PHẦN BA - NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
TẬP 140 - THẦN TUYÊN
Những lời ba nói ra đã khiến mọi người thật sự chấn
động. Phụ nữ vốn được xem là món đồ chơi dành cho đàn ông. Đặc biệt là trong
quan niệm của các anh tôi dưới này. Trước giờ chỉ có chuyện họ tùy ý chọn người
về làm vợ chứ chưa từng xuất hiện trường hợp một cô gái được chọn chồng. Đó là
còn chưa kể người cô ta chọn nằm trong danh sách một trong những kẻ quyền lực
nhất Trung giới. Sự đền bù này của ba có phải đã quá mức cần thiết rồi không?
- Yên Nhi, con đừng sợ. – Ông tiếp tục dùng chất giọng
trầm tĩnh - Cứ thẳng thắng nói ra ý muốn
của mình.
- Con… - Bàn tay em khẽ nắm nhẹ áo tôi, mắt nhìn về
phía Young Min cùng em gái – Con… chưa từng có ý nghĩ sẽ cưới người nào
khác…ngoài anh ấy.
- Ý con nói là Thần Tuyên? – Ba tôi cố tình khẳng định
một lần nữa.
Ánh mắt trợn trừng từ phía Young Min khiến bảo bối
trong lòng tôi hoảng sợ, mặt vội vàng quay đi chỗ khác.
- Phải, người con chọn là anh ấy.
- Vì nó là người đã cưới con lúc xuống đây sao?
- Không phải. – Em nghe xong liền kiên quyết lắc đầu –
Không phải như vậy.
- Vậy là vì con thấy mình mắc nợ với sự che chở và bảo
vệ của nó? Hay sợ em gái của mình phải chịu ủy khuất?
- Tất cả đều không phải.
- Ba, đừng làm khó cô ấy. – Tôi sốt ruột ngắt lời –
Yên Nhi không phải đã nói ra lựa chọn của mình rồi sao?
- Như thế vẫn chưa được. Ba muốn con bé ở trước mặt
mọi người nói cho thật rõ, người nó chọn là ai và tại sao lại quyết định như
vậy. Để tránh trường hợp có người về sau tiếp tục đem chuyện này ra tranh cãi.
- Em thật sự cho rằng nếu Yên Vũ cứ như vậy sống bên
cạnh anh thì sẽ thấy hạnh phúc sao? – Mắt anh Chín nổi đầy tơ máu – Suy nghĩ
cũng thật quá ngây thơ rồi.
- Đừng đem em gái ra hù dọa cô ấy. Anh làm vậy có khác
gì tự thừa nhận mình là kẻ thua cuộc?
- Ở đây không đến lượt em lên tiếng.
- Ba đã nói sự lựa chọn của Yên Nhi hôm nay phải không
bị áp lực từ bất cứ phương diện nào.
- Đủ rồi. – Cô bé bất ngờ từ trong lòng tôi đứng thẳng
dậy – Các anh đừng ở đó tiếp tục tranh cãi. Quyết định này không phải vì Yên Vũ
mà là chính em.
Rồi…
Không đợi ai kịp phản ứng với câu trả lời gây chấn
động đó, em đã run rẩy đi đến trước mặt Yên Vũ, cô em gái đang bật khóc và giày
vò bàn tay mình đến phát tội…
- Em à…nếu trong đời có được một lần ích kỷ… - Yên Nhi
mếu máo quỳ xuống bên cạnh con bé - …thì chị muốn dùng nó để sống bên cạnh anh
Tuyên…
- Chị Yên Nhi. – Yên Vũ rối rít tìm cách nâng em dậy –
Xin chị đừng làm thế. Đừng dùng cách này để em không thấy tội lỗi vì cướp đoạt
hạnh phúc của chị. Em biết trước giờ, chị lúc nào cũng là người thương yêu và
hy sinh vì em nhiều nhất…Chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ anh ấy kia mà…Em thề
sẽ không mảy may oán trách hay có nửa lời oán hận…Em muốn cùng chị sống hạnh
phúc bên anh Young Min…
- Không Yên Vũ, sự việc đã không như em nghĩ nữa rồi…
- Chị, chị hãy nghe em nói…Đây hoàn toàn không phải là
giải pháp tốt nhất…Anh Young Min sẽ không bao giờ chấp nhận em nếu chị quyết
định từ bỏ. Ngày nào còn chưa có được chị thì ngày ấy trái tim ảnh vẫn không đủ
chỗ dành cho em…Xin chị đừng tiếp tục hy sinh nữa, hãy chấp nhận tình cảm của
anh ấy, chấp nhận lời thỉnh cầu của em…
- Triệu Yên Vũ – Tôi tức tối đứng dậy, vươn tay kéo
Yên Nhi về phía mình – Em có thể thôi ích kỷ như thế được không?
- Đừng mắng con bé…- Bà xã của tôi ra sức lắc đầu –
Xin anh đừng mắng nó như thế…Không phải con bé cố ý đâu… Chẳng qua vì nó vẫn
còn quá nhỏ…
Em
vừa bảo nó còn nhỏ ư? Anh có nghe lầm hay không? Hai người chẳng phải sinh cùng
ngày cùng tháng cùng năm à? Hay là lúc mẹ hạ sinh hai chị em, đã vô tình lấy
hết lòng vị tha bỏ lên người em rồi? Để lại cho cô bé này chỉ có thói nhỏ nhen,
ích kỷ. Nó khóc lóc cầu xin em nãy giờ cũng là để tìm cho mình một hy vọng cuối
cùng.
Em thật sự nghĩ, Yên Vũ không hiểu được ý tứ trong lời
nói của mình sao? Nó đủ khôn ngoan để nhận ra toàn bộ cục diện ngay từ khi mới
bắt đầu. Chẳng qua đang cố tình bóp méo ý nghĩa hành động vừa rồi của em. Nó
đang muốn khơi dậy tình thương và thói quen hy sinh ngu ngốc của em dành cho nó
đấy, bảo bối của anh à.
- Anh tự hỏi…em có bao giờ nghĩ đến việc hy sinh vì ai
đó trong đời không? – Tôi lạnh lùng ném cho con bé một cái nhìn khinh miệt -
...Ít nhất là đối với người chị đã vì em mà chịu đủ cay đắng này…
- Anh Tuyên…-
Yên Vũ gần như sắp gục ngã - …Anh không thể chăm chăm giữ lấy hạnh phúc
cho mình như vậy.
Ăn nói ngông cuồng. Con bé còn dám ở đây lên án tôi vì
không biết nghĩ đến người khác sao? Nếu không phải do lo ngại đứa em vợ ngu
ngốc này làm điều gì dại dột, rắc rối giữa mình và anh Chín đã sớm được giải
quyết từ lâu rồi.
Lồng lộn tiến về phía “mầm tai họa”, tôi đang muốn
thay Yên Nhi lớn tiếng dạy dỗ nó một bài học thì Young Min bất ngờ đứng dậy.
- Thế nào? Tính ra tay với cả chị dâu của mình sao?
- Anh…
Sự che chở đầy tức giận của anh đối với Yên Vũ hoàn
toàn nằm ngoài dự kiến. Thân hình cao
lớn vừa vặn che chắn hết dáng người run rẩy phía sau. Dù vẫn còn cách nhau
khoảng một thước vẫn có thể cảm nhận luồng hơi nóng từ phía đối diện ập
tới.
- Đừng mà Tuyên. – Yên Nhi từ phía sau đã chạy đến,
len người vào giữa hai chúng tôi - Đừng tiếp tục gây với họ nữa.
- Không phải anh muốn gây sự mà do họ vô lý trước.
- Chẳng ra thể thống gì hết. – Ba tức giận đập tay
xuống bàn – Cả hai đứa ngồi xuống hết cho ba!
Tiếng gầm lớn của ông khiến mọi người đều chấn động.
Anh Cả lật đật đi đến, dùng tay ấn Young Min trở lại.
- Có gì từ từ nói. Không cần phải to tiếng với nhau
thế.
Tôi chẳng còn gì để nói với hai con người đó. Nếu tình
yêu si ngốc của họ đều đặt cả lên người nhau thì đã không dây tới vợ chồng tôi
rồi. Đời thuở nào lại có kẻ ăn không nói có, gắp lửa bỏ tay người như thế?
- Yên Nhi, con bước ra giữa phòng và nói cho thật rõ…-
Đến ba tôi hình như cũng bắt đầu mất bình tĩnh – …Giữa hai đứa con này, ai mới
là người con yêu nhất.
Né tránh cái nhìn van vỉ từ đứa em máu mủ, cô bé nức
nở đưa tay chùi nước mắt.
- Người con yêu là Sử Thần Tuyên.
- Lặp lại một lần nữa! – Ông gầm gừ ra lệnh.
- Người con yêu là Sử Thần Tuyên…là SỬ THẦN TUYÊN
!!!!!!!!!!!!
Nhắm mắt, ngửa cổ lên trần nhà, tiếng hét của em lập
tức vang vọng khắp không gian tĩnh lặng.
- KHÔNG !!!!!!!!!!!!!!!!!! – Âm thanh gào rú tiếp theo
từ Yên Vũ khiến cho chị nó đau lòng đến suýt đổ khụyu – Chị không thể đối xử
với em như vậy, không thể đào ra một cái hố rồi để mặc em chết chìm trong đó
như thế. Nếu tình yêu đối với chị còn quan trọng hơn cả đứa em gái này thì tại
sao ngày trước còn nhường lại anh ấy? Tại sao, tại sao?
Để mặc Yên Vũ hết rung lại lắc mình trong bấn loạn,
Yên Nhi chỉ có thể rũ rượi lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
- Đó là sai lầm, một sai lầm to lớn…
- Không, em sẽ
không bao giờ tha thứ cho chị…Chính chị đã lôi em xuống đây…Chính chị để em từ
bỏ gia đình và cả cuộc sống tươi đẹp…Bây giờ lại muốn chối bỏ trách nhiệm như
thế sao? EM KHÔNG CHO PHÉP !!!!!!!!!!
- Young Min, con tính ngồi đó nhìn vợ mình làm loạn à?
– Ba tỏ vẻ không vừa lòng – Bất quá, đuổi nó về cũng được.
Nhưng bản thân anh Chín dường như cũng chưa thoát khỏi
trạng thái bàng hoàng nên tiếp tục ngồi bất động.
- Kết quả thế nào, chắc mọi người đều thấy rõ. – Ông
ngán ngẩm lắc đầu, từ tốn đem mọi việc khẳng định lại một lần nữa – Kể từ giây
phút này, Triệu Yên Nhi sẽ chính thức trở thành vợ của Sử Thần Tuyên. Mọi thành
viên trong gia đình cứ thế mà đối xử cho đúng địa vị của mình, rõ chứ?
- Không, không được. Chị mau nói với họ, nói với họ
rằng anh Young Min mới chính là người mình muốn được kết duyên cùng. Chị mau
đính chính lại với họ đi, chị Yên Nhi…
Yên Vũ như người phát điên, cứ liên tục tìm cách chối
bỏ sự thật. Còn em thì chỉ kịp lắc đầu thêm vài cái trước khi ngất lịm. Cơ thể
mảnh mai bất ngờ nằm sấp trên nền nhà khiến tinh thần tôi chấn động, liền ba
chân bốn cẳng chạy đến.
Trên giương mặt trắng nhợt là những dòng nước mắt
tưởng như đã chảy đến khô cạn. Lòng bàn tay lạnh lẽo chẳng khác gì người chết.
- Yên Nhi, Yên Nhi…
- Tuyên, con đi đâu? – Tiếng ba lập tức gọi với theo ở
phía sau – Chúng ta vẫn chưa bàn tới chuyện người kế vị.
Mắt ông ấy bị đui hay sao lại không nhìn thấy vợ tôi
đã không còn tỉnh táo? Trong đầu ông chỉ biết tìm cách giải quyết vấn đề chứ
không bao giờ suy xét xem cảm nhận của người trong cuộc sẽ thế nào. Ở trước mặt
nhiều người như vậy, bắt em tuyên bố quay lưng với hạnh phúc của em gái để giữ
lấy tình yêu cho mình có phải đã quá tàn nhẫn rồi không?
Bản thân tôi là một người chồng lại hành động đầy ích
kỷ, cứ chần chừ chờ nghe em chính miệng nói ra điều đó. Tôi cũng chỉ biết nghĩ
đến mình như ba, như em gái em. Kết quả là Yên Nhi mới bị chúng tôi ép đến mức
ngất xỉu thế này.
Chuyện người kế vị gì đó, các người cứ ở lại mà tùy ý
tranh giành, bàn cãi. Tôi chỉ cần cô gái bé nhỏ trong tay có thể vui vẻ sống
tiếp những năm tháng còn lại bên cạnh mình là đủ lắm rồi. Tương lai Trung giới
sẽ thuộc về ai từ lâu đã không còn quan trọng.
mog chuong moi nha
Trả lờiXóa