Sau vài phút cố gắng định thần, Thần Tuyên
bất chợt nghĩ ra một…phép thử. Mới nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng trong khi chờ
Young Min đến, anh cũng không có cách nào khác để dập tắt mối lo ngại trong
lòng.
Mang theo cô cháu gái đi đến chiếc tủ nhỏ
đầu giường, Tuyên cẩn thận lấy ra cuốn album bìa đỏ. Đây là vật duy nhất anh
mang về trong lần cuối cùng đến thăm Tuyết Vinh dưới trần giới. Những tấm ảnh
trong đó đều là của gia đình Yên Nhi, ghi dấu những sự kiện quan trọng xuyên
suốt tuổi trẻ cô ấy. Vào mỗi đêm, khi một mình nằm lặng im trên chiếc giường
lạnh lẽo, Tuyên đều mang nó ra xem.
Xem để rồi ngẩn ngơ, để nhớ thương và đau
đớn…
Vừa quay đầu nhìn con bé, anh lại phải nhướn mày trước
tư thế lạ kỳ của nó. Sau khi được Tuyên đặt xuống giường, cô bé không biết từ
lúc nào đã loi choi bò dậy. Mặt giường êm khiến cả người nó nghiêng ngã, chỉ có
hai bàn tay kiên quyết vươn về phía trước. Nó đang muốn với lấy con búp bê yêu
dấu của anh.
Trong phút giây ngắn ngủi, Tuyên thật sự không biết
mình đã muốn làm gì. Ngăn chặn cô cháu gái? La mắng nó vì tự ý mò tới đồ của người
khác? Hay là giấu con búp bê đi chỗ khác?... Đến cuối cùng, điều duy nhất anh
có thể thực hiện là dùng đôi mắt long lanh quan sát đứa trẻ từng bước ôm lấy
con búp bê, hai tay mân mê ngồi xuống giường.
Cặp mắt ngây thơ của nó ngập ngừng hướng về Tuyên, đến
khi nhận thấy không có dấu hiệu nguy hiểm mới an tâm ôm siết con búp bê trước
ngực. Thái độ thỏa mãn đến vui vẻ.
Nhớ lại ngày ấy, khi Yên Nhi cặm cụi làm ra thứ vật
phẩm này, chắc cũng đang nghĩ đến lúc nó được con gái mình yêu thích như thế. Lúc
đầu, em còn lo sẽ bị con chê xấu. Ai ngờ, cô cháu gái này vừa nhìn thấy đã lập
tức chộp lấy, yêu thương ôm ấp như món đồ thân thiết. Có lẽ nó không bao giờ
nghĩ tới, con búp bê xấu xí kia vốn là vật bất khả xâm phạm, chỉ mình Tuyên bốn
năm qua là có quyền sờ đến.
Trên đó vẫn còn phảng phất mùi hương của Yên Nhi.
- Đây là lần mẹ con đoạt giải nhất cuộc
thi tiếng hát sinh viên toàn quốc. – Anh nuốt nghẹn, cố mở ra cuốn album cũ –
Mẹ hát hay nên thi đâu đậu đó, là vàng oanh giữa chim sẻ.
Đứa trẻ vừa nghe thấy âm thanh do Tuyên
phát ra đã lập tức nhích người đến gần. Cơ thể nhỏ bé dễ dàng chui vào giữa hai
cánh tay anh, thái độ dựa dẫm đến kinh ngạc. Con búp bê nằm an phận trong tay
nó cũng vô tình trở thành chiếc gối dựa êm ái. Đôi mắt lim dim chỉ lơ đãng nhìn
vào tấm hình bên dưới ngón tay Tuyên rồi chớp nhẹ.
-
Còn đây là ảnh mẹ con lần đầu bước chân vào giảng đường đại học – Anh sốt ruột
“giới thiệu” cho nó hình ảnh bên cạnh.
Hai cô gái trong những bức hình đó tuy
giống nhau nhưng không phải là một. Chỉ có điều, phản ứng của đứa trẻ trước mặt
lại chẳng có gì khác biệt. Có lẽ Tuyên đã quá hốt hoảng trước ý nghĩ người bị
nhốt trong căn phòng kia là Yên Nhi nên mới trông mong vào khả năng nhận diện
của cô bé lên bốn này.
Đang bần thần tự trách và cười cợt bản thân,
anh bỗng cảm nhận thấy đứa trẻ trong tay vừa chồm người về phía trước. Hai tay
nó mò mẫm, vất vả tìm cách lật quyển album sang trang nhưng không được.
- Muốn coi tiếp à? – Tuyên lại nhướn mày
nhìn nó – Con có thể mở miệng nhờ chú mà.
Con bé lén đưa mắt nhìn anh như thể cũng
nhận ra đó là một lời đề nghị có pha chút la trách. Nếu nó quả thật bị câm từ
lúc vừa lọt lòng mẹ thì đây đúng là điều bất hạnh. Nhưng giả sử…cháu anh vì quá
sợ hãi hoặc không thể mở miệng do di chứng của việc bị nhốt trong địa ngục thì Tuyên
nhất định phải tìm cách để nó chịu cất tiếng.
- Đây là ông bà ngoại của con. – Anh bình
thản chỉ tay vào tấm ảnh cả gia đình – Con còn một người dì nhưng từ nhỏ đã bị
thất lạc, không có mặt trong này. Sau này khôn lớn, có thể nói ba cho đến nhìn
dì ấy một chút.
Như thể đang vui mừng vì không bị ép buộc
nói chuyện, đứa trẻ đã bắt đầu tỏ ra hào hứng hơn trước. Nó tập trung vào cách
di chuyển ngón tay của Tuyên, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ thử. Cô bé khiến anh
có cảm giác mình giống như vật thể lạ, không rõ hư hay thật nên cần kiểm tra để
xác định.
Nó thích chạm vào mọi thứ trên người Tuyên
và chỉ muốn được ngồi trong lòng. Bất cứ khi nào bàn chân vô tình rơi xuống
nệm, cô bé đều sẽ cố gắng xoay sở để cả cơ thể chỉ tiếp xúc với một thứ duy
nhất là Sử Thần Tuyên. Đối với nó, anh vừa là thứ duy nhất quen thuộc, vừa hư
ảo và xa lạ.
Đứa trẻ nhìn nhận anh giống một người đã
quen biết rất lâu nhưng không có dịp gần gũi. Nhìn động tác rúc vào lòng nhanh
nhẹn của nó, Tuyên có thể đoán ra con bé rất hay làm điều tương tự khi ở bên
cạnh mẹ. Căn phòng trống trải dưới địa ngục chỉ tồn tại duy nhất tình mẫu tử,
Yên Vũ chắc chắn đã ngày ngày thủ thỉ tâm sự cùng nó.
Tình máu mủ sâu sắc vậy, thảo nào khi
cô được siêu thoát, đứa trẻ này lại lâm vào trạng thái hốt hoảng và đau buồn
đến ngẩn ngơ như thế. Mất đi mẹ, đối với nó nào khác chi mất cả thế giới? Con
bé không biết đến sự tồn tại của bất cứ thứ gì khác ngoài người phụ nữ sinh ra
mình. Nhưng tại sao lại bám riết lấy
anh? Tại sao? Tại sao?
- Đứng cạnh ông bà chính là mẹ và dì. –
Lời nói của Tuyên đột nhiên trở nên dịu dàng – Khi nào gặp được ba, con nhất
định sẽ thấy dì ấy.
Đây là những tấm hình chụp được chụp vào
ngày gần với lần cuối cùng Yên Nhi còn ở trần giới nhất. So với khoảng thời
gian sống cùng anh thì không có mấy phần khác biệt. Có lẽ cũng vì vậy mà chúng
trở thành phần được Tuyên mở ra xem nhiều nhất.
Thiên thần nhỏ đang ngồi im chợt nhoài
khỏi tay anh, nghiêng đầu đem một bên má dán vào cuốn album lớn. Ánh mắt ngây
thơ của nó nhìn xuống tấm ảnh, trong khi ngón trỏ nhẹ vuốt ve gương mặt thùy mị
với đầy vẻ nhung nhớ.
- Bảo bối,…con làm gì vậy? - Cả người
Tuyên gần như đông cứng, tay run run giữ chặt quyển album bị mái đầu đen óng đè
nặng.
Đứa trẻ này tính hù chết anh sao?
Khi không lại thất thần vì gương mặt nhỏ
xíu của Yên Nhi trong đó.
Nhưng rõ ràng là con bé chỉ sờ đúng vào
chỗ ấy, trên gương mặt tươi cười của người đáng lý chỉ là dì chứ không phải mẹ
nó.
- Ngồi dậy nào. – Tuyên lạnh lùng nâng nó
ngồi thẳng dậy – Trong này… - Anh cố tình chỉ tay vào một tấm ảnh khác - …Ai
mới là mẹ của con?
Cô bé sau vài giây ngơ ngác liền ngoan
ngoãn làm theo “chỉ thị”. Nó đảo mắt một vòng quanh bức hình rồi nhanh chóng
dừng lại chỗ Yên Nhi, tay đặt lên như đánh dấu.
- Vậy còn người bên cạnh? – Tuyên xúc động
hỏi lại – Đây mới là mẹ con chứ?
- Ư… - Bé con bất mãn lắc đầu, tay ấn liên tục vào vị
trí lúc nãy.
Chỉ xét riêng thái độ ngẩn ngơ và buồn tủi
của nó vừa nãy đã đủ khiến anh bất an lắm rồi. Bây giờ còn thêm sự kiên quyết
cùng âm thanh khác thường kia càng như nước vỡ bờ, mạnh mẽ tấn công con đê bình
tĩnh của Tuyên từng đợt.
- Tiểu Vương Gia. – Lão Hùng ở ngoài cửa,
cao giọng nói vọng vào – Người bên ấy nói Cửu Vương Gia đang đi biểu diễn dưới
hạ giới. Phải nay mai mới về được.
- Không cần chờ anh ấy. – Tuyên dứt khoát
đứng dậy – Đích thân tôi sẽ qua đó.
Không thể để sự nhập nhằng này tiếp tục
kéo dài thêm nữa. Dù người bị giam trong phòng 2034 ấy có phải Yên Nhi hay
không thì lồng ngực anh cũng sắp vỡ tung ra rồi. Đứa bé này có gương mặt giống
Tinh Tinh, mang trên người mùi thơm hệt như cô ấy, lại còn liên tục tỏ ra quyến
luyến đối với Yên Nhi… Tất cả những điều đó, nếu được lý giải bằng việc cô
chính là mẹ nó thì hợp lý không gì bằng. Nhưng Tuyên ngàn lần vạn lần cũng
không muốn chúng hợp lý theo cách đó.
- Ngài mang cả…nó theo à?
- Ừ. – Anh cẩn thận đem đứa trẻ áp vào
ngực, động tác đã bắt đầu tự nhiên hơn trước – Việc ở đây giao cho ông quản lý.
Ông già nín lặng nhìn theo bóng lưng vội
vã của Tuyên. Đã bốn năm rồi, không được thấy Tiểu Vương Gia tỏ ra che chở và
gần gũi với “vật thể sống” nào như thế. Bản thân Thần Tuyên có thể không nhận
ra nhưng từ lúc đứa trẻ dưới địa ngục xuất hiện, anh vẫn chưa có một
lần nôn ra máu hoặc bước đi lảo đảo. Cô bé ấy đối với Tuyên chính là thần dược.
Mừng chị Vân trở lại, mừng em trở thành vị khách thứ 165400.
Trả lờiXóaThần Tuyên ơi Thần Tuyên, anh thật là cố chấp đối với chị Nhi quá. Buông được thì nên buông, không buông được thì phải cố mà giữ lấy. Hại người, đau mình. Hại mình, đau người.
Cô bé kia sao lại không nói chuyện nhỉ? Chẳng lẽ đã gặp phải cú sốc tâm lí hả? (tưởng tượng phong phú). Còn người được giam kia là ai (em nghĩ là chị Nhi - chắc có lẽ khi bị anh Tuyên đuổi khỏi Trung giới VN đến Trung giới HQ chị ấy từ chối anh YM, thay thế chị YV bị giam ngục. Vì ở nơi đây mới là gần nơi của anh Tuyên chăng? Thế sao bây giờ chị lại mất tâm mất tích nhỉ? Ai cứu? Cứu bao giờ? Cứu bằng cách nào nhỉ? Không lẽ Lão Trung Vương cứu, hay người mẹ của anh Tuyên - mà mẹ ảnh bị giam ở địa ngục trung giới nào nhỉ?). Tự nhiên em lại nghi ngờ thêm một chuyện, chị Yên Nhi có thể nào thoát khỏi rồi đánh thức con rồng chuyên ăn tôm cá không? Hay là chị Yên Vũ nhỉ (mà em thấy chị này chả có gì oan ức). Hay là anh Tuyên - lại ngốc thêm một lần nữa...hay là con bé kia nhỉ (mà con bé đó thì có quái gì mà oan ức TT.TT).
Rồi em muốn gặp con của chị Vinh, cực kì muốn gặp luôn. Muốn gặp lại anh Huy, cha của ảnh nữa. Chị Vinh nhiều truân chuyên nhất. (Bị hại chết, đến trung giới lại bị bắt làm osin, may mắn lấy anh Tuyên lại bị đưa đến thế giới này, chưa hết yêu anh Huy rồi nhận ra - tự tay phá hủy gia đình, giết cha ruột, rồi cưỡng bức, rồi mất anh Huy, rồi gặp cảnh dì Hai thân tàn ma dại...mong chị Vinh sẽ có được một ngày hạnh phúc thật sự. Mong là trong những tập tiếp theo lại thấy một chị Vinh mạnh mẽ, kiên cường và ấm áp như mặt trời vậy.
Cuối cùng người em không muốn gặp nữa là Song Y couple - hai anh chị bị tự kỉ, tự ngược nặng. Mong hai người sớm siêu sinh í lộn siêu thoát...=.= (càng nói càng bậy). Mong hai người mau thoát khỏi tình cảm dằn vặt, đường đường chính chính, oanh oanh liệt liệt mà yêu nhau rồi hạnh phúc ^~^.
Ôi em lại luyên thuyên như cũ (người ta tận dụng 15ph onl mỗi tối ấy nhá).
Ừ ừ, chị thương bé lắm luôn. Em đoán có nhiều cái đúng đến bất ngờ, nhưng nhiều chỗ cũng sai đến thảm hại, hờ hờ...Có điều, dù người bị nhốt chung với cô bé kia là ai thì họ chắc chắn cũng chết rồi em ạ.
XóaVà còn nữa, nó không nói được là vì sự thay đổi qua đột ngột về môi trường sống. Em cứ nghĩ đi, bốn năm chỉ biết duy nhất một thứ. Nay thứ đó mất đi lại xuất hiện thêm tỉ tỉ thứ khác. Đối với một đứa trẻ lên bốn thì đó là sự chấn động rất lớn.