể ấp úng bảo rằng “không muốn nó bị hỏng” nên đã “đem cất”. Mọi nghi vấn trong lòng mình cũng lập tức theo lời giải thích của em mà tan biến. Ngày hôm nay nghĩ lại  mới thấy bản thân đã quá bất cẩn, quá tin vào những lời em nói.

Sợi dây chuyền không có tình cảm nên chẳng bao giờ nói dối. Chỉ có con người mới vì những lý do khác nhau mà nói ra điều ngược với trái tim mình. Khổ tâm vì em làm đủ mọi chuyện, cốt chỉ mong Yên Nhi có thể được sống và làm những điều mình muốn. Thật không ngờ, em đến cuối cùng cũng không học được cách nhìn thẳng vào mong muốn của mình. Sự hy sinh ngu ngốc không chỉ tước đi quyền được sống hạnh phúc của em mà còn chà đạp tình yêu chân thành nơi tôi.

Nghĩ đến việc những lời em nói, những điều em làm đều là để đánh lừa mình, quả tim tôi như chỉ muốn thôi đập. Nhưng bản thân lại không thấy giận em bằng việc tự trách mình. Trách mình đã tự đánh giá quá cao bản thân, cho rằng vài tháng ngắn ngủi của tôi có thể đánh bại mấy năm trời của anh Chín. Nếu ngay từ đầu tôi chịu hiểu ra điều đó thì biết đâu đã có thể ngăn chặn em khỏi hành động ngu ngốc này.

Vất vả tìm cách đẩy từng luồng không khí vào phổi, lồng ngực tôi đau điến như vừa bị ai đó nghiền nát. Một nỗi ê chề pha lẫn thất vọng đang tìm cách xô ngã thần trí vào trong cõi tuyệt vọng. Tôi há hốc miệng quay qua nhìn em rồi lại ngẩn ngơ đảo mắt khắp phòng. Hai mắt từng chút, từng chút hoa lên. Trong óc chỉ còn lại khoảng không trống rỗng.

- Vậy mà bấy lâu nay anh vẫn tưởng…Anh tưởng mình có thể…

Cảm giác thống khổ cuồn cuộn nổi lên như một cơn bão, cuốn theo chất lỏng màu đỏ tanh hôi tuôn khỏi khóe miệng. Tôi hấp tấp tìm cách xoay người, tránh không cho máu rơi trúng Yên Nhi bé bỏng. Trong lúc vội vã, lại ngã sấp trên mặt đất, mãi không đứng dậy được.

Hình phạt chốn Trung mới thật đáng sợ. Dù mỗi đêm vẫn âm thầm đem quyền năng của mình ra chữa trị, vết thương của tôi vẫn chưa thể bình phục. Và rất nhiều khả năng  nó sẽ còn tiếp tục đeo bám cho đến tận lúc chết.

Cũng khó trách vì nếu dễ dàng chữa lành như vậy, sẽ có rất nhiều người dưới nhân gian cảm thấy bất công khi một số khác may mắn hơn họ, được ai đó ở đây đem những điều mình quan sát được kể lại tất cả. Không được phép tiết lộ là một trong những nguyên tắc quan trọng nhất của Trung giới.     

Sau vài lần tiếp tục nôn ói dưới sàn nhà lạnh lẽo, tôi mới có thể chật vật đứng dậy. Khập khiễng lê người ra khỏi phòng ngủ và trốn chạy em như một ông chồng tệ bạc. Hay nói khác đi là đang lảng tránh thất bại của mình như một kẻ hèn hạ, thảm hại.  

Nặng nề lê bước vào Phòng Ghi, trong đầu tôi hoàn toàn không hề có mục đích cụ thể. Mong muốn duy nhất là được rời khỏi căn phòng ấy, nơi hiện diện người con gái đã đâm nát trái tim mình cùng bằng hình ảnh người đàn ông mà cô ấy yêu ngay trước ngực. Một mớ hỗn độn chậm rãi xoay vòng trong tâm trí, khiến tinh thần có chút chới với. Lần thứ hai sau ba tháng dài hạnh phúc, tôi lại có cảm giác mình đang rơi xuống vực sâu không đáy.

- Tiểu Vương Gia lại đến à? – Người đàn ông vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng đứng dậy.

Thì ra trong lúc vô thức, mình lại đi thẳng đến chỗ này.

Tôi gật đầu rồi nhếch miệng cười nhạt. Trên tấm gương sáng đang hiện hữu hình ảnh Tuyết Vinh đi cùng người đàn bà xấu xí trên cầu thang tối. Bà ta chỉ cho em cách khỏi động động cơ, khiến những bậc thang kia tự động duỗi thẳng.

- Họ đang làm gì vậy? – Tôi sốt ruột ngồi vào chiếc ghế trống – Bà ta dẫn cô ấy đi đâu thế?

Mới không theo dõi em có một ngày mà hiểu biết của tôi dường như đã bị thiếu mất một mảng lớn. Toàn bộ đau khổ trong chớp mắt đã bị tạm gác sang một phía. Có lẽ Tuệ Hà muốn đưa Tuyết Vinh đến chỗ Cát Nhã.

Người phụ nữ ấy, sau lần khuyên bảo em đến gặp Tống Văn Chu bất thành đã ở luôn tại nhà ông ấy và vô tình trở thành vật cản trở đối với kế hoạch của Phạm Sỹ Nguyên. Hắn giam lỏng bà ta bấy lâu nhưng lại không hề động thủ trong khi người phụ nữ ấy thì cứ khăng khăng nói rằng hắn nhất định sẽ có lúc bị bí mật bà ấy đang nắm giữ mà trả giá đắt. Tôi đã từng triệu người theo dõi Cát Nhã đến hỏi nhưng anh ta đến giờ vẫn chưa xác định ra bí mật ấy là gì.

Mẹ Cảnh Huy là bạn thân với người yêu của Phạm Sỹ Nguyên. Bà ta chết vì đã trót khuyên người phụ nữ đó kết hôn cùng Tống Văn Chu. Cát Nhã một mặt là bạn thân của Đặng Huệ Lâm nhưng đồng thời cũng là chỗ tâm giao với Văn Chu. Những điều này hình như chẳng làm nên mối liên hệ nào để việc lý giải bí mật mà bà ta nói đến.

- Tiểu Vương Gia, ngài chảy máu?

- Lui xuống. – Tôi cau mày, cáu kỉnh ra hiệu – Đừng làm phiền.

- Dạ.

Tuệ Hà quả nhiên đưa Tuyết Vinh đến chỗ Cát Nhã. Trong mật thất tối om, mỗi phòng giam chỉ chừa ra một ô vuông nhỏ có song sắt. Tôi căng thẳng khi thấy em bất ngờ dừng lại trước cửa phòng giam của Thanh Thiện. Cô gái này sau một thời gian lưu lạc, cuối cùng cũng bị Phạm Sỹ Nguyên bắt lại. Hắn ra tay với ả nhiều lúc thật tàn nhẫn. Nhưng sau đó lại hành hạ chính mình. Tình cảm của hắn đối với Thanh Thiện hình như có đủ yêu và hận. Yêu sâu sắc phần của Thu Cúc và căm phẫn cực độ những gì thuộc về Văn Chu. Phạm Sỹ Nguyên vừa khiến Thanh Thiện bị cảnh sát truy lùng, vừa đem cô ta về đây lánh nạn. Vừa ra tay đánh đập vừa lo thuốc men để điều trị. Mâu thuẫn nội tâm sắp làm hắn trở nên điên dại.

- Cô ta cũng ở đây? – Tuyết Vinh bàng hoàng, nhìn đăm đăm vào bộ dạng không thành người của cô gái – Không phải đang cao bay xa chạy?

- Con biết nó?

- Tên cô ấy là Thanh Thiện, con gái tình nhân cũ của…chồng dì.

Gương mặt biến dạng của Tuệ Hà trong phút chốc càng trở nên nhăn nhúm. Bà ta cố giương hết mức hai cái khe nhỏ hẹp về phía người đang ngồi run rẩy dưới sàn nhà. Rồi như chợt hiểu ra điều gì, người phụ nữ đó lại đột nhiên cười lớn:

- Thì ra là vậy…Thì ra là vậy… hahaha…

- Dì cười cái gì? – Trong bộ em có vẻ đề phòng – Chuyện này vui lắm sao?

Tội nghiệp Tuyết Vinh, mấy tháng qua em lúc nào cũng sống trong trạng thái căng thẳng. Tinh thần phải thường xuyên đề cao cảnh giác nên mới dễ hoảng hốt thế này.

- Vui. Đương nhiên là vui rồi… - Tuệ Hà ngửa đầu cười ngất - …Thảo nào lão già ấy vẫn luôn dùng chân đá vào tường sau mỗi lần bước ra từ căn phòng đó.

- Ông ấy còn quan tâm đến… ?????? - Em đang nói thì bất ngờ nín bặt.

Tiếng cười lớn của người dì đã khiến Thanh Thiện thức giấc. Ngay khi nhận ra giọng nói của Tuyết Vinh, cô ta lại càng như một người sắp chết vừa lấy được sức sống.

- Triệu Yên Nhi – Hai cánh tay đầy những vết máu vung vẩy loạn xạ qua khung cửa – Có thật là cô không?

- Đến lúc này mà cô vẫn còn căm ghét tôi vậy sao? – Em hốt hoảng đưa tay ôm bụng rồi lùi về sau, cả người run rẩy vì xúc động.

- Không không. – Thanh Thiện lật đật giải thích  - Tôi biết mình đã sai rồi. Chỉ xin cô hãy cứu tôi, cứu tôi với.

- Cứu cô? - Câu nói được Tuyết Vinh phát ra với một chút ngạc nhiên cùng trào phúng – Cô nghĩ tôi muốn làm điều đó sao…Tống…Thanh…Thiện?

- Đừng mất thời gian với con nhỏ. Người dì muốn con gặp không phải là nó.

Khi em đang chuẩn bị theo dì bước về phía trước thì thông điệp quan trọng nhất đã được cô gái trong ngục gửi tới.


1 nhận xét:

  1. Có phải nói về anh Huy không nhỉ? Chap này buồn quá chị Vân ơi~

    Trả lờiXóa

 photo 123_zps412de85a.jpg