CHAP 14: ĐI CHƠI
- Anh Gia Khiêm.
- Sao trông em hớt hơ hớt hãi vậy? Bộ anh đến không đúng lúc hả?
- Không...tôi... - Nó quay lại nhìn vào phòng ấp úng - ... Tôi chỉ đang tìm một thứ. Nhưng ...anh định ra ngoài sao?
- Phải, anh định đến thư viện nên ghé hỏi xem em có muốn...
- Ở đây cũng có thư viện ư? - Nó reo lên.
- Sao em ngạc nhiên vậy? Chứ bộ chỗ em sống không có thư viện à?
- Nơi tôi sống? - Nó ngập ngừng.
- Chẳng phải em bị lạc ư? Gia Tuấn nói như vậy mà.
Nếu có một cái gương ở đó thì hẳn là vẻ mặt nó giống y chang một con cù lần chính cống. Nó bị xem như "trẻ lạc" ư? Còn người tên Gia Tuấn gì đó thật ra là ai? Hoàn toàn không hiểu nổi.
Nhưng hôm ấy, hình như được ông trời phù hộ, đầu óc nó không đen tối như mọi khi. Sau vài giây suy nghĩ, nó đã xâu chuỗi được các sự kiện lại với nhau. Có lẽ anh đã nói với gia đình rằng nó là một cô gái từ phương xa tới và hiện không biết đường về nhà chăng? Thấy nó mặt nhăn mày nhíu, Gia Khiêm lấy làm lạ lắm.
- Có như thế cũng phải suy nghĩ lâu vậy sao? Em đúng là cô bé kì lạ nhất mà anh gặp đó!
- Anh xuống trước đi! Đợi tôi thay đồ đã.
- Vậy anh chờ em ở dưới sân nhé!
Nó gật đầu rồi đóng cửa lại. Mặc dù đã nhiều lần trò chuyện nhưng nó không sao sửa được cách xưng hô với Gia Khiêm. Nó không quen xưng là "em" với người khác giới (Dĩ nhiên trừ những người thật sự là anh của nó ra) dù cho người đó thật sự lớn tuổi hơn nó. Trong từ điển xưng hô của nó thì "tôi" hình như là từ luôn đứng đầu danh sách. Nó cũng ngại khi thấy Gia Khiêm gọi mình là "em" và xưng "anh" rất gần gũi còn nó lại cứng đơ như khúc củi, lúc nào cũng chỉ biết có "anh" với "tôi".
Quay lại với niềm hạnh phúc vì sắp được đi ra đường của nó. Mấy ngày qua, nó chỉ ở trong phòng, rất buồn chán. Nó khao khát muốn biết thật ra thế giới bên ngoài ra sao, có khác gì với cuộc sống của nó trước đây hay không. Cái tủ chứa đầy quần áo làm nó thấy ngộp thở. Đều là của chị Gia Nghi cho nó cả. Nhưng một mình nó dùng bao giờ mới hết.
Lúc ở nhà, mẹ cũng mua cho nó rất nhiều quần áo nhưng nó chỉ mặc những cái nào mà nó thích thôi. Và một khi đã tìm được cái quần hay cái áo ưng ý thì ôi thôi, tiệc tùng sinh nhật, đám giỗ, đám cưới, đi chơi, đi học thêm...hay gì gì đó nó cũng mặc có mỗi cái quần hay cái áo ấy. Cho đến khi nào sứt chỉ, banh-ta-lông mới thôi. Mẹ nó la hoài nhưng không sửa được nên cũng phải bó tay.
Nó gặp chị Gia Nghi ở chân cầu thang. Chị hỏi nó đi đâu mà mặt mày hớn hở vậy.
- Anh Gia Khiêm nói dẫn em đến thư viện - Nó trả lời - Chị Gia Nghi, chị đi với em không?
"Không. Hôm nay ở nhà có khách, chị còn nhiều việc phải làm lắm."
Nó chào chị rồi chạy ra ngoài. Gia Khiêm đã chờ sẵn. Thấy nó xuống, anh chàng liền nhìn đồng hồ và mỉm cườii:
- Anh cứ tưởng mình phải đợi ít nhất một tiếng kia đấy!
- Sao tới một tiếng lận? Chỉ thay đồ thôi mà.
- Đối với em thì vậy nhưng với người ta thì khác. Thôi mình đi! Hôm nay anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho em một bữa.
Vừa nói Khiêm vừa đẩy nhẹ nó về phía trước. Nó nhìn thấy một chiếc xe hơi đen bóng đã chờ sẵn dưới sân. Ngay trước cửa xe, có một người đàn ông đang chắp tay đứng đợi. Lúc nó và Gia Khiêm bước xuống những bậc thềm bằng đá. Hai hàng "cận vệ" đồng loạt cúi đầu chào khiến nó giật cả mình. Còn Gia Khiêm thì vẫn dửng dưng như không. Chắc vì từ nhỏ đến lớn anh ta đã quá quen với những việc như thế rồi.
Nó chui vào trong, Gia Khiêm ngồi xuống ngay bên cạnh rồi đóng cửa lại. Chiếc xe rồ máy và bắt đầu lăn bánh. Thấy nó cứ ngoái đầu nhìn ra phía sau, Khiêm liền giải thích:
- Họ đi theo để bảo vệ chúng ta đấy.
- Nơi này an ninh bất ổn lắm sao?
- Không đến nỗi đó. Nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, đúng không?
Nó thấy Gia Khiêm nói cũng có lý nên ngồi im. Ra khỏi nhà anh, nó nhìn thấy hai bên đường những rừng cây rậm rạp. Tuy ở ngay trước mắt nhưng lại mang một vẻ gì xa xôi, bí ẩn lắm. Được vào đó chơi chắc cũng thú vị. Nó nghĩ vậy.
- Ở trong đó không có gì hay ho đâu. Vừa tối lại vừa rất nhiều muỗi.
- Thế à?
- Thì khu rừng nào lại chẳng vậy?
Nó đột ngột quay qua nhìn Gia Khiêm:
- Trong đó có khủng long không?
Anh ta bỗng phá ra cười nắc nẻ làm hai mắt nó tròn xoe. Nó lờ mờ hiểu ra là mình vừa hỏi một điều gì lố bịch lắm.
- Em biết cảm giác của anh lúc này thế nào không? - Gia Khiêm nhìn nó, cố gắng lắm mới nói thành lời - Anh thấy giống như mình đang ngồi cạnh Hằng Nga mới rới từ cung Quảng Hà xuống. Em chỉ có thể nhìn thấy khủng long ở khu vực giáp ranh hay các căn cứ quân sự thôi. Chứ ở đây mà có mấy con quái vật to xác ấy thì còn nhà cửa nào chịu nổi chúng nữa?
- Khu vực giáp ranh...?
Nó há miệng tính hỏi lại xem "khu vực giáp ranh" là gì thì chợt nhớ ra Gia Khiêm không biết mình thuộc một thế giới khác anh ta hoàn toàn. Tốt nhất là nó nên im lặng để khỏi nói ra một câu ngu ngốc nào nữa. Nếu không chưa biết chừng Gia Khiêm lại nghĩ đầu óc nó...không được bình thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét