PHẦN BA - NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
TẬP 132 - THẦN TUYÊN
Không biết bệnh thương người có phải là một thứ virút
lây truyền hay không. Mà sao những giọt nước mắt ngắn dài trên gương mặt hoảng
loạn của em gái em cứ làm tôi ray rứt. Nhìn cô bé khóc đến phát ngất, trong đầu
tôi liền liên tục hiện lên vẻ mặt đau lòng của Yên Nhi nếu nhìn thấy cảnh này.
Chỉ cần Yên Vũ không được vui, cô bé nhà tôi nhất định cũng mất ăn mất ngủ.
Tại sao lần nào anh Chín gây họa, tôi cũng phải là
người đứng ra giải quyết? Tại sao đối tượng để anh “gây hại” không phải ai xa
lạ mà cứ là người con gái tôi yêu? Bây giờ Yên Nhi mang trong bụng đứa con của
anh ấy, tôi lại phải nghĩ cách để lừa em rằng nó là con của mình. Chẳng những
vậy còn không được tỏ ra buồn bực hay tức giận mà lúc nào cũng phải giả bộ vui
mừng, phấn khởi trước mặt em. Nhưng nếu để bản thân tự do bộc lộ cảm xúc, tôi
lại lo em sẽ liên tục tìm cách tự trách mình, lo em vì mặc cảm tội lỗi mà mang
theo con rời khỏi tôi vĩnh viễn.
Phải chăng vì Yên Nhi đã phần nào đoán ra mọi việc nên
đêm qua mới…? Em tìm cách dụ tôi lên
giường, hỏi han về cảm giác mang thai…có phải cũng đều do lo sợ sẽ mang thai
đứa con của anh Chín? Và cách xử sự ngu ngốc của tôi đã vừa vặn làm em an tâm
về điều đó? Cô bé hẳn đang chờ đợi được mình đưa đến Vườn Linh Hồn một lần
nữa?!?!?!?!?....Cô bé đáng thương của anh, tại sao em lại chọn cách chịu đựng
một mình như thế?
- Sáng giờ anh đi đâu? – Yên Nhi vừa nhìn thấy tôi đã
vội vàng chạy đến – Làm người ta tìm mãi.
- Anh ra ngoài làm chút chuyện – Tôi nỗ lực thu hết
mọi vẻ mệt mỏi đem đi cất – Em dậy lâu chưa, bảo bối?
- Anh vừa đi là em tỉnh. – Cô bé khẽ rướn người, đem
những lời lẽ ngọt ngào bỏ vào tai tôi như đang làm nũng - Không có anh, em ngủ
không được.
- Vậy tối nào mình cũng nhau vận động một chút rồi hãy
ngủ, chịu không? – Tôi cố tình thì thầm vào tai em.
- Không...Không muốn... - Tiếng cười thẹn thùng của Yê
Nhi cứ thế nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đang rướm máu.
Đôi tay nhỏ liên tục đánh vào trước ngực nhanh chóng
bị tôi bắt được, sau đó gọn gàng đem cả cơ thể đang vùng vẫy ôm thật chặt. Vừa
giữ được em, tôi đã vội vàng khom người, vùi mặt thật sâu vào hõm cổ trắng mịn,
nhiệt tình hít lấy hương thơm dễ chịu.
Sự đụng chạm làm em nhột đến mức cả người đều co rúm,
nhưng hai cánh tay thì vẫn kiên trì vuốt ve trên lưng tôi như người mẹ hiền
đang dỗ dành đứa con nhỏ.Từng tuổi này mà chưa được ai đối xử ân cần như vậy
khiến tôi vô cùng xúc động. Chỉ muốn bằng mọi giá moi ra trái tim này để em có
thể nhìn thấy.
Yên Nhi lúc nào cũng nói sự tồn tại của tôi mang đến
cho em cảm giác an toàn. Nhưng kỳ thực, bản thân tôi lúc nào cũng nhận thấy
điều ngược lại. Sự yêu thương, chăm sóc từ em mới là món quà có năng lực xua đi
mọi cảm giác mệt mỏi. Nụ cười trên môi em là ngọn lửa ấm áp làm tan chảy mọi ngóc
ngách trong cõi lòng băng giá. Vì em, tôi sẵn sàng nhận lấy mọi đau khổ. Miễn
là gương mặt kia có thể luôn tươi cười rạng rỡ, đôi tay kia có thể mãi mãi ở
trên lưng vỗ về.
- Yên Nhi... – Tôi bắt đầu bước đi trên ranh giới giữa
những lời nói dối và cảm xúc chân thật – Anh muốn cùng em sinh một đứa con...
- ...
- Một đứa con lương thiện và xinh đẹp như mẹ nó...
-...
- Mình cùng nhau quay lại khu vườn ấy, em nhé! – Nhích
người ra khỏi cơ thể đang bất động của cô bé, tôi cố bình tĩnh đè xuống mọi đau
đớn – Anh hứa sẽ cùng em chăm sóc và yêu thương nó...sẽ dạy nó cách yêu thương
và chăm sóc em...không cho nó làm em phải khóc...
- Em chỉ muốn được cùng anh có chung điều gì đó. – Yên
Nhi đột ngột ngắt lời – Thậm chí còn mong, mình có thể cùng anh hòa thành
một...
Rồi chúng ta
sẽ cùng có những đứa con khác. Rồi chúng ta sẽ cùng có những đứa con khác mà. Tôi thống khổ liên tục tự an ủi mình.
- Đi với anh…Đi tìm con của chúng ta.
Khác với thái độ lần trước, Yên Nhi hôm nay bước chân
vào Vươn Linh Hồn trong trạng thái rụt rè, e ấp khiến người ta thấy xao động.
Bước chân em líu ríu như vừa nôn nao lại vừa hồi hộp. Thỉnh thoảng còn ủy mị
dựa vào người tôi, mắt e dè quan sát cây cối xung quanh. Thái độ này quả thật
khiến tôi đau lòng không dứt.
- Hôm trước anh nói làm sao để biết mình đã tìm được
một đứa? – Cô ấy lại ngại ngùng hỏi.
- Trước bụng em sẽ có cảm giác ấm nóng – Tôi đau đớn
đặt điều để kế hoạch trở nên thuận lợi.
- À. – Em chăm chú lắng nghe rồi an tâm gật đầu.
Kế hoạch đền bù cho anh của em sắp thành công rồi cô
bé à. Và kế hoạch làm cho em an tâm của anh cũng sắp kết thúc trong mỹ mãn.
Nhưng tại sao tâm can vẫn không thôi gào hét?Yên Nhi, anh cảm thấy mình sắp
không thể bước thêm bước nào nữa…
- Có phải vì con người em không tốt nên mới...?
Đi một vòng mà vẫn chưa thấy gì khác lạ khiến Yên Nhi
bắt đầu sốt ruột. Bàn tay nhỏ càng túc càng toát mồ hôi lạnh.
- Không phải em không tốt... – Tôi nhẹ nhàng tìm cách
trấn an - ...Mà là quá tốt để tìm thấy một linh hồn phù hợp.
- Nhưng lỡ như không tìm thấy...
Nhìn thấy ánh mắt bất an của em, tôi cảm thấy không đành
lòng nên xoay người cô bé lại. Cẩn thận đặt hai tay mình lên vòng eo mảnh
khảnh, tôi giả vờ đánh lạc hướng vợ.
- Có thể vì bụng em nhỏ quá...làm sao chứa nổi đứa
trẻ?
- Nhỏ ư? – Yên Nhi hốt hoảng nhìn xuống chỗ đang bị
tôi chạm vào – Nhưng từ khi ba mẹ sinh ra đã như vậy.
Tranh thủ lúc em vừa chuyển di tầm mắt, tôi lập tức
vận sức truyền đến trước bụng cô bé một luồng khí ấm dịu nhẹ.
- Tuyên... – Em như người mất hồn, vội nắm lấy tay tôi
– Tuyên...
- Thế nào?– Tôi cố bày tỏ thái độ sốt ruột - Có phải đã nhận thấy điều gì đó?
- Em...
Nhìn vào cặp mắt long lanh vì xúc động của em, tôi chỉ
hận không thể đập đầu vào thân cây kia mà chết.
- Em thấy, thấy dưới bụng hình như hơi nóng...– Yên
Nhi bối rối rơi lệ - ..Có phải con đã ở trong này rồi không anh?
Đủ rồi...đủ rồi... Tôi thật sự không thể chịu nổi thêm
nữa. Đóng kịch trước mặt một tâm hồn trong sáng và thánh thiện như em đáng để
mình bị đưa xuống địa ngục.
- Nếu thấy vui thì xin em đừng khóc... – Tôi đau đớn
hôn lên bờ môi đang run run vì xúc động - ...Đừng khóc nữa được không em?
Nhưng Yên Nhi càng lúc lại càng khóc lớn.
- Cuối cùng em cũng có được một “thứ” của anh...Cuối
cùng em cũng được mang trong người phần nào đó thuộc về anh...- Cô ấy nghẹn
ngào để mặc tôi âu yếm - ...Tuyên, em thật sự rất hạnh phúc...
Đứa trẻ này không hề có phần nào của anh, thâm tâm tôi
quằn quại giãy giụa, Yên Nhi, đứa trẻ này hoàn toàn không có phần nào của anh
trong đó.
Chỉ có một trái tim lúc nào cũng hướng về em. Một trái
tim đang đấu tranh từng phút để có thể yêu con em như chính giọt máu của mình.
Một trái tim đang vẫy vùng không bao giờ muốn tha thứ cho anh Chín.
Chính anh là người đã cướp đi giây phút thiêng liêng
hạnh phúc này. Chính anh là người đẩy tôi vào thế phải nói dối để bảo vệ tâm
hồn bị tổn thương tơi tả của cô bé. Tôi hận anh và sẽ không bao giờ tha thứ về
điều đó, không bao giờ...
- Anh... – Yên Nhi cuống quýt kêu lên khi bất ngờ bị
tôi lôi kéo – Đây là nơi “công cộng”.
- Anh mặc kệ. – Tôi nóng nảy đẩy em nằm xuống thảm cỏ
êm mượt – Cần kiểm tra nhà mới của con một chút.
- Không được, không được như thế.– Cô bé hốt hoảng đưa
tay giữ chặt gấu áo – Nếu để ai nhìn thấy.
- Sẽ không có ai – Tôi càng bướng nói bừa.
Một tay dùng sức giữ lấy hai cổ tay em, tay còn lại dễ
dàng đem chiếc áo màu phấn hồng kéo lên khỏi rốn. Yên Nhi xấu hổ đến nổi hai má
đều đỏ bừng, nằm thở dốc trên mặt đất.
- Đây là nơi con chúng ta sẽ sinh sống? – Tôi nhẹ
nhàng vuốt ve cái bụng trắng phẳng lì của em.
Nếu buộc phải chấp nhận, thì chi bằng cứ tự lừa dối
mình trong tình yêu dành cho cô bé.
- Có phải sau mấy tháng sẽ lớn hơn một chút? – Tôi
tiếp tục cúi đầu hôn nhẹ làm em run rẩy - Chắc mẹ nó khi ấy sẽ đi lại rất vất
vả.
- Làm ơn... – Yên Nhi vô lực mím môi - ...Đừng nghịch
em nữa...
Trước thái độ cầu xin của em, tôi chỉ mỉm cười mà
không hề có ý dừng lại động tác. Phản ứng nhạy cảm mà chân thật của em lúc nào
cũng đẩy tôi vào chỗ máu xông lên não. Nếu đem so sánh cùng Ngọc Thủy thì tốc
độ mất kiểm soát còn cao hơn gấp bội.
Hết hôn lại cạ mũi trước bụng em, tôi hoàn toàn vừa
lòng khi nhận ra cô bé đã không còn giãy giụa. Hai tay tìm cách vùng vẫy cũng
ngoan ngoãn thả xuôi bên người. Hơi thở ngọt ngào mỗi lúc một trở nên dồn dập,
đứt quãng.
- Cảm ơn em. – Tôi nhoài người, khẽ nâng gáy em dậy –
Cảm ơn vợ yêu dấu đã giúp anh mang thai đứa bé này.
- Anh là thằng ngốc – Yên Nhi khẽ chớp nhẹ đôi mắt
đẹp, đầu hơi ngửa ra sau vì sự nâng đỡ của tôi.
- Phải, anh là thằng ngốc. Một thằng ngốc may mắn tìm
được bảo vật.
Vội vàng hôn dồn dập môi em, tôi lúng túng muốn che đi
giọt nước mắt vừa thừa cơ lăn xuống. Nhưng chiếc cổ trắng…trống không đã vô
tình nhắc nhở một điều gì đó.
- Yên Nhi, sợi dây chuyền anh tặng em đâu?
- Em... – Giọng nói khẽ thì thầm như sợ hãi - ...Em sợ
mất nên đã đem cất...
- Đừng cất, anh muốn thấy em mỗi ngày đều đeo nó.
Mai Tiểu Vân nghỉ. Mốt mới post tiếp được nha mọi người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét