PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 164.1
- Ngồi…ngồi xuống!- Bàn tay Tuyên có phần run
rẩy khi chỉ vào cái ghế trống trước mặt.
Trong căn phòng rộng hơn mười thước là một
ông già khoảng bảy mươi tuổi đang ngồi đối diện người đàn ông trung niên mặt
nổi gân xanh tím. Dưới chân anh ta là cô bé lên bốn, ôm trong tay con búp bê
vải thô kệch. Một tay nó đang mải mê vuốt ve mái tóc dài làm bằng những sợi len
lớn, tay còn lại thì thân thiết quấn quanh ống quần người đàn ông.
- Tôi cần ông kể lại tường…tường tận sự
việc hôm ấy…
- Hôm đó?...Ý ngài nói bốn năm trước?...
Khi cô Yên Nhi…
- Đúng vậy. – Tuyên mất kiên nhẫn ngắt lời
– Kể từ lúc ông đưa cô ấy rời khỏi căn phòng này. Chuyện gì đã xảy ra?
Trông anh cứ như một người bị dồn đến sát
vách núi. Thần sợ hãi thì đang ngông cuồng vẽ nên những hình thù quái dị trên
nét mặt. Hai bàn tay cố bấu chặt lấy cạnh bàn để chứng tỏ mình vẫn giữ được
bình tĩnh chỉ càng tố cáo tình trạng hốt hoảng của Tuyên lúc này.
- Để xem… - Lão Hùng chậm rãi gãi lông mày
- …Tôi đưa cô ấy đến chỗ Nguyên Vũ, dặn hắn đến trưa thì phải đưa cô Yên Nhi
xuống trần giới. Sau đó, quay lại đây gặp ngài…
- Lần thứ hai ông rời khỏi phòng, có tận
mắt nhìn thấy cô ấy bước qua cổng không?
- Thưa có. – Ông già không cần suy nghĩ đã
cương quyết gật đầu – Sau khi thay ngài truyền lệnh “không ai được nhắc đến…” –
Nhận ra vẻ mặt nhăn nhó của Tuyên, lão Hùng liền thức thời mà bỏ lửng câu nói
-…Lúc ấy thì cô Yên Vũ bị Cửu Vương Gia giải đến. Hai chị em họ vừa nhìn thấy
nhau đã khóc lóc nức nở và cầu xin tôi ban cho họ một cơ hội được tâm sự lần
cuối.
- Tâm sự lần cuối? – Bốn từ ấy ngay lập
tức làm anh hóa đá - …Không phải ông định nói mình đã cho hai cô gái đó cơ hội
ở một mình cùng nhau chứ?
- Chuyện này… - Lão Hùng bắt đầu tỏ ra
lúng túng – Xin lỗi Tiểu Vương Gia…Vì thấy tình cảnh cô Yên Nhi đáng thương quá
nên tôi…Ngài lại nói không được nhắc…
- Im đi! – Thần Tuyên tức giận gầm lớn.
Lão già này lại tính đem câu nói trong
phút nóng giận ấy ra đày đọa anh sao? Cả một bọn không biết phân nặng nhẹ, lại
ngang nhiên giấu Tuyên những chuyện trọng đại như thế…
- Lee Young Min lúc đó ở chỗ nào?
Trên gương mặt anh lúc này chỉ là những
nếp nhăn chồng chéo. Bàn tay vốn dùng để nắm lấy cạnh bàn giờ bấu chặt trước
ngực. Tay còn lại thì vất vả chống đỡ cho cơ
thể không đổ gục xuống. Tuyên bắt đầu thở hồng hộc và phát ra những tiếng rên
rỉ. Nghe giống với tiếng kêu của một con vật đang giẫy chết hơn là một con
người.
- Cửu Vương Gia ở ngoài, khăng khăng đòi gặp ngài
nhưng tôi không cho. Sau đó, tôi nói với ngài ấy vị trí cô Yên Nhi được đưa đến
hạ giới nên Cửu Vương Gia đã vội vã rời khỏi. Còn cô Yên Nhi ở trong phòng trò
chuyện với em gái được một lúc thì trưa đến. Tôi cho người tách họ ra, lén phun
ít thuốc lên người cô ấy rồi để Nguyên Vũ đưa cổ xuống trần giới.
- Ông đã không cho Yên Nhi biết việc cô ấy sẽ không bị
mất trí nhớ? – Miệng anh suýt nữa thì trở thành lắp bắp, cánh mũi đỏ phập phồng
vì khó hít thở – Ông nói…cổ không biết việc mình sẽ được bình an?
- Dạ. Vì tôi cho rằng lời dặn của Tiểu Vương Gia là để
phòng trường hợp bị cô Yên Nhi hỏi tới. Nhưng lúc đó, cổ sợ hãi và khóc lóc
nhiều đến nỗi chẳng còn biết việc gì khác. Hành động của tôi lại vô cùng cẩn
thận nên thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay.
- …
Không có câu trả lời mà chỉ là tiếng khóc
rống đang lớn lên từng phút một. Thần Tuyên bắt đầu phát run. Miệng anh liên tục há ra vì cảm giác đau đớn. Nửa thân trên căng
cứng và không ngừng co giật. Xen lẫn trong những lời lẩm bẩm như điên dại là
tiếng ho lục khục quen thuộc. Chảy ra từ hai hốc mắt là dòng nước trắng, hòa
cùng máu tươi đang rỉ xuống từ khóe miệng.
Mọi lý lẽ cuối cùng cũng bị dồn đến đường
cùng, không còn chút hy vọng nào nữa.
Yên Nhi đã ra đi vĩnh viễn…
Chỉ mới trong buổi sáng hôm nay…Khi mà
Tuyên đang bình thản giới thiệu cán cân tội ác cho mọi người…Khi lý trí anh vẫn
an tâm rằng cô được sống hạnh phúc…
Bốn năm qua, trong khi Yên Nhi mòn mỏi chờ đợi dưới địa ngục thì Tuyên lại thảnh thơi ăn ngủ. Chỉ vì một câu nói lúc tức giận mà tiệt hết cơ hội sống của cô ấy.
Nếu năm xưa, anh không hù dọa bọn người bên dưới bằng hình phạt dưới địa ngục thì có lẽ họ đã không che giấu chuyện Yên Vũ. Nếu được biết cô ta bị anh Young Min giải đến đây, có lẽ anh đã tìm cách khuyên ngăn hoặc tệ nhất cũng không để cô ta sống một mình dưới địa ngục. Nếu có cơ hội gặp Yên Vũ, Tuyên có lẽ đã sớm nhận ra đó chính là Yên Nhi...Và nếu nhận ra được Yên Nhi, anh có lẽ...có lẽ đã...
- Em điên rồi…- Tuyên bị sặc vì hít phải
máu của chính mình - Thật sự điên rồi…
Giữa hai con đường, một trở nên điên dại
và một bị sự buồn chán hành hạ thì có gì khác biệt? Cô ấy không lý gì phải đổi chỗ
cùng Yên Vũ. Đó là chưa kể việc Yên Nhi rất yêu thương đứa con. Bản năng của một
người mẹ chắc chắn phải ngăn cô làm việc tàn ác với nó như thế. Nhi không thể
vì em gái mà để con mình phải sinh ra và lớn lên dưới địa ngục, tuyệt đối không
thể…
- TRIỆU YÊN NHI !!!!!!!!!!!!– Anh vừa nghĩ
đến đó đã đột ngột gào lớn – CUỐI CÙNG THÌ EM LÀ ĐỨA NGU NGỐC HAY ÁC ĐỘC
?!?!?!?!?
Những lời này được phát ra giống như một
tiếng gầm, một tiếng gầm chứa đầy thái độ xót xa cùng căm phẫn. Dù lý do có là
gì thì hành động của cô cũng thật ích kỷ. Tuyên cảm thấy giới hạn chịu đựng của
mình đã lên tới cực điểm. Giờ phút này, anh chỉ muốn đánh chết Yên Nhi, muốn
lớn tiếng la mắng cô dù điều đó đã không còn có thể.
Tuyên không biết tại sao một cô gái với vẻ
ngoài hiền lành, yếu ớt như vậy lại có thể khiến người ta sống chết không yên
thế này. Dù là lúc cô vẫn còn tồn tại hay hoàn toàn biến mất, Yên Nhi bao giờ
cũng có cách hành hạ trái tim anh, tra tấn nó trong sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
Người phụ nữ đó thật sự không biết nghĩ đến điều gì khác ngoài em gái mình sao?
- Tiểu Vương Gia…Tiểu Vương Gia… – Lão Hùng
rụt rè tìm cách khuyên nhủ – Ngài nên chú ý đến sức khỏe của mình và…đứa nhỏ….Nó…
nó hình như cũng mệt rồi.
Dưới
gầm bàn, Yên Thứ sau một hồi mải mê chơi cùng con búp bê vải đã thản nhiên tựa
đầu vào chân Tuyên mà ngủ. Con bé cả ngày hết khóc lóc lại theo anh đi chỗ này
chỗ nọ, nếu không mệt mỏi thì cũng thật khó hiểu. Khổ tâm tìm mọi cách để được
nhìn thấy con gái Yên Nhi, Tuyên nằm mơ cũng không ngờ đứa trẻ ấy lại đang ở sờ
sờ trước mắt.
Mọi việc rành rành ra đấy mà bản thân anh
cứ một mực tìm cách bác bỏ. Tuyên chưa từng tin trên đời lại có thứ tình chị em
nào mù quáng đến vậy. Anh cũng mãi mãi không ngờ tới việc Yên Nhi lại có thể vì
Yên Vũ mà hy sinh tất cả. Tổn hại bản thân cô đã đành. Đằng này còn hủy diệt
luôn tương lai của đứa trẻ. Thật ra cô ấy bị điên hay không cần đến con mình
nữa?
Chiếc áo khoác con bé mặc trên người, giờ
phút này rất xộc xệch. Một bên vai gần như lộ hẳn ra ngoài, để lộ cơ thể ốm
yếu. Bàn tay Tuyên run cầm cập khi cố nhích về phía Yên Thứ. Việc chạm vào nó
lúc này không biết sao lại trở nên vô cùng khó nhọc.
Con bé là con gái Yên Nhi… Là đứa trẻ mà
đêm nào anh cũng nghĩ đến…
Nhưng chao ôi, bản thân Tuyên đã làm gì nó
thế này?
Nước mắt anh không ngớt lăn ra, liên tiếp
rơi xuống gương mặt cô bé từng giọt. Tuyên cố hít thật sâu vì cảm giác mình
không đủ không khí để thở. Nhưng mỗi cái hít của anh lại chỉ như một tiếng nấc
dài, thúc giục những dòng lệ càng chảy nhanh hơn nữa.
Ngay đến cái tên của Yên Thứ cũng làm Tuyên thấy tê tái. Có lẽ không
phải Yên Nhi muốn anh tha thứ vì sự phản bội của mình mà là hành động ngu ngốc
này. Tha thứ cho việc làm ích kỷ, không quan tâm đến cảm nhận của người khác
này của cô.
Ngoài cô em gái song sinh ấy, trong lòng Nhi liệu có còn yêu thương ai
khác? Đứa trẻ này không đáng để cô ấy bận lòng sao? Nó không phải là máu mủ của
Yên Nhi và Young Min ư? Vì cớ gì lại đối xử với con bé vô tình như thế? Dù
không nghĩ cho mình, cô cũng phải nghĩ cho tương lai của con, cho cảm nhận của
Tuyên và của ba nó chứ.
Bàn tay run rẩy trong lúc vô tình lại chạm
phải mặt trong của chiếc áo. Cảm giác sần sùi khiến Tuyên có chút khó hiểu nên
cố tiến vào sâu hơn. Hình thù của chúng khá đặc biệt làm anh có linh cảm đây
không đơn thuần là những vết trầy xước. Gấp rút bồng Yên Thứ lên khỏi mặt đất,
Tuyên không chút ngại ngần đã cởi ngay chiếc áo và thay cho nó một bộ đồ khác.
Hấp tấp vung tay gạt hết đống sổ sách đang
để trên bàn xuống đất, anh gần như cuống cuồng khi cố trải rộng chiếc áo về bốn
phía. Ngón tay trỏ phát sáng run run dò theo từng vết rách phía trong mặt áo.
- Hãy… - Tuyên cố nghiêng người theo nhiều hướng - …Tha - thứ - cho - em…
Tha thứ?
Cô ấy mong được tha thứ?
- Chỉ vì…em…không muốn…quên anh…? Em không muốn quên anh?
Lời nhắn nhủ như lưỡi dao vô hình, đâm xuyên qua tim anh
từng tấc.
Chẳng lẽ vì cho rằng quay lại hạ giới sẽ đánh mất tất cả ký
ức mà Yên Nhi cam tâm chọn con đường xuống địa ngục? Chẳng lẽ chỉ vì không muốn
quên Young Min mà cô tình nguyện cùng con chết rũ trong căn phòng số 2034?
Tại sao?
Tại sao bao nỗ lực của Tuyên cũng không sánh bằng sự si mê
dành cho Young Min? Tại sao niềm hạnh phúc cuối cùng anh muốn mang đến cho cô
cũng trở thành địa ngục?
Tại sao? Tại sao lại như thế?
Ông trời đã quá bất công…Tuyên thấy không phục…không phục.
Đến khi chết, người phụ nữ ấy vẫn tiếp tục tra tấn trái tim
anh. Trong thâm tâm của cô thật sự không có chỗ trống nào dành cho Tuyên cả. Còn
anh chính là thằng đàn ông ngu ngốc, thảm hại. Cả đời chỉ biết theo đuổi và đau
khổ vì một người con gái chẳng hề yêu mình. Trời xanh kia mãi mãi cũng không cho
Tuyên cơ hội nào để đối tốt với cô…Thật sự không có.
Từ đầu đến cuối đều do anh sai. Đến phương án đuổi Yên Nhi về hạ giới cũng
hỏng bét. Nếu ngay từ đầu Tuyên nói với Nhi rằng cô sẽ nhớ tất cả thì liệu người
phụ nữ ấy có lựa chọn cách này? Nếu ngay từ đầu, Tuyên khẳng định với cô những
ký ức về Young Min không bao giờ biến mất, Nhi có lẽ đã không đồng ý thay em xuống địa
ngục.
Thượng đế đối với anh cũng thật tàn nhẫn. Người để Tuyên cai
quản địa ngục nhưng lại liên tục xô linh hồn anh vào đó. Người để Tuyên tức
giận vì tình thương em ngu ngốc của Yên Nhi rồi lại biến anh thành kẻ dung túng
cho nó. Anh thà không đọc những dòng chữ ấy, thà mãi mãi lầm tưởng cô làm thế vì
em…Còn hơn phải chấp nhận nỗi đau và sự thất bại bây giờ.
- Ông giúp tôi chăm sóc nó một lát. –
Tuyên thờ thẫn chuyển Yên Thứ sang cho lão Hùng.
- Ngài định đi đâu?
- Đến gặp…Triệu Yên Vũ.
Hix! Sao người tốt thì bị đày ải, kẻ ích kỉ thì sống nhởn nhơ vậy tiểu vân?! Mình mong họ có 1kết thúc viên mãn
Trả lờiXóaTrong 1 ngày lại xảy ra quá nhìu sự việc. TT sao ko chịu hỉu YN là đang xin a tha thứ?! ( fai vậy hok) hix. Mà sao lại như vậy?! Tức quá! Ngày 8.3 tiểu vân có combo cho chap nữa đc hem? Hihi. Chúc tv có ngày 8.3 vui vẻ nhé
Trả lờiXóaCảm ơn bạn vì lời chúc nha ^^ Tiểu Vân cũng chúc bạn có một ngày 8/3 thật vui vẻ nè. Nếu bạn không nhắc thì mình cũng quên luôn á >.< Bởi vậy tuần này mình chưa chuẩn bị dư thêm tập nào nữa,hic. Bạn đừng buồn nhé.
XóaVề chuyện người tốt gặp nhiều bất hạnh, đó là chuyện cò đầy trong cuộc sống. Không phải kẻ xấu mãi được sống nhởn nhơ mà chưa tới lúc họ phải đền tội thôi. Bạn cứ chờ đợi nhé! ^^
Đầu tiên chúc chị Tiểu Vân có ngày 8.3 thập happy!
Trả lờiXóaTiếp theo...
Anh Tuyên ơi, vì sao anh lại như vậy chứ. Dẫu biết rằng trong mặt dây chuyển chính là bản thân mình, vì sao anh vẫn đinh ninh chị Nhi yêu anh Young Min chứ.
Em không biết rốt cuộc ai là người cần sự tha thứ. Là chị Nhi hay là bản thân anh. Anh Tuyên ơi nếu anh cứ phạm sai lầm mãi như thế này, em không nghĩ là có người có thể đủ sức "tha thứ" cho anh đâu. Tại sao sự thật phơi bày trước mắt anh không tin, lại cứ tin vào cái suy nghĩ của mình. Em thật sự không thích tính cách này của anh, quá cố chấp. Em rất ghét chuyện thiên về tình cảm để làm việc. Em thích một người có thể dùng cái đầu để suy xét mọi chuyện. Ba em nói "Một người nếu thiên về tình cảm hơn lí trí thì thật quá nhu nhược" (Ông tự nhận mình thiên về tình cảm =''=). Má em lại nói "Một người thiên về lí trí hơn tình cảm thì quá cứng nhắc" (và mẹ em cũng như thế). Nên ba má em kết hôn cho nên họ dung hòa được. Còn anh, anh đó...chị Nhi đã sống thiên về tình cảm quá nhiều rồi sao anh lại không thiên về lí trí dùm em hả. Một Tuyên thông minh và biết quan sát mọi thứ sẽ đỡ mệt mỏi biết bao. Chị Nhi (có thể) sống ở trong địa ngục 4 năm để làm gì? Nếu chị ấy yêu Young Min thì tội tình gì phải đến đấy, cứ an nhàn sống bên Young Min hưởng hạnh phúc không sướng sao? Hay anh nghĩ chị em họ sẽ sống cùng một người chồng thì hạnh phúc? Anh có bị ngu ngốc không, chị Nhi là một thiếu nữ hiện đại, chị ấy sẽ không chấp nhận cảnh thờ chung chồng, hay là nếu chị ấy chấp nhận thì chẳng lẽ với tấm lòng thương chị Vũ như vậy, chị đến sống với Young Min khiến Young Min lạnh nhạt chị Vũ rồi chị Vũ lại đau khổ hả? Chị Nhi sẽ tự trách bản thân mình. Thế nên vào bất cứ con đường nào chị ấy vẫn sẽ quay về đây. Anh chỉ nói anh yêu chị Nhi thôi, chỉ làm tất cả mọi thứ vì chị Nhi thôi. Sao anh không hiểu chỉ? Chị Nhi là một con người thế nào. Chị ấy sống vì mọi người nhiều hơn vì bản thân mình. Nếu chị không yêu anh, thì chỉ vẫn sẽ không gạt bỏ tình cảm của mình để chị Vũ hạnh phúc, cũng như không thể để cho anh - ân nhân của chị phải đau khổ. Nếu chị yêu anh, thì không có lí do gì để chị đi theo Young Min cả.
Đồ ngu ngốc này, tỉnh lại cho em! So với chị Tuyết Vinh và anh Cảnh Huy, hoàn cảnh của hai người không là gì cả. Chỉ do sự cố chấp của anh mà ra. Đau khổ nhất không phải là yêu nhau mà không được ở cạnh nhau, mà là yêu nhau mà không thể ở cạnh nhau. Chị Vinh - anh Huy có nhiều đau khổ hơn hai người, họ có trách nhiệm với gia đình, với sự thù hận ân oán của thế hệ trước. Thậm chí chị Vinh còn bị hại trước mặt anh Huy. Thế nhưng họ tin tưởng nhau. Vì tin tưởng nhau nên họ không bao giờ làm tổn thương nhau, họ luôn bảo vệ cho nhau. Là một mối quan hệ công bằng. Họ cũng không áp đặt suy nghĩ của mình lên người kia. Chỉ trừ lúc anh Huy chịu trái bom thôi. Vì anh ấy muốn bảo vệ chị Vinh.
Còn cái anh ngốc này, anh không phải bảo vệ chị Nhi mà là anh hại chị Nhi. Vì anh không tin tưởng chị ấy. Dù chị Nhi không thể trở thành chỗ dựa vững chắc vì sự mập mờ của mình. Thế nhưng chỉ cần anh tin chị ấy thêm một chút. Không phải cả hai đã hạnh phúc rồi hay sao? Cả hai người, không có bất kì một mối hận thù oán hận nào phải chịu, không có trách nhiệm nào phải gánh. Chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu, toàn tâm toàn ý tin thì đã hạnh phúc hơn bao người khác rồi. Em ức chế hai người.
p/s: người ta đậu thủ khoa Hóa đó nghen chị Vân. Rồi em lại xin lỗi vì nói nhiều TT.TT
Thật ra suy nghĩ của TT cũng có logic mà.Yên Nhi đâu biết mình bị đày xuống trần giới sẽ gặp lại YM đâu em. Cô ấy cũng không được ai nói cho rằng mình sẽ không bị điên khùng khi bước qua cánh cửa ấy. Tính cho đến giờ phút này, việc TT nghĩ YN không muốn quên YM theo chị là vẫn còn chấp nhận được, hehe...
XóaĐiều đó cũng đồng nghĩa với việc câu "Chị Nhi (có thể) sống ở trong địa ngục 4 năm để làm gì? Nếu chị ấy yêu Young Min thì tội tình gì phải đến đấy, cứ an nhàn sống bên Young Min hưởng hạnh phúc không sướng sao?" này của em là không được nha.
Cuối cùng, chúc mừng em nhân dịp 8/3 và mừng em thi được kết quả cao nhé ^^ Giỏi quá !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
À vậy là em đã hiểu chút ít rồi. Nhưng mà em vẫn sẽ mắng anh Tuyên vì cái cố chấp của anh í...(em cũng cố chấp -.-).
XóaChẳng qua là em may mắn thôi, không giỏi gì đâu chị ơi. Cái người giỏi thật sự là thằng bạn em (á khoa) cơ, chẳng qua là hôm thi nó bị "chập mạch", làm bài không ra hồn -.-'.
Trời,tội nghiệp bé á khoa và ăn mừng với bé thủ khoa, hehe
XóaĐời nó vốn có nhiều bất công mà, hí hí ^^
hehe em cũng thấy nó bất công thiệt.
XóaMà thôi tạm biệt chị em chuẩn bị đi thi Hóa Học (lí thuyết) đây, thi gi mà thi hoài, thi riết đầu em nó lâng lâng (em tham gia 6 cuộc thi dành cho khối THCS rồi đấy TT.TT)...người ta ráng thi tốt về khoe với chị Vân nữa đây. Em sẽ chăm chỉ onl để đọc chị nhé ^~^
Ừ, chúc em may mắn và thành công nhé! ^^
XóaHihi chị không nhận ra e à? E không phải Thanh Thu đâu. E đã nói là “đã lâu không gặp” còn gì? E là thai_trinh_kha đây hehe. Trần Thanh Thư là tên giả e lấy khi đăng ký gmail thôi.
Trả lờiXóaTrời ơi là trời, e không thể chịu được nữa. Chị làm người thì phải có chút nhân từ chứ? Nếu bây giờ hỏi e, chị Vân có phải người không vậy? Thì e chưa chắc đã dám gật đầu đâu. Chị phải làm Diêm Vương mới đúng, mà không, phải gọi là sư phụ của Diêm Vương ấy. E biết ngay mà, YN chết rồi, trời ơi YN chết rồi, hix, khi nhận ra e đã không còn ác cảm với YN cũng là lúc chị bị cái người độc ác kia phán tội chết, chị Nhi ở dưới đó đừng giận e nha, tất cả là tại cái bà Tiểu Vân ấy, có oán thì đi oán cái bà ấy chứ không liên quan đến e.
Tuy là em không thân với chị, nhưng em thích đọc cmt của chị và chị lamnhi nhất đấy nhé. Ôm thần tượng!!!
XóaEm cũng vừa thích thích chị Nhi liền bị chị Vân lôi chị í đến địa ngục ở cùng chỉ.
Nhưng cuộc sống thực tế thì không thể hoàn hảo. Không có qui định hai người yêu nhau thì sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời như trong cổ tích.
Mặc dù em rất oán hận chị Vân nhưng có một phần nào đó em cũng mong chị Nhi chết, để anh Tuyên có thể nhận ra cái sự cố chấp sai lầm của ảnh. (Ác, em lại mâu thuẫn -.-).
Trời ơi, cái con bé này, nó làm mình quê kinh khủng. Tự nhiên lấy tên khác thì sao chị biết được chứ?????? Đã vậy còn nói ngầm rằng mình không phải là người >.< CHị đã nóila2 chị nhân từ lắm rồi. Em không tin thì cứ chờ tới tập cuối cùng đi rồi biết.
Xóap/s: Còn gọi mình là cái bà nữa chứ, hứ !!!!!!!!!!!!!!!!!!
trời ơi! Tiểu Vân...ss cũng không biết là thương hay trách Tuyên nữa..đúng là rất hợp tình hợp lý với cái yêu vượt trên cả bản thân của anh để rồi nó dần biến đổi thành yêu quá hóa hết biết...nói túm lại là ss chỉ biết cảm thán cho tình yêu hai kẻ im lặng...túm lại lần nữa...là ss chờ chap em mỗi ngày...túm lại phát nữa là đọc được câu "Chị đã nói là chị nhân từ lắm rồi.Em không tin thì cứ chờ tới tập cuối cùng đi rồi biết" sao ss thấy lạnh xương sống quá vậy nè TT.TT
Xóaà mà kết lại hôm nay cốt lõi là: 8/3 vui vẻ nhé em gái ^^
Em đoán cái này không biết đúng không. Là ss phuthuy phải không ạ??? ^^ Ss túm nhiều quá nên túm luôn cái não em rồi,hehe.
XóaCảm ơn lời chúc của ss và cũng chúc ss thật hạnh phúc nghen. Yêu ss nhiều nhiều,hì hì...
Chúc chị Vân 8-3 vui vẻ ~~~~ *tung bông tung hoa* Em chỉ chúc thôi chứ không comt về tập này đâu ạ vì em đang hồi hộp đợi tập tiếp :D
XóaCảm ơn em. Tiểu Vân cũng chúc bé Mai thật vui nha. Mai chị sẽ post tiếp ^^
Xóa8/3 R.E.N chúc ss TV luôn hp' và vui vẻ . . !!!!!~ bây giờ và cả về sau này nữa luôn luôn là như thế
Trả lờiXóaem tên ren
Tại nhận xét vs tên ấn mãi mà k dc đành vô ẩn danh để chúc chị dz
Cảm ơn em thật nhiều. Vì qua ngày rồi nên chị không chúc lại em được >.< Thôi thì chúc em cuối tuần thật nhiều bất ngờ nhé.
XóaP/s: Mà chị em mình đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?^^