PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 166.1
Tuyên là con ốc sên ngu ngốc, đã tự tìm
cách đập vỡ ngôi nhà trên lưng mình. Để rồi bây giờ, những mảnh vỡ của chiếc vỏ ấy đang cắm sâu vào da thịt. Số phận con ốc sên ngu ngốc sẽ không có gì khác
ngoài cái chết đang tìm đến từng phút một. Trừ bỏ ngôi nhà gắn bó như máu thịt,
nó chỉ là một sinh vật yếu ớt, vô lực chứ không hơn.
Bước chân rong ruổi cuối cùng lại đưa anh đến
trước một trong hai chiếc gương quen thuộc, nơi Tuyên vẫn ngồi lặng im hằng giờ
như kẻ mất hồn. Người đàn ông ấy trong suốt bốn năm qua, không có lấy một ngày
không làm Tuyên cảm phục. Anh có thể dành hết cả ngày chỉ để quan sát anh ta,
chờ đợi và tìm kiếm những biểu hiện của sự sống.
Cảnh Huy thật sự vẫn chưa chết. Hay nói
đúng hơn là thần chết cũng đành vất vả với anh ta. Bốn năm ròng nằm bất động
trên giường không thể làm lay chuyển khát vọng sống mãnh liệt. Chính Thừa Giai còn
phải thừa nhận, chưa từng thấy qua kẻ phàm nào vừa ngang ngược lại vừa nguy
hiểm như thiết. Cô ta cho biết, mạng Cảnh Huy đáng lẽ phải kết thúc từ sau vụ
nổ. Nhưng vì ý chí sống quá quyết liệt, cộng thêm sự oan khuất từ những người
đã bị Phạm Sỹ Nguyên hại chết và phúc đức tích được từ người mẹ lương thiện mà
sống sót tới giờ. Chỉ tiếc, cơ hội tỉnh lại là không thể nói trước.
Mỗi lần nhìn Huy trên chiếc giường ấy,
Thần Tuyên lại có cảm giác, ẩn sau cơ thể bất động kia chính là thứ linh hồn
đang ra sức vùng vẫy. Nó giống như một con dã thú, cả ngày đêm đều lồng lộn, muốn tìm cách phá tan chiếc lồng thể xác. Anh ta đang đấu tranh từng phút một, cố
gắng không hề biết mệt mỏi. Linh hồn Cảnh Huy đang gào hét đòi được sống.
Bốn năm trước, Tuyên vốn định dùng hành
động “tự sát” của mình để họ tìm lại nhau, nhưng cuối cùng vẫn tính sai một
nước. Đáng lẽ anh nên đến gặp Tuyết Vinh ngay khi vừa phát hiện ra mọi việc, nhưng
kể từ lần thứ hai ở trần giới trở về, sức khỏe Tuyên đã yếu đi trầm trọng.
Anh không sợ chết nhưng lại thừa biết bản
thân mình chỉ cần bước qua cánh cổng sẽ không kịp mở miệng nói ra bất cứ điều
gì. Tuyên chết đã đành, nhưng biết tìm ai thay anh quan tâm để mắt tới cô ấy? Thần
Tuyên cũng không thể nhờ ai đó ở đây thay mình đến thông báo cho Tuyết Vinh, vì
thân thể không có chút quyền năng nào của họ sẽ chẳng thể chịu nổi hình phạt đối
với hành vi phạm luật này.
Vậy là anh mắc kẹt, kẹt trong chính sự
quan tâm dành cho Tuyết Vinh và lòng quý trọng đối với Cảnh Huy. Tuyên muốn
nhìn thấy họ hạnh phúc, ít nhất là trước khi anh chết. Tại sao hai người đều
sống sót mà không thể ở bên nhau? Tại sao họ lúc nào cũng sống vì nhau mà không
có lấy một cơ hội nhìn thấy đối phương dù chỉ trong tích tắc?...Tại sao…Tại sao
đôi vợ chồng ấy lại khốn khổ như Tuyên và Yên Nhi thế này?
Không, bản thân anh thì đã không còn hy
vọng. Nhưng Tuyết Vinh và Cảnh Huy lại khác. Đến thần chết còn phải khiếp sợ
trước người đàn ông này, anh ta còn điều gì có thể làm chùn bước? Vấn đề duy
nhất là tìm cách để báo cho Tuyết Vinh, tìm cách để Tuyên có thể xuống trần
giới và kịp nói cho cô ấy biết chỗ Cảnh Huy trước khi chết…Làm sao? Làm sao?
- Yên Nhi… - Người đàn ông bất chợt lấy
tay ôm trán -…Ước gì anh có thể gặp em…
“Nhưng
ông trời đã ra tay cướp đi cơ hội ấy của anh rồi”
“Chỉ
cần anh nghĩ đến việc tới thăm em…dù chỉ một lần…”
“Chỉ
cần anh đừng ngoan cố tuyệt giao với bên ngoài lâu đến thế…"
“Chỉ
cần sớm hơn một ngày…”
Cửa phòng bệnh khẽ dịch chuyển khi một
dáng người cao dỏng bước vào. Mỗi lần nhìn thấy hắn là Tuyên lại phải thở dài.
Đợi đến lúc con người này chết đi, Tuyên thật không biết có nên đem giam vào
địa ngục hay không.
- Hôm nay cậu có thư. – Hồng Phương có vẻ
ảo não khi ngồi xuống chiếc ghế đầu giường – Cô ấy kiên trì thật …Không hồi âm,
không một tin tức…nhưng vẫn mãi mãi hy vọng, mãi mãi tin tưởng…
Câu nói như cái tát, tát mạnh vào mặt
Tuyên vì sự thiếu lòng tin của mình. Bi kịch giữa anh và Yên Nhi cũng gây nên từ
chính những chữ này. Ích kỷ với nhau một lời nói, kết quả lại trả giá bằng cả cuộc
đời. Yêu nhau nhưng không hiểu đối phương cần gì. Yêu nhau nhưng không đủ can
đảm để cùng nhau đối mặt. Yêu nhau…nhưng chỉ biết hành xử theo ý mình…
- "Ông xã yêu dấu, mấy bữa nay vẫn ăn uống
đàng hoàng chứ?" – Phương chậm rãi đọc to từng chữ - "Cuốn truyện mới của em đang
trong giai đoạn ký hợp đồng nên khá bận rộn. Nhưng em vẫn tranh thủ viết thư
này cho anh. Vì em sợ nếu không có người đôn nhắc, anh sẽ buông thả bản thân
mình..."
Tuyết Vinh chính là người phụ nữ như vậy.
Một khi đã quyết tâm thực hiện điều gì thì sẽ làm đến cùng, mặc kệ người đời có
cười nhạo hay chê trách. Bốn năm qua, cứ hai tuần là cô lại viết một lá thư, bỏ
vào chai và đem thả xuống dòng sông, nơi Cảnh Huy xảy ra tai nạn. Hồng Phương
kể từ ngày phát hiện cũng không hôm nào quên kêu người…tìm vớt. Vớt được bao
nhiêu chai cũng mang đến đọc cho người bạn nằm trên giường. Bởi vậy Thần Tuyên
mới không biết nên xếp anh ta vào hạng người gì.
Những lời lẽ của Vinh đã từng có lúc khiến
Tuyên rơi lệ. Ai đó có thể nói, vì Tuyết Vinh vốn là một nhà văn nên câu từ sướt mướt cũng là điều dễ hiểu. Nhưng điểm xúc động của mỗi lá thư không nằm
trong ngôn từ mà là thái độ da diết đến đớn đau của nó. Không bao giờ nhắc đến
hai chữ “buồn tủi” hoặc “thương nhớ” nhưng vẫn trận trận thắt tim. Càng cố tỏ
ra vui vẻ, kiên cường lại càng khiến người nghe đau lòng khôn xiết.
- "Hôm nay, con hỏi em rằng anh đang ở đâu?
Khi nào mới về thăm nó? Nhưng em không dám trả lời, chỉ có thể lấy cớ chạy vào
xem nồi canh nấu dở. Lúc quay lên thì thấy thằng bé đang nằm lăn dưới sàn, bên
cạnh là cái ghế đẩu. Nó lại lôi cuốn album hình anh ra ngắm. Nếu những tấm ảnh
có thể phai màu trước cái nhìn của con người thì có lẽ tất cả hình chụp anh
trong đó đều đã bị con trai chúng mình làm cho trắng xóa.
Đã một tuần em không nấu món cháo nào cho
nó. Có lẽ vì vậy mà thằng bé ăn ít hẳn. Nhưng em nhất định không để lòng do dự,
không để sở thích xấu xí này của con phát triển mạnh mẽ như anh được. Em cũng
không cho ba uống cà phê vì thằng nhóc Cảnh Tư cứ nghe thấy mùi hương ấy liền
gân cổ đòi thử. Ba không la nó thì thôi, lại cười khì bảo “con giống bố”. Có đứa con nít nào vừa lên bốn đã phát nghiện
với mùi cà phê như con mình đâu…
Em đã từng nói, chữ Tư trong tên con là
chữ Tư của từ tương tư, có nghĩa là
thương nhớ. Có lẽ vì vậy mà lúc nào nhìn thấy nó, em cũng có cảm giác đang nhìn
thấy anh. Con trai chúng ta tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. Dù mong ước được
gặp anh nhưng thằng bé cũng chưa bao giờ quấy khóc hoặc tỏ ra giận dỗi. Em biết
nó thỉnh thoảng vẫn buồn tủi khi có dịp nhìn thấy ba của bạn bè. Em biết con
vẫn thường có những phút giây thẫn thờ vì khó hiểu. Nhưng niềm tin và tình yêu
dành cho anh thì chỉ có lớn lên từng ngày một.
Nhưng mà, Cảnh Huy à…Anh có nghĩ việc con
mình suy nghĩ nhiều quá sẽ dẫn đến trầm cảm hay không? Dạo gần đây, thằng bé cứ ngồi nhìn em rồi mỉm
cười không nói. Nó khiến em giật mình vì nhận ra trong đôi mắt non nớt ấy có
cái nhìn của anh. Có phải anh đang muốn mượn con để nhắn nhủ với em rằng mình
vẫn luôn dõi theo cả gia đình? Khi con mỉm cười, có phải anh cũng đang mỉm cười
với em? Mỗi lần em ôm con, anh có cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay em?..."
- Tuyết Vinh… - Tuyên nhíu mày, đau lòng
bóp trán - …Anh phải làm gì mới giúp được em?
Nếu
Yên Nhi là lưỡi dao đâm nát tim Tuyên thì Tuyết Vinh lại chính là cái dằm, tháng
ngày khiến con tim nhức nhối. Cảnh Tư càng lớn lại càng giống ba, muốn yêu
thương và bảo vệ mẹ nó. Còn Yên Thứ…con bé dường như cũng thừa hưởng từ Yên Nhi
rất nhiều thứ. Sự ngoan hiền của nó dễ dàng tóm lấy Tuyên, hệt như vẻ dịu dàng
nơi Yên Nhi ngày trước.
Mỗi lần được con bé yếu ớt vòng tay quanh
cổ hoặc ngả đầu lên vai là lòng anh lại dâng tràn hạnh phúc. Tuyên bỏ đi lâu
như vậy, không biết lão Hùng chăm sóc nó có tốt không? Anh không muốn để thiên
thần bé nhỏ ấy phải rơi thêm giọt lệ nào nữa. Phải nhanh chóng quay về tìm nó thôi…
hay quá!! đúng là ko bõ công e chờ mấy ngày trời T_T
Trả lờiXóaCảm ơn em nha! ^^
XóaEm vẫn ghét Hồng Phương như ngày nào ^~^.
Trả lờiXóaKhông còn thời gian nên em nói luôn. Em thương chị Vinh nhiều hơn rồi, thương cả anh Huy một tí nữa rồi. Em lại đau lòng cho anh Tuyên rồi. Em đa sầu đa cảm nữa rồi TT.TT
Đúng là người siêu bận rộn. Đọc cái cmt của em mà chị thấy như chân bé có gắn tên lửa á >.<
Xóaa Tuyên của e tội quá ... ss Tv post lên nữa nha . ..^^
Trả lờiXóa