PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 172
Tại Vườn Linh Hồn.
Bài này đã từng post một lần (trong Fic Anh). Nhưng vì mức độ mê đắm của Tiểu Vân đối với nó quá cao nên post thêm lần nữa. Mong rằng tập 169 sẽ mang đến cho mọi người những giây phút thật ngọt ngào và nhẹ nhàng nhé.
PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 167
Sáng sớm hôm
sau, khi Tuyên còn chưa kịp lay Yên Thứ thì Young Min đã xuất hiện với vẻ mặt
đầy hoang mang, mệt mỏi. Đôi giày da bám bụi vẫn còn chưa kịp cởi. Hai anh em
vừa nhìn thấy nhau đã có cảm giác ngại ngùng xen lẫn cảm thông sâu sắc. Tuyên hết
bất động quan sát cặp mắt thâm đen cùng gò má hóp của anh trai, lại chậm rãi
nhìn đến bàn tay run run cầm theo mẩu giấy trắng.
|
Tuyên không nhớ mình đã mất bao lâu mới về
tới nhà. Cả đoạn đường, từ lúc bước đi giữa khu vườn, băng qua rừng phong, mở
cửa…đến khi đặt chân vào Phòng Chờ đều không đọng lại trong óc. Tất cả khí lực
của anh đều đang bị nỗi đau cùng cảm giác ân hận hút sạch. Nó bào mòn linh hồn
anh như những loại dây leo đang hút chất dinh dưỡng từ vật chủ mà chúng đeo
bám. Và Tuyên không hề có ý muốn chống cự, thậm chí còn mong quá trình đó diễn ra
nhanh hơn. Vì anh đã chờ cái chết đến
với mình từ bốn năm trước chứ không phải bây giờ.
|
PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 163.1
Trước cung cách nói chuyện đầy xa cách kia,
Sử Thần Tuyên bất giác cảm thấy mỗi lời mỗi chữ đều giống như mũi kim, châm vào
tim đau nhói. Giọng nói vừa rồi vì sao lại có thể bình thản nhanh như vậy? Ngữ
điệu vì cớ gì lại vui vẻ đến lạnh lùng, tàn ác? Yên Nhi hận Tuyên đến mức không
còn cảm giác gì đối với anh nữa sao? Hay cô ấy chỉ đang giả vờ mình đã quên hết
mọi việc để lão Hùng không phải chịu tội?
|