Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

TT.T164.2



PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 164.2

- Em khỏe rồi sao? – “Yên Nhi” nhìn thấy anh thì không giấu được vẻ kinh ngạc – Vừa nãy chị còn định cho người mang sang đó ít nhân sâm tẩm bổ.

- Làm phiền chị dâu rồi. – Tuyên ngơ ngẩn trả lời – Không biết có thể bớt chút thì giờ trò chuyện cùng em không?

Câu chữ thốt ra từ miệng anh cứ như thuộc về một ai đó.

- Em ngồi đi. – Người phụ nữ vui vẻ mời mọc – Dù sao chị cũng đang rảnh rỗi.

Trên chiếc bàn kính, nơi từng nổ ra cuộc tranh cãi nảy lửa về chuyện có liên quan đến chị em Yên Vũ, đang bày một dĩa hoa tươi đủ màu sắc.

- Nghe Young Min kể, Trung giới chỗ em rất hùng mạnh – Cô vừa nói vừa đẩy nhẹ cái dĩa về phía em chồng -  Hoa mọc lên không biết bao nhiêu mà nói. Hôm nay có muốn dùng thử vài thứ tầm thường của nhà chị không?

- Cảm ơn. – Khóe môi Tuyên hơi giật. Ánh mắt vô cảm vẫn mông lung nhìn về phía đối diện – Nhưng em không “đói”.

Người phụ nữ này thật không phải là Yên Nhi của mình sao?”, anh bần thần tự vấn đến quên cả ngậm miệng, “Cô ấy chết thật à?”, “Yên Nhi vì Young Min mà bỏ mạng dưới địa ngục thật sao?”…

- Không đói hả? – Người chị dâu thoải mái bật cười – Còn chị thì sắp sửa hết năng lượng rồi. Mãi trông chừng Song Joo nên chẳng có thời gian làm gì cả…Em cũng có con nhỏ nên chắc biết. Bọn nó ở tuổi này tò mò lắm. Gặp cái gì cũng muốn vươn tay sờ thử.

Anh không nói gì mà chỉ cười cho có lệ, mắt âm thầm quan sát cô gái tên Yên Nhi trước mặt. Khi bàn tay có đeo chiếc nhẫn nạm ngọc vừa cầm lên bông hoa vàng chói thì tâm can Tuyên lại bắt đầu chấn động. Nhưng anh đã không còn sức lực để làm điều gì khác ngoài tiếp tục ngồi thừ ra đó, tận mắt chứng kiến người phụ nữ chậm rãi đưa bông hoa lên mũi.

- Chị thích loại màu vàng? – Chất giọng trầm ổn thường ngày đã nhuốm màu tuyệt vọng.

- Chúng có hương vị rất đặc biệt. – Cô khoan khoái hít sâu, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn – Cảm giác vừa thanh thản lại vừa nhẹ nhõm.

- Có thanh thản và nhẹ nhõm như việc để chị gái thay mình chết mòn dưới địa ngục không? – Tuyên chậm rãi hít sâu, như thể đang hy vọng những giọt lệ trên khóe mắt cũng có thể theo đó mà chảy ngược vào lòng.

Bàn tay co thành đấm của anh lúc này có thể hù chết những người đang có mặt, đặc biệt là cô gái mặc áo đỏ. Yên Nhi từ lúc đặt chân xuống Trung giới đã dị ứng với loại hoa này. Bản thân cô ấy cũng từng có lần vì nó mà khốn khổ. Làm sao có thể dửng dưng ngồi sử dụng như thế được?

- Em đang nói gì? – Người phụ nữ bất ngờ để lộ vài tia thảng thốt - Chị nghe mà không hiểu

- Bái phục, bái phục ...–Tuyên nhăn mặt chắp tay, thái độ vừa mỉa mai lại vừa như sắp mếu - …Xin vạn phần bái phục.

Cõi lòng anh lúc này đã chán nản cực độ. Bốn năm trời vật vã với ý nghĩ, những đau đớn này ít nhất cũng đổi được việc người con gái mình yêu sẽ sống hạnh phúc. Thật không ngờ, chút niềm tin mong manh ấy cũng bị chính em gái cô đập nát.

Còn Yên Nhi…Yên Nhi của Tuyên lại phải vì cô ta và người yêu mà chịu giày vò tinh thần trong suốt bốn năm trời, trong chính cái địa ngục do anh cai quản. Thử hỏi trên đời còn có việc gì “hạnh phúc” hơn nữa?

- Trăm tính ngàn tính cũng không lường hết được mọi chuyện… – Hai tròng mắt đỏ rực của anh lộ ra vẻ tiếc rẻ – Chị chắc không nghĩ tới việc ba từng nói với em, cái thai lúc đó là một đứa bé gái nhỉ?

Bấy giờ trong phòng không hề có gió, nhưng người phụ nữ kia lại khẽ run.

- Đừng ngạc nhiên như vậy. Em biết là chị cũng giống em, chẳng hiểu tại sao giới tính của nó lại có thể thay đổi xoành xoạch như thế này. Nhưng anh Young Min thì khác. Ảnh hiểu biết sâu rộng, lại thường xuyên trò chuyện cùng ba nên chắc giải thích được. – Cả người Tuyên phát run vì phải đè nén thứ âm thanh khúc khích đang tìm cách phát ra nơi cửa miệng, hai bàn tay khổ sở vò rối mái tóc – Trường hợp tệ nhất, chúng ta có thể mời ba đến đây giảng giải cho cùng mở mang tầm mắt. Chị nghĩ anh Chín có tin những lời ba nói hay không?

Tiếng cười của anh như điên dại. Dáng bộ khốn khổ chẳng khác kẻ loạn trí, hoàn toàn đánh mất khả năng tự chủ. Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, lâu đến nỗi đủ để nhận ra từng biến đổi nhỏ trên mặt kẻ đối diện.

- Việc giả bộ là một người bị mất trí nhớ, đầu óc không bình thường có phải vất vả với chị lắm không? Nhưng bệnh tình xem ra không nặng nên mới hồi phục nhanh như vậy. – Những giọt nước mắt đau đớn cuối cùng cũng có cơ hội lăn ra khi Tuyên bật cười, mái đầu hơi nghiêng ngã – Đáng tiếc, lúc cho người đưa chị xuống hạ giới, em đã hướng dẫn và căn dặn kỹ họ không được để tình trạng này xảy ra. Chị nghĩ anh Young Min sẽ nói gì khi biết vợ mình không hề quên mà chỉ đang đóng kịch?

- Đừng nói nữa. – Cô gái bất ngờ lớn giọng – Tất cả lui ra ngoài. Nhanh lên!

Hai người đàn ông đang đứng gác cửa vừa nghe xong đã cúi gập người rồi quay bước. Không khí căng thẳng bắt đầu vang lên những tiếng nức nở khi người phụ nữ thời thượng chấp nhận giở bỏ lớp mặt nạ. Thần Tuyên chỉ bằng mấy câu đơn giản đã có thể lật tẩy sự giả tạo kéo dài của cô ta. Nhưng kết quả thu được lại chẳng hề hả hê mà chỉ có đau đớn đến tê dại.

Yên Vũ khốn khổ lấy tay ôm mặt rồi oằn người trên ghế, miệng nức nở:

- Anh Tuyên, hãy tha thứ cho em…

- Chị à, chẳng lẽ bước qua cánh cổng ấy lại khiến bệnh điên loạn của chị trầm trọng như vậy? – Người đàn ông mở miệng châm chích mà thấy mắt mình như nhòe đi - …Em là em trai của chồng chị đây mà…

- Đủ rồi, Thần Tuyên… - Yên Vũ ngước mặt khóc thét – Em xin anh đừng tiếp tục đay nghiến nữa…

- Cô không có tư cách cầu xin tôi điều gì cả. – Anh lạnh lùng để cho cảm giác mất mát từ từ gậm nhấm - Kể từ lúc hai người cùng nhau thực hiện cuộc hoán đổi ngu xuẩn đó, giữa chúng ta đã không còn bất cứ mối quan hệ nào hết.

- Thần Tuyên, kỳ thật bốn năm qua, em chưa từng có phút nào sống yên ổn…Anh phải tin em…

12 nhận xét:

  1. Trời ơi chờ đợi để gặm cục tức. Tức tức tức

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nuốt cục tức đó xuống đi Giang. Nuốt không trôi thì uống thêm miếng nước.Hình như bạn toàn mở hàng tập mới cho Tiểu Vân thì phải, hehe ^^

      Xóa
    2. Trước giờ vẫn vậy nhừn mỗi lần viết cm gửi ko đc nên bực ko gửi thui. Khjkhj

      Xóa
  2. Càng ngày càng ghét Yên Vũ. Không cần biết chị ta có đau khổ trong 4 năm nay hay không. Nhưng việc chị ta vẫn sống như vậy làm em cảm thấy cực kì căm ghét. Tình cảm tội nghiệp của chị ta cũng bay biến không dấu vết. Nói thật với chị Vân, chị từng nói trong "tha thứ" không có hoàn hảo, ai cũng có mặt xấu của họ. Thần Tuyên cố chấp, Yên Nhi yếu đuối, Tuyết Vinh đầy hận thù, Cảnh Huy (em không biết TT.TT). Nhưng sao Yên Vũ - chị ta ngay cả một cái mặt tốt em cũng nhìn không thấy. Dù cho tập sau chị ta có muôn vàn lí do: chị Nhi cầu xin, sống trong ác mộng...bất kể cái gì đi nữa em cũng không tha thứ cho con người này. Quá tàn nhẫn, quá độc ác. Tại sao chị ta lại có thể ngang nhiên sinh con, sống với người đàn ông mình yêu thương (dù không yêu thương mình, nhưng ít ra chị ta được thấy Young Min, được ở cạnh Young Min), lại ngang nhiên giả vờ mất trí, ngang nhiên mà sống như vậy chứ. Trong tất cả những truyện em đọc, Yên Vũ là người em ghét nhất, một chút thương cảm cho chị ta cũng không còn. Vì cái tình yêu mù quáng, chị ta ngay từ đầu đã rõ ràng Young Min không phải của mình, người anh ta yêu là chị Nhi nhưng vì ích kỷ mà chị ta cầu xin chị gái mình lừa dối YM (đây là sự bất công với ảnh), xin chị gái mình thay thế mình trong phòng ngủ (là sự bất công với chị Nhi và anh Tuyên). Chị Nhi đã "nói": Tha thứ cho em vì em yêu anh (đại loại là vậy), có lẽ chị ấy tự giam mình trong địa ngục cũng chỉ là muốn ở gần anh Tuyên mà thôi, có lẽ chị ấy đã thực hiện tráo đổi với Yên Vũ. Nhưng Yên Vũ, tại sao cô ta lại chấp nhận chứ. Cô ta không thấy hổ thẹn à. Người như cô ta, một con người tình cảm cũng không có nên chết đi. Tình yêu - đối với một con bé như em tình yêu là sự tin tưởng, tình yêu là khi em cùng anh ấy ngồi cạnh nhau, anh ấy dịu dàng, kiên nhẫn cùng em đọc tiểu thuyết, khi em lén nhìn anh ấy, phát hiện người kia cũng lén nhìn mình - đó mới là hạnh phúc, là tình yêu đấy. Chị Vinh - anh Huy, họ yêu nhau nhẹ nhàng như thế nào, tin tưởng nhau ra sao, họ hy sinh vì nhau. Chị Nhi - anh Tuyên, dù họ cố chấp, dù họ yếu đuối, dù họ không có sự tin tưởng vững chắc nhưng những gì họ làm cho nhau, người ta vẫn biết họ yêu nhau, yêu đến sâu nặng, đến thương tâm. Còn Young Min - Yên Vũ, em nghĩ là giữa họ không hề có tình yêu. Đối với Yên Vũ, chẳng qua là sự ngộ nhận về thần tượng, mơ mình là công chúa Lọ Lem gặp chàng hoàng tử. Đối với Young Min, chỉ là sự ích kỷ chiếm đoạt, chỉ thỏa mãn tính hư vinh của anh ta. Anh ta nghĩ bất cứ cô gái nào cũng sẽ yêu mình. Nên anh ta cố chấp với chị Nhi, và gây nên tàn nhẫn với Yên Vũ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị Vân à, đọc đến đây dù còn ác cảm với chị Nhi nhưng em thương chị ấy nhiều lắm. Ở trong địa ngục lạnh lẽo ấy, con người ấy đã nghĩ gì? Ở cạnh anh Tuyên đến vậy nhưng không thể chạm đến. Đến khi chết, chị ấy vẫn mang trong mình câu hỏi không thể giải đáp "Tại sao Thần Tuyên lại đối với mình như vậy?". Cô đơn với bốn vách tường, tìm không thấy hơi ấm của người thương để lại. Chị ấy rất yếu đuối, trong tưởng tượng của em, chị Nhi rất mỏng manh. 4 năm chịu đựng, chị ấy sao lại kiên cường được đến thế. Chẳng lẽ chỉ mong người kia đi tìm mình, phát hiện ra mình không có ở nơi anh muốn đưa đến, tìm ra mình trong địa ngục, cứu thoát mình rồi lại yêu thương mình lẫn nữa. Còn anh Tuyên, 4 năm với bệnh tật, và công việc. Liệu có ngày nào tâm hồn anh thanh thản, có ngày nào nah không bị tình cảm cùng nỗi nhớ về người kia dày vò? Cả hai người họ, tại sao lại không thể yên ổn mà sống, yên ổn mà yêu chứ. Tình cảnh của họ làm em nhớ đến lời một người bạn đã đi rất xa "Không mong có một tình yêu như trong tiểu thuyết, không cần có một tình yêu cảm động lòng người, không muốn tình yêu đầy sự hi sinh. Chỉ cần ở cạnh nhau, có bản thân cùng người mình yêu đã là hạnh phúc."
      Mọi thứ không hoàn hảo so với thứ hoàn hảo còn hoàn hảo hơn. Đến gần đoạn kết, em lại phân vân. Chị Vân ơi,chị thương anh Cảnh Huy và chị Vinh hơn đúng không? Theo diễn biến này, hai người họ vẫn có thể có được hạnh phúc. Còn chị Nhi và anh Tuyên coi như là không thể trùng phùng rồi.
      Em đột nhiên tưởng tưởng ra cảnh con rồng ăn tôm cá mang linh hồn uất ức của chị Nhi kia cùng anh Tuyên, cả hai cùng tan biến trong không trung, sau khi lời tha thứ của hai người được trao. Vì chỉ như thế, em mới có thể tin rằng ở một thế giới nào đó, hai người sẽ nắm tay nhau, sống hạnh phúc. Yên Vũ và Young Min - em không thể nào mở lòng mà tha thứ được. Chỉ mong hai người sẽ nhận ra sai lầm của mình, dùng thời gian cả đời mà sửa chữa (chăm sóc Yên Thứ chẳng hạn). Còn chị Vinh và anh Huy, mong hai người cùng cha và đứa con, cả nhà 4 người hạnh phúc đến già.
      Aizz, em lại lan man...nhưng có một sự thật, em lại khóc nữa rồi. Oa oa oa, em không muốn đa sầu đa cảm vầy đâu...

      Xóa
    2. Thôi nín, đừng khóc. Trong hai cái cmt của em có rất nhiều ý đoán trúng đó nha. Nhưng cũng có vài chỗ em suy luận sai mất rồi ^^ Tiểu Vân hứa với em đến cuối truyện sẽ nói em biết nhân vật mình thương nhất trong truyện là ai.
      Tự kỷ một chút thì nhiều lúc ngồi viết truyện này chị đã khóc đấy >.< Vẫn còn một tình tiết cao trào đang đợi em và mọi người...

      Xóa
    3. Em cũng viết truyện (mặc dù môn Văn của em điểm không tưởng)và em cũng tự kỉ ngồi khóc.
      Lí do em thích truyện của chị là vì nó khác với những gì em nghĩ và những gì em hướng đến. Theo một cách nào đó, em khó có thể xây dựng nên những tình tiết mắc xích và chặt chẽ được. Khả năng suy luận của em cũng rất hạn chế (mặc dù là dân tự nhiên =''=) -> em thích những câu chuyện có tình tiết phức tạp thế này. Nếu truyện của chị thường cho kết thúc mở thì em lại nhất quyết cho nó một cái kết cục. Em cũng là một "mẹ ghẻ yêu con chồng", em rất ít khi...ít cực kì chuyện xào nấu "đứa con" mình tạo ra như chị.
      Nói thật chị rất ác...mà em lại thích cái ác này mới chết! Em rất mong chờ cái cao trào mà chị nói, nhưng em mong nó không có thương tổn bất kì nhân vật nào trong "tha thứ" (trừ song Y). Mong chờ, người ta cực kì mong chờ.....~

      Xóa
    4. Vì chị ác mà nhiều người bỏ chị, không thèm đọc truyện nữa đó em à >.< Thật mừng vì em thấy thích điều đó, hic. Cái cao trào ấy rồi sẽ đến ngay thôi, ai tinh ý sẽ pháthie65n ra sóng ngầm của nó...

      Xóa
  3. Càng đọc càng thấy tức chị Tiêu Vân ơi!!!!!!!! Hix... tội anh Thần Tuyên quá. Ghét YV quá chừng.
    à chị Tiểu Vân ơi, cho em post truyện của chị qua blog zingme của em được ko ạ?^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, nhưng có ba điều kiện
      Thứ nhất, ghi nguồn là trang này.
      Thứ hai, giữ nguyên tên tác giả, tác phẩm và nội dung
      Thứ ba, chỉ post bằng hoặc chậm hơn bên Zing (không post với tốc độ tại blog này của Tiểu Vân em nhé)
      Nếu em đảm bảo thực hiện những điều đó thì chị rất sẵn sàng, còn cảm ơn em nữa, hehe

      Xóa
    2. À quên, còn một điều nữa là em nhớ gửi cho chị cái link (vào blog này) nhé !

      Xóa
  4. Vâng ạ, em cảm ơn chị.
    đây là link blog zing của em : http://me.zing.vn/apps/blog?params=khanhlinhtara/myblog/edit/id/820136960

    Trả lờiXóa

 photo 123_zps412de85a.jpg