CHAP 15: THƯ VIỆN
Vào thành phố, nó bị choáng ngợp bởi những toà nhà bằng kính trong suốt, cao chọc trời, mọc san sát nhau; những cột đèn thẳng tắp hai bên đường, xen kẽ với hàng cây xanh mát. Nhưng điều làm nó thích nhất là đường phố rất tĩnh lặng, ít xe cộ qua lại.Những con đường ở Biên Hoà luôn ầm ĩ và đầy khói bụi. Xe cộ thì lúc nào cũng qua lại nườm nượp đến chóng cả mặt.
Nó bắt đầu chú ý đến việc khắp nơi dán đầy ảnh của một nhóm người mà theo nó nghĩ đó là một ban nhạc đang nổi tiếng. Họ gồm bảy thanh niên mặc vest đen. Mặt mày thoạt trông cũng sáng sủa. Quan trọng là không ai để tóc dài hay đeo bông tai. Nó dị ứng nhất là mấy ông ca sĩ "da trắng như tuyết, môi đỏ như son" và nói như nhà văn Nam Cao thì đúng là :"Trông gớm chết".
Chiếc xe dừng lại trước một toà nhà ba tầng, trước cổng có đặt hai bức tượng chim ưng rất to. Nó đi theo Gia khiêm bước vào trong, theo sau còn có hai người nữa. Cửa thang máy vừa đóng lại nó đã quay sang hỏi Gia Khiêm:
- Ở đây mượn sách có cần làm thẻ không?
- Em chỉ ghi tên mình và tên cuốn sách sau đó kí tên là xong.
- Đơn giản như vậy ư? Lỡ có người không chịu trả thì sao?
- Ở đây không có ai thế đâu. Mà nếu như có thì kẻ đó cũng phải thấy xấu hổ và ô nhục cho chính mình.
Trời ơi, ý thức cao độ vậy sao? Ở trường nó, mặc dù khi làm thẻ buộc phải ghi cụ thể tên, lớp mà vẫn có người "chai mặt" mượn nhưng không chịu trả. Có khi là do đểnh đoảng hay quên, nhưng cũng có khi vứt lung tung rồi mất khi nào không hay.
- Sao? Em lại suy nghĩ gì hả?
- Đâu có - Nó giật mình trả lời.
- Em biết không, nhiều khi nhìn em thấy rất có cốt cách của nhà văn tương lai đấy.
Nghe vậy, nó cúi mặt cười tủm tỉm. Gia Khiêm để một anh vệ sĩ đi theo bảo vệ nó. Anh ta có dáng người cao ráo, khoẻ mạnh và một vẻ mặt lạnh như tiền. Nó không biết có gì ẩn sau cặp mắt kiếng đen ấy nhưng....
- Em cứ đi tham quan thoải mái, miễn là đừng tự ý rời khỏi nơi này, được chứ? Anh phải tìm mấy cuốn sách.
- Làm sao để tìm anh?
- Anh sẽ tìm em...
Hồi còn nhỏ, nó chẳng ham đọc sách, thậm chí còn căm ghét. Nếu có chăng thì chỉ đọc truyện tranh. Vậy mà trẻ con ở đây lại tỏ ra rất say mê với những cuốn sách dày cộm toàn chữ với chữ làm nó thấy ngường ngượng khi nhớ về quá khứ của mình...
Nó muốn tìm thứ gì đó để đọc trong những ngày còn ở đây. Ít nhất cũng phải là một người bình thường, chẳng lẽ ai nói gì cũng ngơ ngơ ngáo ngáo. Nó ghét trở thành con ngốc trước mặt người khác lắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét