Bài này đã từng post một lần (trong Fic Anh). Nhưng vì mức độ mê đắm của Tiểu Vân đối với nó quá cao nên post thêm lần nữa. Mong rằng tập 169 sẽ mang đến cho mọi người những giây phút thật ngọt ngào và nhẹ nhàng nhé.
PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 169
Trong
một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi có rất trồng rất nhiều những bông tường vi đỏ
rực, một cậu bé trai đang nhởn nhơ chơi với quả banh da trước sân nhà thì ngoài
cửa vọng đến tiếng gọi.
- Cảnh Tư…Cảnh Tư…
Đứa trẻ thoáng dừng lại trong vài giây để lắng nghe. Và khi
nhận ra chủ nhân của giọng nói khi nãy, môi nó lập tức nở nụ cười. Mừng rỡ ném
quả banh yêu thích về sau, thằng nhóc liền ba chân bốn cảnh chạy đến, miệng gọi
lớn:
- Ba…Ba…Ba tới rồi…
Nghe tiếng la của nó, một người phụ nữ tóc dài, đeo trên
người chiếc tạp dề màu tím từ trong nhà tất tả bước ra. Mái tóc buộc vội về sau
vẫn còn dư vài sợi phất phơ bên gò má. Nhưng cô không vội mở cửa mà chỉ lăm lăm
phát mấy cái vào mông thằng nhỏ.
Chét Chét
- Ai cho phép con gọi người khác là ba?...Có phải muốn làm
mẹ tức chết hai không,...phải không hả????
- Oa…Sao mẹ lại đánh con…Hu hu hu…
-Yên Nhi! – Hồng Phương đứng ngoài cửa sốt ruột khuyên cản –
Có gì từ từ nói. Cảnh Tư hãy còn nhỏ
- Còn nhỏ thì phải biết nghe lời chứ. – Gương mặt hốc hác
của Tuyết Vinh đỏ bừng vì tức giận – Mẹ đã nói chú Phương không phải là ba của
con, không nghe sao?
Chét Chét
- Trên đời này chỉ có một người…chỉ có một người là ba của
con thôi. Biết chưa?
- Yên Nhi, em đừng đánh nữa. Là anh bảo nó gọi như thế.
- Anh? – Cô đột nhiên trừng mắt – Là anh làm hư con trai
tôi?
- Chuyện gì ngoài này mà ồn ào vậy? – Ông già tóc bạc chậm
rãi bước ra từ mảnh vườn phía sau, mắt nheo nheo đầy khó hiểu – Ai chọc cháu
yêu của ông khóc thế này?
Dáng người ông gầy gầy, nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ hồng hào,
khỏe mạnh. Và dù phải chống gậy, cách di chuyển vẫn toát ra vẻ nhẹ nhàng, linh
hoạt.
- Ông nội!!!!!!! – Cảnh Tư với gương mặt ướt đẫm nước mắt
vội vàng chạy tới – Mẹ đánh con.
- Con phải làm gì sai thì mới bị mẹ đánh. - Bằng một thái độ hết sức yêu chiều, người
đàn ông lúc này mới khom người, nhẹ giọng tìm cách dỗ dành nó.
- Chú Phương nói…nói…con có thể gọi…gọi là ba… đến khi
ba…ba con trở về…
Cặp mắt hiền từ của ông già càng nheo lại rồi bất ngờ lộ vẻ
trầm ngâm.
Thì ra vẫn là chuyện có liên quan đến chàng trai ấy…
Suốt bốn năm qua, Hồng Phương hầu như mỗi ngày đều đến. Lần
nào cũng mang theo quà và luôn bị con dâu ông từ chối mời ăn tối. Với tư cách
là ba của Cảnh Huy, ông đương nhiên không muốn nhìn thấy Tuyết Vinh đi bước
nữa. Nhưng nếu đứng vào vị trí của cô mà suy nghĩ, ông lão lại thấy việc bắt Vinh
thủ tiết cả đời với thằng con không rõ sống chết của mình là quá tàn nhẫn. Chuyện
này…suy cho cùng cũng là nên để cô tự quyết định.
- Được rồi, được rồi. Ông cháu ta vào nhà ăn bánh, chịu
chứ?
- Bánh? Bánh gì? – Đôi mắt mọng nước ban nãy giờ đã ráo
hoảnh – Bánh gì vậy ông?
- Bánh nho nướng.
- Ô, hay quá! Được ăn bánh nho nướng.
Cảnh Tư không chỉ có bản mặt khờ khạo giống Cảnh Huy khi nhỏ
mà cả thói quen và sở thích ăn uống cũng y hệt. Mới ba tuổi, nó đã bắt đầu say
mê hương cà phê như điếu đổ. Và dù răng cỏ mọc gần đủ, vẫn chết mê chết mệt với
những món cháo. Nhưng Tuyết Vinh lại không phải là người mẹ dễ tính, chẳng bao
giờ chiều theo ý thích của con. Cô nói trẻ nhỏ không được uống cà phê, càng
không nên bỏ cơm ăn cháo. Người làm ông như ông đâu còn cách nào khác ngoài vui
vẻ làm theo …chỉ thị.
Hai người họ, một già một trẻ cứ thế quay bước, để lại
trong sân là cả khoảng tĩnh lặng. Hồng Phương đang dán sát thân người bên cánh cửa trong khi Tuyết Vinh lại chẳng có
ý định sẽ mời anh vào nhà.
- Tại sao anh làm như vậy? – Mất một lúc lâu, cô mới có thể
mở miệng.
- Vì Cảnh Tư rất muốn có ba…Nên anh nghĩ…
- Tôi không đồng ý cho con trai mình có bất cứ người ba nào
khác ngoài Cảnh Huy. – Người phụ nữ không cần nghe hết câu đã kiên quyết bác bỏ
- Hoặc là anh ấy, hoặc không có ai hết.
- Cảnh Huy, Cảnh Huy… - Phương đột nhiên trở nên bất mãn –
Đã bao lâu rồi mà em vẫn tin cậu ta còn sống?
- Cô ấy đương nhiên phải tin. – Giọng nói nghiêm nghị bất
ngờ vang lên từ phía sau khiến cả hai đều giật nảy – Vì Khương Cảnh Huy quả
thật vẫn chưa chết.
Trong ánh chiều tà ở cuối con đường, bốn bóng đen đang từ
từ tiến về phía họ với tư thế khá kỳ quặc. Một trong số họ ngồi xe lăn chứ
không thể tự di chuyển. Một phải có người bên cạnh nâng đỡ. Bước chân người này
có phần nghiêng ngả khiến những chiếc bóng đổ dài thỉnh thoảng lại đan vào nhau
thành các hình thù kỳ dị.
Tuyết Vinh hơi nheo mắt, cố nghiêng mình qua người Hồng
Phương để nhìn cho kỹ…
Cảm giác rùng mình thoáng lướt qua khi ba trong số bốn
gương mặt kia bắt đầu lộ rõ. Dù đã xa cách nhiều năm nhưng cô vẫn dễ dàng nhận
ra Thần Tuyên và những ông anh lớn của anh. Duy chỉ còn người đàn ông ngồi gục
mặt trên xe lăn là rất khó xác định. Mái tóc đen hơi xù, kết hợp cùng cặp kính nâu lớn đã làm nửa trên
của gương mặt bị che hết.
Bộ cánh anh ta đang mặc trên người trông khá thân thuộc.
Chiếc áo gió bằng jean màu đen thẫm có những hột nút bạc, quần kaki xám cùng áo
sơ mi trắng…Nếu thử thay cái xe lăn xấu xí kia bằng chiếc mô tô bạc, người đàn
ông này quả thật giống…Cảnh Huy như đúc.
Nhưng Tuyết Vinh không dám tin. Chồng cô làm sao có thể đột
ngột xuất hiện như vậy? Anh ấy sao có thể cùng lúc đi chung với cả bọn người
dưới Trung giới thế này?
- Bọn họ… - Cánh môi Phương khẽ mấp máy nhưng không thể
thốt thành lời.
- Thế nào? – Young Min tiếp tục đỡ Tuyên bước lại, khóe
miệng trong vô thức đã nhếch lên thành một nụ cười - Có phải chưa từng nghĩ
tới?
Những lời lẽ của anh chẳng những không có khả năng làm sáng
tỏ mọi việc mà càng khiến tâm trạng người phụ nữ phía sau cánh cửa thêm trở nên
phức tạp. Cô không hiểu Cửu Vương Gia có thể liên quan gì với chàng thanh tra
bốn năm qua vẫn theo đuổi mình. Cô không biết vì sao họ đến đây, càng không
hiểu vì sao lại mang theo một người đàn ông giống chồng mình đến nỗi khiến cõi
lòng Vinh bấn loạn.
- Tuyết Vinh – Thần Tuyên bấy giờ mới nở nụ cười – Chúng ta
lại có cơ hội gặp nhau rồi.
Gương mặt anh lúc này trông chẳng khác gì một xác chết. Mái
tóc phất phơ giữa làn gió khiến cô có cảm giác đang nhìn thấy ngọn đèn đã cạn
dầu gần hết. Bàn tay ốm đến nỗi gần như trơ xương đang nắm chặt vạt áo Cửu
Vương Gia không biết sao lại đâm vào tim Tuyết Vinh đau nhói. Cô rất muốn được
bước đến, sau đó lớn tiếng quở trách và chất vấn anh xem bốn năm qua đã sinh
sống thảm hại như thế nào. Nhưng điều gì đó vẫn đang tìm cách cầm chân Vinh sau
cánh cổng. Điều gì đó vẫn đang thầm mách bảo, nếu cô bước ra ngoài sẽ phải nhận
lấy đả kích rất lớn.
- Ba lần xuống tìm em… - Tuyên tiếp tục cười mà như sặc -
…Phải đến bây giờ anh mới hoàn thành được mục đích của mình…Thật xấu hổ…
- Tuyên. - Hốc mắt Vinh mới đó đã cay xè – Trông anh tiều
tụy quá.
Nhưng thanh âm nghẹn ngào ấy vừa vang lên đã thấy người đàn
ông ngồi xe lăn bất ngờ phản ứng. Mái đầu đang cúi thấp của anh ta từ tốn ngẩng
lên. Toàn thân run run như phải tập trung sử dụng rất nhiều sức lực. Qua cặp
kính mát, từng luồng hơi nóng cứ không ngừng tỏa về phía cô như thiêu như đốt. Bản
thân Tuyết Vinh càng không biết chính mình cũng đang bị nó âm thầm hút đến sát
cánh cổng.
- Mắt anh vẫn chưa quen với ánh sáng. – Anh Cả có ý can
ngăn khi thấy một bàn tay run rẩy đang cố gắng tháo bỏ cặp kính.
- Trời cũng mát rồi. – Tuyên khục khặc lên tiếng ủng hộ -
Sẽ không sao đâu.
Hơi thở anh khò khè như có vật cản gì đó trong phổi. Từng
đợt, từng đợt ngắt quãng khiến người nghe có cảm giác sợ hãi, không biết liệu nó
có bất ngờ tắt hẳn. Nhưng Tuyết Vinh lúc này đã không còn nhiều thời gian để
nghĩ ngợi hay chờ đợi thêm nữa. Cô muốn tự mình kiểm tra cái nghi vấn đang mỗi
lúc một lớn dần. Vinh muốn nhìn thấy cặp mắt ẩn sau đôi kính màu nâu ấy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa và từng bước tiến về phía trước, cả người
cô như phát run vì căng thẳng. Mái tóc dài đang bị gió thổi tung làm lộ ra dấu
vết của sự mòn mỏi. Gương mặt thiếu nữ xinh tươi thuở nào giờ đã được thay bằng
vẻ già dặn và chín chắn của một người mẹ. Chiếc tạp dề Vinh mặc trên người cũng
lấm lem những vết bẩn. Quần áo đơn giản đến mức có thể bị nhiều người cho là
nghèo khổ, quê mùa…
Đồng lương kiếm được từ công việc viết lách cũng không phải
ít ỏi, vừa đủ lo cho ba và chăm sóc đứa con trai nhỏ. Nhưng Tuyết Vinh lại gần
như quên mất bản thân mình. Cô không tìm ra lý do để chăm chút và giữ gìn nhan
sắc năm nào nữa. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là tình thương con, nghĩa vụ
nàng dâu và sự thủy chung đối với chồng.Vì yêu Huy, Vinh thấy mình có nghĩa vụ
phải chăm sóc cho ba chồng thật tốt. Vì yêu anh, cô trân quý Cảnh Tư còn hơn cả
tính mạng. Và cũng vì yêu Huy, Tuyết Vinh không bao giờ thôi chờ đợi… đợi người
đàn ông đó chiến thắng thần chết để trở về…
Mỗi một ngày trôi qua là mỗi một lần niềm tin trong cô bị
vơi mất. Nhưng Vinh vẫn luôn tự nhắc mình không được bỏ cuộc. Nếu ngay cả cô cũng tin rằng Cảnh Huy đã chết
thì cả thế giới này xem như sẽ chẳng còn ai chờ đợi anh ấy nữa. Điều này có thể
hủy diệt mọi ý chí sống còn trong anh, khiến Huy không thể tiếp tục chống chọi.
Vinh còn phải liên tục thắp lên ngọn lửa ấy trong tim Cảnh Tư, khiến nó luôn
tin tưởng và chờ đợi.
- Đây là tất cả những gì anh còn nợ em – Thần Tuyên mãn
nguyện nở nụ cười – Hai người nhất định phải sống cho hạnh phúc.
Không gian vẫn không vang lên bất cứ âm thanh nào ngoài sự
hô hấp của những người đang có mặt. Đoạn đường chỉ mấy bước chân không biết vì
sao lại có cảm giác như vô tận.
Sau khi đã tiến sát đến chỗ chiếc xe, Tuyết Vinh mới thận
trọng khom người quỳ xuống. Khoảng cách giữa họ lúc này đã thu hẹp đến nỗi cô
hoàn toàn có thể nghe thấy những tiếng thở ngắt quãng vì xúc động của người đàn
ông trước mặt. Vinh thoáng chần chừ khi quyết định giơ tay cầm lấy chiếc kính.
Cô thấy sợ khi nghĩ đến việc thứ đang chờ đợi sau hành động ấy không phải là
hình ảnh bốn năm qua mình mong đợi. Cô sợ gương mặt này không phải thuộc về
người chồng mà bấy lâu mình vẫn luôn thương nhớ.
Nhưng…
Đối mặt với người phụ nữ ấy lúc này lại chính là ánh mắt
của nhiều năm về trước. Là cái nhìn đau đớn xen lẫn tuyệt vọng từng khiến cô
suýt nghẹt thở….
Ai đọc xong tập này mà tàn ác không để lại cho ta cái cmt nào là ta hận đời luôn đấy >.<
Uh! Ta sợ nên fai cm lại đây! Hạnh phúc đã mỉm cười với TV và CH rồi! Gia đình đoàn tụ! Mình thật vui! Nhưng mình còn chờ đợi hơn nữa ở YN và TT nữa! Đừng để họ phải có kết thúc thật buồn nhé
Trả lờiXóaBởi vậy đừng ai nói Tiểu Vân ác nha! Nhân từ hết chỗ chê rồi á. May mà cmt lại, không để ta hận đời là thấy cảnh luôn à...hờ hờ...^^
Xóanget tho lun! da doc truyen rat lau roi, nhung chua 1 lan cmt cho ban, ban viet truyen rat hay, doan nay minh rat thich, hihi, chuc ban se co that nhieu truyen hay nua de minh co the doc nha!
Trả lờiXóacam on
Cảm ơn lời chúc của bạn. Tiểu Vân nhất định tiếp tục cố gắng, hì hì...
Xóahihi, thế này thì ko cm ko đc rùi
Trả lờiXóaHà hà, đúng là ko cmt ko được. Tác giả mà hận đời là tác giả nghỉ post luôn...
Xóađọc truyện lâu ời mà chẳng cmt được cái nào, mong chị Vân thông cảm cho em ( do em toàn đọc bằng đt). Vì sợ chị hận đời nên lê xác lên máy tính để cmt 1 cái cho chị *hhihi*. Chị Vân yêu quý của em, em rất biết ơn chị khi để cho anh Huy và chị Vinh gặp nhau ( chắc sẽ được hạnh phúc) nhưng em vẫn mong chị mở rộng tấm lòng cho chị Yên Nhi và anh Thần Tuyên được hạnh phúc. Anh Tuyên từ nhỏ đã ko sống bên mẹ, ko nhận được tình thương từ người cha. em nghe "giang hồ" đồn đại ( do em ko đọc mấy truyện trước) chị rất ác nhưng em ko tin đâu, chị đừng biến những điều đồn đại thành sự thật nha chị. Thanks.
Trả lờiXóa(Em là girl đó nha *hihi*)
Thiên Hoàng
Tên em...oách thiệt đó nha ^^ Biết trước thế này thì Tiểu Vân đòi hận đời sớm sớm. Mà em không nghe câu "có lửa thì mới có khói" à? Lời đồn cũng phải do một cái gì đó mới nảy sinh, hehe
Xóahay we i, nhug toi cho tt& yn we ak
Trả lờiXóaThì tại họ vô tình phạm phải quá nhiều sai lầm thôi =.= Cảm ơn bạn nha!
Xóathế là TT và YN ko đc bên cạnh nhau ah? :(
Trả lờiXóaCái này phải đợi đến cuối truyện. Bây giờ mà nói ra thì mất hay, hehe
XóaChị ơi, thật sự rằng e sợ chị bảo e ác độc nên ms cmt. Liêu Yên Thứ có chết ko chứ, con bé tội nghiệp lắm. Còn Yên Nhi đi đâu mất rồi. Chị mà để Yên Nhi và Yên Thứ mất đi là chị ác lắm hizhiz
Trả lờiXóaYên Nhi chết rồi em à. Tiểu Vân viết rõ ràng thế mà hình như không ai chịu tin thì phải, hic >.<....
Xóachị viết YN chết, trong khi YN cx là nhân vật chính. hehe thế nên chả ai tin ^^^
Trả lờiXóahay lắm chị, từ bao giờ chị đã biết đến hai chữ "nhân từ" thế??? =)))