Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

ANH.C11


CHAP 11: ANH TRAI ANH

Gia Khiêm đang ngồi đọc sách ở gần đó bỗng thấy từ trên cửa sổ lầu hai có một cô gái lao thẳng xuống hồ nước thì giật cả mình:

- Lại chuyện gì vậy? - Khiêm đóng cuốn sách lại, vội vàng chạy đến

Nó vừa ngoi lên khỏi mặt nước và nhanh chóng trèo lên bờ. Thấy có người đuổi theo mình nó càng cắm đầu cắm cổ chạy.

- Cô đâu cần chạy nhanh như thế! - Gia Khiêm hét lớn - Có ai đuổi cô đâu.

Nó mặc kệ. Làm gì có kẻ xấu nào lại nhận là mình xấu đâu chứ. Thấy đối phương có vẻ chẳng coi lời nói của mình ra gram nào, Khiêm quyết định rẽ sang đường tắt để đón đầu nó. Chỉ chút nữa thôi là nó đâm sầm vào anh ta. Nhanh như một động cơ phản lực, nó lập tức quay đầu chạy về hướng ngược lại.

Gia Khiêm há hốc miệng, không nói được câu nào. Anh chống tay lên hông, lắc đầu nói:

- Đúng là trẻ con. Tôi chứ gặp người khác thì cô tiêu rồi.

Đoạn, Khiêm nhìn quanh rồi nhảy lên chụp lấy một cành cây ở trên cao. Anh chàng búng mình lên không, lộn mấy vòng sau đó rớt xuống trước mặt nó. Rút kinh nghiệm lần trước. Vừa đáp xuống đất là Gia Khiêm nhanh chóng giữ chặt nó và khoá hai tay nó lại bằng bàn tay rắn chắc của mình.

- Tôi thắc mắc không hiểu mới tỉnh lại mà sao cô khoẻ thế?

- Đồ xấu xa! - Nó vùng vẫy - Thả tôi ra!

- Nghe đây! - Khiêm quay nó lại, mặt đối mắt với mình - Tôi sẽ thả cô ra nếu cô chịu hứa không bỏ chạy nữa.

Hai người nhìn vào mắt nhau rất lâu. Khiêm thấy nó thôi không vùng vẫy nữa. Lúc bấy giờ, anh mới bỏ nó ra. Nó lùi về phía sau mấy bước và xoa xoa cổ tay đang đỏ cả lên. Thấy vậy, trong lòng Gia Khiêm rất áy náy. Nhưng anh vừa bước lại gần nó đã vội vàng lùi lại. Ánh mắt có phần sợ hãi. Khiêm vội đưa tay ngăn nó lại, nói:

- Không cần phải sợ! Tôi chỉ muốn xem cô có sao không.

Thấy nó không nói gì anh mới dám từ từ tiến lại gần. Khiêm nhìn những vết đỏ mình để lại trên tay nó đấy ái ngại.

- Khi nãy cô phản kháng quyết liệt quá. Tôi chỉ...

Người nó sũng nước gặp gió càng thêm lạnh. Điều này giải thích vì sao Khiêm thấy nó bắt đầu run rẩy. Nó lấy tay che miệng và hắt hơi liên tiếp mười mấy cái, dữ dội đến nỗi chẳng thấy trời đất gì nữa. Sau đó, nó ngất xỉu.

Ngày đầu tiên của nó ở nhà anh là như thế đó. Sau này nghĩ lại nó vẫn còn thấy buồn cười lắm. Mọi chuyện chỉ thật sự sáng tỏ khi nó gặp được chị gái của anh, chị Gia Nghi. Đó là một cô gái rất xinh đẹp và đáng mến. Mặc dù bị câm từ lúc còn nhỏ, trông chị vẫn vui vẻ, hoạt bát như bao người khác. Nó thích nhất là đôi mắt của chị. Có lẽ vì nó rất giống với đôi mắt của anh.

Ai đó gõ nhẹ lên cánh cửa mấy tiếng. Chị ra hiệu cho nó ngồi im trên giường để mình ra xem có chuyện gì. Nó thấy một thanh niên dáng vẻ thư sinh, tay xách chiếc vali nhỏ màu đen bước vào phòng. Anh ta mặc quần tây màu xám, áo sơ mi xanh đóng thùng, mắt đeo kính nhìn rất trí thức. Thấy nó nhìn mình đăm đăm, anh chàng vui vẻ mỉm cười nói:

- Chà, cuối cùng thì "nhân vật quan trọng" đã chịu tỉnh dậy

Nó thấy chị Gia Nghi bắt đầu ra dấu cho nó:

- Đình Duy là người đã chữa trị cho em trong suốt thời gian qua đấy...

- Anh là bác sĩ? - Nó nhìn Duy vừa ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường.

- Ừ - Anh gật đầu - Và cô là bệnh nhân kì lạ nhất mà tôi từng gặp.

Vừa nói Duy vừa đút ống nghe vào hai lỗ tai. Chị Gia Nghi cũng vội vàng ngồi xuống mép giường gần đó, chăm chú quan sát.

- Cô có biết mình đã nắm hôn mê bao lâu rồi không?...Tính tới hôm nay thì vừa đủ một tuần chẵn...

- Một tuần? - Nó kinh ngạc.

- Phải! - Anh chàng chồm dậy, rọi đèn vào mắt nó kiểm tra.

Thật đáng sợ. Nó nằm trên giường suốt bảy ngày trời ư? Không ăn uống gì sao nó vẫn chưa chết?

- Nghe sợ quá phải không? - Duy đút lại chiếc đèn nhỏ như cây bút bi vào túi áo - Tôi phải liên tục tiêm thuốc mới giữ được tính mạng cho cô đấy.

- Bây giờ tỉnh lại rồi. Có phải không cần...?

- Đừng nói với tôi là cô sợ đau nhé!... Nghe Gia Khiêm bảo nhảy từ lầu hai xuống cô còn dám nói chi... - Duy kéo tay áo nó lên và đâm kim vào dưới da.

Nó nhăn mặt còn chị Gia Nghi thì lắc đầu cười...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg