Hẳn là như vậy rồi. Yên Nhi của Tuyên lúc
nào cũng quan tâm đến người khác. Cô ấy nghĩ lão Hùng bí mật cho mình sử dụng
thuốc bảo vệ kí ức nên bây giờ phải làm như không biết anh thế này. Yên Nhi
tuyệt đối không phải loại người có thể vì hận thù mà trở nên lạnh lùng đến tự
nhiên như vậy. Không bao giờ…
Nhưng còn việc đứa con? Tuyên biết đưa ra
lời giải thích nào cho sự thay đổi giới tính của nó đây? Lời của ba anh một khi
đã nói thì không thể có sai sót. Khi đó, chính Tuyên cũng cho rằng việc sửa luật của ông có
liên quan đến mình và giới tính đứa trẻ. Nhưng có khi nào vì ba đã già nên đầu
óc cũng bị lú lẫn?
Hay là…hay là Yên Nhi vì quá đau lòng nên
đứa con bị sẩy? Cũng có thể lúc quay lại trần giới, cơ thể cô đã gặp phải chấn
động nào đó? Hoặc các người vợ trước của Young Min hành hạ cô dẫn đến tai nạn…Sau
đó, hai người họ đã cùng nhau tìm một đứa con khác? Chỉ có thể như thế thôi.
Chỉ có thể như thế thôi.
- Đứa bé này là con em? – Nhi thân thiện
đưa tay vuốt má cô bé – Đáng yêu quá!
“Em
nghĩ anh còn có thể cùng một người con gái khác sinh con đẻ cái sao?”, Tuyên nghẹn ngào không thốt nên lời.
Dẫu cho cô có đang đóng kịch hay cố tình chọc tức anh thì cũng đâu cần nói ra
những lời đau lòng như vậy. “Yên Nhi, cầu
xin em hãy làm điều gì đó…điều gì đó để anh có thể an tâm người đang đứng trước
mặt mình lúc này đích thực là cô gái của bốn năm trước.”… “Tim anh…tim anh đã
vì em mà yếu ớt lắm rồi… không thể chịu đựng thêm được nữa… ”
- Song Joo, tới chào chú đi con. – Người
phụ nữ dịu dàng hướng về phía con trai mình, vẫy vẫy.
Ngực Tuyên lại bắt đầu đau nhói từng cơn…Một
loạt tiếng ho dài vang lên khi anh vội vàng dùng tay che miệng và quay mặt đi
chỗ khác. Cánh tay đang được dùng để giữ chặt cô cháu gái cũng suýt chút thì
buông lỏng. Cứ mỗi lần tâm trạng không ổn định là Tuyên lại bị thổ huyết. Cơ
thể cùng trái tim chẳng rõ từ khi nào đã đạt đến sự thống nhất cao độ như vậy.
Chỉ biết sau vài lần co thắt, máu tươi cuối cùng cũng bị tống ra, nhễu thành
giọt xuống mặt đất như những lần trước.
- Ngài không sao chứ?
- Em làm sao vậy? - Sự quan tâm của Nhi hoàn toàn mang tính xã
giao – Hay vào nhà nghỉ một lát?
- Không…Không cần… - Anh chỉ còn nói được
nhiêu đó.
Trong lúc mê man, hình ảnh Yên Nhi loay
hoay dọn dẹp căn nhà cứ lởn vởn trong óc Tuyên. Suốt bốn năm ròng rã, chưa bao
giờ cặp mắt đỏ hoe cùng gương mặt ngơ ngác xen lẫn kinh hãi của cô chịu buông
tha anh. Hành động của Tuyên ngày đó không chỉ vung dao chém một nhát vào trái
tim yếu ớt của Yên Nhi mà cũng tự đâm nát tim mình. Cuộc sống bốn năm qua của
anh chính là quá trình vật vã tồn tại cùng trái tim không nguyên vẹn. Không
phải vì thiết tha với cuộc sống quyền lực mà do ông trời mãi vẫn không cho
Tuyên …chết.
Đối mặt với cách hành xử vô tình của anh,
nhiều người đã không ngần ngại khẳng định, lương tâm Tuyên bị chó tha mất rồi.
Họ oán trách và khiếp sợ anh suốt thời gian dài. Nhưng thái độ bất bình và
chống đối ngầm chỉ kéo dài cho đến khi Tuyên liên tục đổ bệnh, nằm liệt giường suốt
một tháng. Anh cứ nghĩ sự căm hận lúc đầu đã bị chuyển hóa thành thương hại nên
không mong đợi hay cảm kích gì. Dù không trực tiếp nói ra, nhưng mọi người đều
biết Tuyên đã chọn cho mình cách hờ hững và quay lưng lại với mọi thứ.
Dòng hồi tưởng miên man khiến lông mày anh
bất giác nhăn lại. Hai bàn tay co thành nắm như sắp sửa đánh một ai đó. Bản
thân Tuyên cũng không nhận thức được bộ dạng khó coi của mình cho tới khi xuất
hiện hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng xoa vuốt. Mở mắt nhìn thấy cô cháu gái đang mang
giày ngồi hẳn trên giường, anh lại nhếch miệng cười khổ. Gương mặt khờ khạo của
nó sao mà giống Yên Nhi đến vậy. Cả cách chu môi khi tập trung làm việc gì đó
cũng thế.
Nhưng đứa trẻ này thật…Tuyên càng lúc càng
phát bực vì nó. Chính con bé là người đẩy anh vào cơn ác mộng không lối thoát
này. Càng ở lâu bên cạnh nó thì Tuyên lại càng phát hiện nhiều dấu vết của Yên
Nhi. Càng tìm hiểu sâu về thân thế cô bé thì anh lại càng có cảm giác trái tim mình
sắp bị người ta bóp nghẹt. Không, không phải đâu. Trong chuyện này chắc chắn
phải còn có khúc mắc gì đó. Yên Nhi chắc chắn không phải là người vừa chết dưới
địa ngục hôm nay được…
Khẽ thở dài rồi đảo mắt nhìn lên trần nhà,
Tuyên lập tức nhận ra căn phòng ngủ quen thuộc. Còn cô bé bên cạnh thì đang đè
nửa người của nó lên anh, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế “kéo dãn” lông mày cho
ông chú. Có lẽ sau khi Tuyên ngất đi, đã được ai đó đưa về đây. Cô nhóc này bám
lấy anh như thế, theo lên giường cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng nó làm gì suốt
thời gian Tuyên ngủ? Chẳng lẽ chỉ ngồi đó mà không biết chán?
Để ý thấy trong phòng không còn ai, anh
mới thả lỏng người, chớp mắt quan sát chiếc áo khoác màu xanh vẫn còn quấn
quanh đứa trẻ. Chất liệu này chỉ có bên Hàn nên chắc chắn là đồ do mẹ con bé để
lại. Nghĩ việc nó từ lúc ra đời đến nay chỉ mặc độc nhất thứ ấy, Tuyên bỗng
thấy chua xót. Dù gì cũng là con gái Cửu Vương Gia, sao lại khốn khổ đến mức
này? Tất cả còn không phải đều do sự bất cẩn và nóng nảy nơi anh ư? Đợi khi anh
Chín hay chuyện, chắc sẽ đau lòng ghê lắm.
- Xin lỗi anh… - Tuyên bần thần lẩm bẩm –
…Hãy tha thứ cho em…
- Ư…ư… - Đứa trẻ bất ngờ nắm tay anh lắc
mạnh.
Bàn tay còn lại của nó thì hấp tấp đặt lên
môi Tuyên, sau đó lại chỉ vào ngực mình. Ánh mắt trong veo đầy vẻ thiết tha,
mong mỏi.
- Con muốn nói gì? – Anh khó hiểu nhỏm dậy
– Có vấn đề gì với câu nói vừa rồi của chú sao?
- Ứ… - Nó mất bình tĩnh lặp đi lặp lại
động tác cũ, bàn tay hết chỉ vào miệng Tuyên lại vỗ mạnh lên người.
Cố gắng vắt óc mà suy nghĩ, anh chỉ còn
biết phán bừa:
- Chú vừa nói điều gì có liên quan đến con
sao?...Con không trách chú à? Không phải sao?...Hay là mẹ nói với con chuyện gì
đó? Cũng không đúng?...Con từng nghe mẹ kể về Young Min? Con muốn gặp ba
mình?...
Lúc cô cháu gái sắp vung tay tự đánh mình
đến phát đau thì ý nghĩ mới trong đầu Tuyên chợt lóe sáng.
- Trong câu nói vừa rồi có tên của con?...
Phải rồi? Phải rồi sao?...Nhưng là chữ nào?... – Có chữ nào làm thành tên riêng
được đâu chứ? - …Hãy…Tha…Thứ…Cho…? Là Cho à? Không sao?...Hay là Thứ? Thứ à?
Đúng là Thứ hả?
Công cuộc đố chữ vừa kết thúc đã làm hai
chú cháu mừng đến phát khóc. Thần Tuyên sung sướng nựng nịu gương mặt bầu bĩnh
của Thứ rồi mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhất kể từ lúc Yên Nhi rời khỏi.
- Tên của con là…Yên Thứ, đúng không?
Suy đoán này hoàn toàn dựa trên ba cái tên
mẹ cô đặt cho các con gái của mình: Yên Chi, Yên Nhi và Yên Vũ. Không ngờ bảo bối nhỏ vừa nghe xong đã gật lấy
gật để, miệng nhoẻn lên thành nụ cười xinh nhất thế giới. Âu yếm bồng nó đặt
lên đùi, anh khoan khoái tựa lưng vào đầu giường.
- Chúng ta phối hợp thiệt là ăn ý. – Tuyên
yêu thương vuốt tóc cháu gái – Để chú tìm cho con bộ đồ khác.
Nhưng vừa có ý chạm vào chiếc áo thì Yên
Thứ đã tìm cách phản kháng. Hai tay nó vội vàng quấn chặt thứ trang phục cũ kỹ
ấy như sợ ai giành mất. Ánh mắt nhìn Tuyên đầy vẻ phòng bị, rất căng thẳng.
- Được rồi, được rồi. – Anh bỗng nhiên
không muốn làm ngược ý thích của con bé – Nếu con thích thì cứ mặc lấy…Bây giờ,
chú cháu mình ra hồ chơi nhé.
Cô bé dành vài giây để suy nghĩ trước khi
đồng ý để Tuyên ôm mình bước xuống giường. Gió ở hồ khiến mái tóc tơ của nó bay
ngược về sau, trông đáng yêu khôn tả. Nhận thấy việc đi đứng đối với Thứ có vẻ
khó khăn nên anh cũng không nỡ ép cháu tự di chuyển mà tự nguyện trở thành
“phương tiện” cho cô bé.
Đây là nơi còn lưu giữ rất nhiều kỷ niệm giữa Tuyên và
Yên Nhi. Bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại muốn chia sẻ nó với cô bé
này. Hồ Long Tĩnh bốn năm qua dường như chỉ có mình Tuyên lui tới. Mọi người vì
quá khiếp sợ anh nên chỉ đặt chân đến đây vào những lúc họ tin chắc Tuyên sẽ
không có mặt. Nhưng như thế kể cũng hay, vì anh thật sự không muốn những ký ức
về Yên Nhi bị bất cứ thứ gì khác xen vào. Muốn chúng mãi vẹn nguyên và trong
sáng như chính con người cô vậy.
Ngẫm lại thái độ bất mãn của mình đối với Yên Vũ,
Tuyên càng thấy buồn cười khi con gái cô ấy bây giờ lại quấn quýt mình không
dứt. Thẳng thắng mà nói, chính ba mẹ Yên Thứ là những người mang đến cho Tuyên
vô vàn bất hạnh. Tình cảm anh dành cho họ chưa tuột dốc không phanh thì thôi.
Bây giờ còn để bản thân bị con gái họ “dụ dỗ”.
Cẩn thận chỉnh lại tư thế để Yên Thứ có thể thoải mái
dựa vào vai mình, Tuyên bỗng đâm thích việc được trở thành chỗ dựa cho nó. Ý
nghĩ phải trao trả con bé khi Young Min tìm đến khiến lòng anh không khỏi bối
rối. Mong muốn chở che này vì sao lại giống nỗi khát khao ngày ấy đến vậy? Đối
thủ tranh giành hạnh phúc với anh sao cũng y hệt bốn năm trước?
Tuyên mới nghĩ đến đó liền không ngừng oán thán:
- Lee Young Min…Anh vừa sinh ra đã là một người đáng
ghét…
Lời nhắn: Đến thứ năm mới có tập 163.2 nhé cả nhà. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ và chuẩn bị chào đón sự trở lại của Cảnh Huy vào tuần sau nghen! (Cụ thể vào ngày nào thì không nói trước được, hehe)
Ren giành tem nhá. . .<3 !~
Trả lờiXóa