PHẦN BA - NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
TẬP 137 - TUYẾT VINH
Chiếc Volvo chậm rãi dừng lại vài giây, trước khi cánh
cửa sắt tự động được mở. Phạm Sỹ Nguyên khẽ liếc mắt nhìn kính chiếu hậu rồi
nhấn ga cho xe chạy thẳng về phía trước. Một con cáo già như hắn chắc chắn sẽ
không dễ bị mắc bẫy. Tôi cũng biết tên khốn
này ắt đã chuẩn bị sẵn thiên la địa võng nhằm kiểm nghiệm “sự điên khùng” của
mình nên chẳng vội gì hành động. Trước mắt cứ phải tìm cách chiếm được lòng tin
nơi gã đã.
Căn nhà quả nhiên nằm trong khu vực con hẻm lần trước,
nơi Yên Nhi suýt bị gã Đông Sành cưỡng hiếp tới chết. Vết sẹo luôn xuất hiện
vào những thời điểm mình ở gần nơi có liên quan đến hắn. Vậy mà chẳng lần nào
đủ khôn ngoan để phát hiện.
Tuy nhiên, cánh
cổng lớn vừa đóng lại thì biểu hiện trên mặt Tuệ Hà cũng lập tức thay đổi. Vẻ
quan tâm, chiều chuộng của bà nhanh chóng nhường chỗ cho sự xa cách cùng lãnh
đạm. Bàn tay đang âu yếm ôm lấy tôi trong nháy mắt liền buông lỏng. Cả người
khinh miệt nhích ra xa như muốn cùng tôi tạo ra một khoảng cách nhất định.
- Xuống xe! – Ông dượng ngồi trước tay lái thoải mái
truyền mệnh lệnh.
Dì Hai lập tức làm theo như thể không chịu được thêm
giây phút nào cùng “đứa cháu gái tâm thần” hít chung một bầu không khí. Bà đóng
sập cánh cửa trước khi hùng hổ tiến về phía chồng. Vì bị cách một lớp kiếng nên
tôi không thể nghe được cuộc đối thoại gay gắt ấy. Chỉ thấy Tuệ Hà liên tục lắc
đầu trong khi Sỹ Nguyên bình tĩnh xoa dịu vợ mình bằng những cái vỗ vai
rất…trịch thượng.
Tập trung duy trì ánh mắt quanh mấy chậu cát tường,
tôi vẫn chưa dám tin người phụ nữ lúc nào cũng tỏ ra hiền diệu kia lại có thể
trưng lên vẻ mặt hung hăng như vậy. Bà ta đang nổi nóng vì cái gì? Những hành
động lúc trước đều là đóng kịch cả sao? Hay là chính việc làm của Phạm Sỹ
Nguyên mới thật sự là điều khiến Tuệ Hà khó chịu?
- Ra đây. – Hắn mạnh mẽ mở cửa xe rồi nhoài người kéo
tay tôi – Còn đợi có người tới mời sao?
- Không…không thích…
- Đừng tiếp tục đóng kịch… - Người đàn ông mím môi –
Dù mày có thật sự quên hết mọi việc thì tao vẫn có cách khiến mọi thứ sống dậy.
Bị lôi xềnh xệch ra khỏi xe như một bao cát nhỏ, tôi nhăn
nhó khi gặp phải ánh mặt trời chói lọi. Dì Hai sau vài giây quan sát đã không
lời từ biệt mà quay bước.
Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt khi ngắm nhìn căn nhà là
những cây cột bằng đá cao ngất. Màu cửa gỗ nâu sẫm kết hợp với những bức tường
nâu sữa càng khiến nơi này trông giống một cái bánh kem sôcôla khổng lồ. Một
cái bánh kem có họa tiết trang trí là những chiếc cửa sổ đóng im ỉm.
Tôi lảo đảo theo lão dượng bước qua cánh cửa lớn,
trước mặt lập tức hiện ra một mảnh tối om. Sự thay đổi đột ngột của mức độ
chiếu sáng khiến thị giác không kịp thích ứng. Nhưng người đàn ông bên cạnh thì
vẫn thoăn thoắt lôi cơ thể mất phương hướng của tôi về phía trước.
- Ông chủ đã trở về.
– Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút ngờ vực.
Tôi thoáng nhận ra hình ảnh một người đàn bà thấp đậm
đang đứng cạnh lối đi. Ánh nến mờ ảo phát ra từ những cây đèn cầy làm khung
cảnh xung quanh gần như ẩn hiện. Khi hai mắt đã quen dần với không gian tối tăm
đang bao phủ, tôi mới bắt đầu nhìn thấy những tấm rèm nhung khổng lồ đang giăng
kín các cửa sổ. Rải rác trên tường là những khối vuông đen ngòm nhìn không rõ
là thứ gì. Đồ đạc trong nhà tuy không nhiều nhưng đều bốc mùi ẩm mốc, như thể
đã bị ngâm nước lâu ngày và không được ai quét dọn. Tường vách thì tối tăm,
không nhận ra màu sắc gì.
- Sắp xếp cho nó ở trong phòng bà chủ. – Phạm Sỹ
Nguyên lạnh lùng ném tôi về phía “khối thịt” đang bất động.
- Nhưng thưa ông, vừa nãy bà chủ dặn…– Người phụ nữ
đang muốn giải thích điều gì đó thì bị hắn dứt khoát từ chối.
- Không cần quan tâm đến bà ấy. Mọi việc cứ làm như ta
căn dặn.
- Dạ, thưa ông! - Bà ta khẽ gật đầu rồi xốc người tôi
một cách đầy thô bạo – Đi theo ta!
Những tưởng sẽ được bước tiếp lên cầu thang bằng gỗ
trước mặt, tôi lại bị người phụ nữ kia dắt vào lối nhỏ ngay bên cạnh. Lão dượng
vừa rồi có bảo, sẽ cho tôi ở cùng “bà chủ”. Ý của hắn có phải đang nói đến mụ
đàn bà tên Tuệ Hà kia không? Nếu không thì chẳng lẽ trong nhà còn có một “bà
chủ” khác? Giả sử bà chủ kia có thật sự là Tuệ Hà đi nữa, thì điều này cũng
thật vô lý. Bà ta không ngủ chung với chồng lại chui vào xó chật hẹp như thế
này để làm gì?
- Không đi…Không đi… - Tôi cố tình
đóng nốt vai diễn của mình.
- Nhà
này cần nhất là sự yên tĩnh. – Người phụ nữ điên tiết nắm lấy lỗ tai tôi mà véo
– Khôn hồn thì ngậm miệng lại.
- A,
đau…Đau quá…Đau quá đi…
- Còn dám la?…Im miệng!!!!!
Con
ác phụ kia thực nổi nóng nên đã phát vào mông tôi mấy phát, hệt như cách người
ta vẫn dạy dỗ những đứa trẻ hư hỏng.
-
Dì…con muốn dì…!!!!!!! Các người không thương con!!!!!!!!...Chỉ có dì thương
con thôi…
Dọc
theo hành lang dài và hẹp là những ngọn đèn mập mờ cùng những khối đen lớn, y
hệt trong phòng khách. Có vẻ chúng đã được ai đó cố tình dùng vải đen che đậy
rất cẩn thận. Theo kích thước thì thấy không thể đoán ra sau đó là thứ gì.
- Bà
chủ, ông bảo tôi đưa con bé này đến ở phòng bà.
Không
có tiếng trả lời, người đàn bà quyết định đưa tay mở cửa rồi xô tôi bước vào.
Ánh
mặt trời chói chang bất ngờ rọi vào mặt khiến tôi lần nữa bị mất phương hướng. Tay vừa muốn giơ lên, che lại hai mắt thì bên tai bỗng
vang lên một tiếng “bộp” lớn. Tiếp theo đó là cảm giác đau đớn mé bên đầu
truyền lại.
Lảo
đảo trong giây lát, cả người tôi liền như bức tượng, ngã nằm trên mặt đất.
-
Chẳng phải đã nói đừng để tôi nhìn thấy mặt nó nữa sao?
-
Thưa bà, đây hoàn toàn là chủ ý của ông.
- Nói
với ông ấy, nếu nó ở đây thì một trong hai sẽ phải chết.
Chưa
kịp hoàn hồn thì một đôi tay xa lạ đã siết quanh cổ tôi, ra sức mà bóp. Suýt
theo bản năng mà tìm cách phản kháng, tôi chợt nghĩ ra đây biết đâu đây chính
là bài kiểm tra đầu tiên dành cho mình.
Vậy
nên, dù máu trên đầu vẫn đang tiếp tục chảy ra và không khí ra vào phổi đang ít
dần, tôi vẫn cố sức làm vẻ mặt hoảng sợ mà lên tiếng cầu cứu:
- Dì,
cứu con !!!!!!!!…Cứu con với dì ơi….Bà này, ặc…bà này thật ác độc…ặc ặc…
-
Không ai tin vào màn kịch của mày đâu, con điếm dơ bẩn. – Giọng nói giận giữ
vang lên đầy vẻ khinh miệt – Nếu ông trời đã cố tình đưa mày đến trước mặt tao
thì chẳng có lý do gì phải cho loại người vô nhân tính này sống thêm ngày nào
nữa….Shit!!!!....
- Bà
chủ, xin giữ bình tĩnh….Bà chủ, Bà chủ…Dừng lại đi mà!
- Chuyện
gì xảy ra ở đây vậy? – Tiếng gầm gừ vừa vang lên từ phía sau đã thấy bàn tay
đang siết lấy cổ tôi hơi nới lỏng – Cô thật sự cho rằng mình có tư cách làm
loạn ở đây sao?
- Ông
chủ! – Bà già mập ngay lập tức liền chớp lấy thời cơ, dùng tay kéo tóc tôi ra
khỏi người dì phát điên.
- Ông
thừa biết không phút giây nào tôi không khao khát được tự tay giết chết nó. Vì
sao còn…? - Dì Hai thở hồng hộc, cặp mắt đỏ hoe đăm đăm nhìn tôi như muốn ăn
tươi nuốt sống.
- Đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta.
– Phạm Sỹ Nguyên mím môi nhắc nhở - Nếu cô vẫn còn muốn gặp lại hắn…
- Ông
không được phép làm hại anh ấy! Nếu không, mọi thỏa thuận đều sẽ chấm dứt.
Chút
bình tĩnh còn sót lại trong đôi mắt người đàn bà kia dường như cũng theo câu
nói vừa rồi mà bay biến. Tuy bà ta đang đứng ngược phía nguồn sáng, tôi vẫn có
thể thấy được hai nắm tay đang run run vì tức giận. Và dù cố tỏ ra gai góc,
người phụ nữ này vẫn bộc lộ rất rõ việc mình đang là kẻ yếu thế.
- Có
lẽ cần nhắc cô một điều... Khi nào thỏa thuận giữa chúng ta kết thúc đã không
còn là điều cô có thể quyết định.
- Ông…ông muốn nuốt lời?
- Nếu
cô còn tiếp tục gây chuyện như thế này…Tôi sẽ nuốt lời khi con nhỏ chết vì bất
cứ lý do nào có liên quan đến cô.
- …
- Thêm
một điều nữa, không bao giờ được mở rèm. Đó là điều CẤM!
Vừa
dứt lời đã lạnh lùng bước khỏi phòng, để lại phía sau khoảng không gian bị rút
sạch khí thở. Tôi bị buông xuống nền nhà, mắt hoa lên vì vết thương khá lớn.
Sau màn máu và nước mắt, có thể lờ mờ
nhận ra một cái đèn bể nát đang nằm sát bên cạnh. Phía trước mặt là người
phụ nữ đang đứng trơ như phỗng, trên mặt còn mang đậm vẻ khiếp sợ.
Căn
phòng là nơi ngập trong ánh mặt trời đầu tiên tôi được thấy kể từ khi bước vào
nhà. Cách bày trí trong này cũng đơn giản và sặc mùi ẩm mốc. Mấy bức ảnh cưới
đã úa màu treo rải rác khắp tường. Một chiếc đèn chùm to khổng lồ làm bằng
những phiến thủy tinh sáng lấp lánh. Cái giường đôi màu đỏ quạch nằm lặng im
trong góc, ở trên chỉ xếp độc một cái gối duy nhất.
Tôi
chớp mắt vài lần vì mọi thứ đang dần mờ đi. Cảm giác nóng hổi không ngừng lăn
từ đỉnh đầu xuống tận cổ. Thân ảnh dì Hai càng lúc càng tiến lại, nhưng tuyệt
nhiên lại chẳng hề phát ra một tiếng động.
Thì ra đây chính là sự mở đầu cho
cuộc sống mà mình sắp gánh chịu. Tôi bật cười, tưởng tượng đến vòng tay ôm ấp
của anh. Nghĩ đến nụ cười hiền hòa có pha chút tinh nghịch.
Mọi
thứ càng lúc càng trở nên chao đảo rồi bất ngờ tối đen như mực. Tôi ngã lăn
xuống bên cạnh tàn tích của chiếc đèn, đầu mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen
thuộc.
- Tuyết Vinh…Nghe lời anh…Mau rời khỏi nơi đó!
Ô.... là anh Cảnh Huy phải không?!?!?!?!?!?!?!
Trả lờiXóaEm nhớ anh ý quá TT_TT
Ờ, lúc viết mấy tập này chị cũng nhớ Cảnh Huy =.= Nhân vật mà, ai mình đều thương cả...
Xóa