PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 167
Sáng sớm hôm
sau, khi Tuyên còn chưa kịp lay Yên Thứ thì Young Min đã xuất hiện với vẻ mặt
đầy hoang mang, mệt mỏi. Đôi giày da bám bụi vẫn còn chưa kịp cởi. Hai anh em
vừa nhìn thấy nhau đã có cảm giác ngại ngùng xen lẫn cảm thông sâu sắc. Tuyên hết
bất động quan sát cặp mắt thâm đen cùng gò má hóp của anh trai, lại chậm rãi
nhìn đến bàn tay run run cầm theo mẩu giấy trắng.
|
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Young Min không phải là loại người dễ biểu hiện sự xúc
động. Xét mỗi việc anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản khi đến đây đã thấy kỳ
lạ lắm rồi.
- Cô ấy… - Người đàn ông khổ sở giơ tay, đưa cho Tuyên mảnh
giấy - …Đã đi rồi…
Trong nhất thời, Thần Tuyên có cảm giác như anh trai mình
đang nói một thứ ngôn ngữ lạ. Nhưng bức thư nhạt nhòa nước mắt ngay lập tức liền
lôi anh trở lại.
“Xin lỗi vì phải đợi đến bây
giờ mới đủ can đảm nói với anh. Nhưng em thật sự không thể chịu đựng thêm được
nữa. Em không phải Yên Nhi mà chỉ là người đàn bà với cái thai gần ba tháng bị
anh tống vào địa ngục bốn năm trước. Vĩnh biệt anh, tình yêu của em.”
Trước mắt Tuyên như hoa lên, cả người suýt ngã về phía
trước. Trang giấy chỉ vẻn vẹn bấy nhiêu chữ lại chẳng khác gì thanh búa nện
từng cú vào lồng ngực.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì? – Young Min run run cất giọng – Tại
sao cô ấy lại viết như vậy?
- …
- Anh đã suy nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu được…
Không phải anh không hiểu mà không dám tin vào cách giải
thích mình tìm được. Khi nghe có người nói đứa em trai trốn tiệt bốn năm trời đột
nhiên đến tìm mình, trong lòng Young Min đã có dự cảm không lành. Về nhà tìm
khắp nơi vẫn không thấy người vợ yêu dấu khiến tâm trạng anh càng bất ổn. Và
khi đọc được mảnh giấy này thì tất cả mọi bình tĩnh đều mất sạch.
- Chị em cô ấy đổi chỗ cho nhau… - Tuyên khổ sở tìm cách mở
miệng -…nhưng cả anh và em đều không biết…
Trong ánh mắt u buồn của Young Min không hề ánh lên vẻ ngạc
nhiên mà chỉ toàn nỗi căm giận. Anh nhìn Tuyên như thể đang giận anh ấy vì dám
nói ra sự thật mà mình không có cách nào để thừa nhận.
- Người bấy lâu cùng anh chung sống là Yên Vũ. – Tuyên nuốt nghẹn đi đến trước mặt anh – Còn Yên Nhi, đã chết trong địa ngục cách đây
hai ngày.
Uỵch.
Người đàn ông trước mắt Tuyên vừa loạng choạng ngã vào ghế
dài với vẻ mặt rất ngây dại. Đôi mắt anh mở to nhưng hầu như chẳng nhìn thấy
gì. Trong đầu không ngừng vang lên những tiếng “ong ong” cực kỳ khó chịu. Young
Minh luống cuống bấu tay vào thành ghế rồi liên tục nuốt nước miếng. Đôi chân
run run khó khăn tìm cách đứng dậy.
Làm sao anh lại có thể hạnh phúc sống hết bốn năm cùng
người phụ nữ từng bị mình kiên quyết giam vào địa ngục? Tình yêu cùng sự quan
tâm, chăm sóc từ cô ấy sao có thể khiến Young Min cảm thấy lâng lâng vì hạnh phúc?
Anh không thể…không thể cả ngày đầu ấp tay gối cùng một người từng khiến mình
căm ghét đến không muốn nhìn đến. Đây chẳng khác gì lời sỉ nhục đối với thứ tình
yêu mà người đàn ông này luôn tự hào khẳng định dành cho Yên Nhi cả.
- Em nghĩ… - Tuyên cẩn thận ngồi xuống cạnh anh - …Có thể,
chỉ là có thể thôi…
-…
Trải qua cả đêm dài suy tư và dằng vặt, mọi việc đối với
anh đều trở nên sáng tỏ. Những thương tổn và nỗi bàng hoàng Young Min đang phải
gánh chịu, nếu đem so với Tuyên cũng không mấy phần thua kém. Anh đem người yêu
của mình giam vào địa ngục còn Young Min lại đi yêu người đã bị chính mình tống
vào đó bốn năm trước.
- Chính tấm hình được Yên Vũ “chế biến” đã khiêu khích trí
tò mò nơi anh. Vì nó mà anh mới quyết định tìm đọc những bài viết bằng tiếng
Anh trong blog của chị em cô ấy…Sau đó còn đích thân đến Việt Nam …Tất cả đều
do sản phẩm của Yên Vũ …
- Em đang muốn nói gì? – Young Min nói như người mất hồn.
- Anh hiểu em đang nói gì… - Tuyên lại từ tốn khẳng định –
Em biết anh hiểu mà…
Anh trai anh không
nói gì mà chỉ từ tốn ngước mắt nhìn Tuyên.
Sáu năm trước, quả thật những “sản phẩm” của Yên Vũ mới là
điều đầu tiên khiến Young Min chú ý. Nếu không vì tấm ảnh ngông cuồng của cô thì
anh cũng không nổi điên mà lục tung các trang mạng để tìm ra tác giả. Nếu không
có những bài viết bằng tiếng Anh của cô thì Young Min đã không có đủ động lực
để cất công sang Việt Nam
tìm kiếm. Lần thứ hai anh quay lại đây là cũng vì cá tính này của Yên Vũ mà
quyết định ngỏ lời đón về Trung giới. Đến hôn lễ hai người, khi đôi mắt và khứu
giác trở nên vô dụng, người Young Min chọn cũng là Yên Vũ chứ không phải Yên
Nhi…
Nhưng…
- Bây giờ nói những lời ấy…liệu còn có ích?
- Cô gái đó đã vì anh làm rất nhiều chuyện… - Câu từ của
Tuyên nhẹ nhàng mà gợi mở - …Bản thân anh hình như cũng luôn ghi nhớ…
Yên Vũ đã vì Young Min mà bỏ lại cả gia đình, chấp nhận làm
một đứa con bất hiếu, một người vợ chịu cảnh chung chồng. Thậm chí, sau khi biết
bản thân mình bị anh lừa gạt cũng không có nửa lời oán trách. Khi anh một mực đòi
lấy Yên Nhi và sử dụng cô như một thứ phương tiện để đạt được mục đích, cô gái
ấy vẫn không phản đối hay tỏ ra buồn bã. Mà trái lại, cổ lúc nào cũng là người
kề cạnh và giúp anh nghĩ cách đạt được ý nguyện.
Bốn năm qua, Yên Vũ luôn phải tỏ ra vui vẻ trước mặt kẻ đã
lạnh lùng, tàn ác vứt bỏ cô. Người con gái ấy đã làm cách nào để vượt qua nỗi
đau này, vượt qua nỗi lo sợ sẽ bị phát hiện? Tại sao cô phải chấp nhận sống bên
cạnh Young Min với thân phận của Yên Nhi và vết thương lòng sâu sắc? Câu trả
lời duy nhất có thể lý giải tất cả nghi vấn chỉ có thể là: Yên Vũ thật sự yêu
anh. Yêu đến dại khờ, mù quáng.
- Người anh yêu là Yên Nhi… - Young Min yếu ớt tìm cách
phản kháng.
- Không phải, không phải như vậy. – Thần Tuyên tiếp tục bình
tĩnh bác bỏ - Bản thân em đã từng chứng kiến anh rất nhiều lần vì cô ấy mà nổi
giận. Chỉ cần ai đó làm tổn thương Yên Vũ, anh nhất định sẽ phản ứng rất dữ
dội.
Young Min khó khăn hít vào một hơi rồi quay mặt đi. Những
ngày Yên Vũ mới đặt chân xuống Trung giới, anh đã không ngại tát tai các người
vợ của mình khi phát hiện họ bắt nạt cô. Lúc biết tên Đông Sành chính là người
đã lái xe tông chết Yên Vũ, anh gần như đã mất hết bình tĩnh. Nhưng Young Min lại
cứ nghĩ việc mình quay về tra tấn hắn đợt hai là vì Yên Nhi.
Rồi khi Thần Tuyên lớn tiếng la mắng cô trong cuộc họp gia
đình, anh gần như không kịp suy nghĩ đã xông tới che chở. Lúc đó, Young Min
cũng nghĩ hành động nóng nảy của mình là vì Yên Nhi. Đến buổi lễ Sửa Luật, khi
nhìn thấy một bên má Yên Vũ ửng đỏ, anh lại muốn xông ra đấm chết thằng em trai
bất kính…
Chưa kể lần bị Yên Nhi ở trước mặt mọi người lạnh lùng từ
chối, bản thân anh như chìm trong hố sâu tuyệt vọng. Young Min lại thấy an ủi
vì ít nhất vẫn còn có Yên Vũ. Khoảng thời gian chờ đợi đến ngày thực hiện kế
hoạch, hai người hình như đã chung sống khá êm ấm. Tình cảm ấy âm thầm và lặng
lẽ đến mức trái tim khao khát chiến thắng của anh không thể phát hiện. Chỉ có
một bằng chứng duy nhất là đứa bé trong bụng Yên Vũ. Nhưng Young Min lại vẫn
cho rằng sở dĩ mình để cô ấy mang thai đều vì muốn Yên Nhi phải xúc động…
Ròng rã bốn năm trời, không ngày nào có cơ hội mà anh không
đến trước cửa Trung giới Việt chờ đợi. Young Min muốn nói cho cậu em biết mình
đã hối hận, muốn Thần Tuyên hãy đưa Yên Vũ ra khỏi địa ngục và thay anh chăm
sóc cô ấy. Dù không yêu nhưng ít nhất giữa hai người vẫn tồn tại thứ gọi là
tình nghĩa. Chỉ tiếc, Trung giới Việt vẫn kiên trì tuyệt giao với bên ngoài nên
muốn thay đổi cũng không còn kịp
Suốt thời gian qua, Young Min vừa cảm thấy hạnh phúc khi
được sống bên cạnh “Yên Nhi”, vừa băn khoăn nghĩ đến Yên Vũ. Anh thừa nhận ngày
ấy mình đã ra tay với cô quá tàn nhẫn. Song, cảm giác ngất ngây khi được chìm
đắm trong thứ tình yêu bản thân luôn mong đợi khiến cảm giác có tội ít nhiều
phai nhạt. Young Min nào biết được, người có thể khiến mình bỏ quên Yên Vũ lại
vẫn chính là cô chứ không phải ai khác. Trái tim anh bốn năm liền chẳng phải đã
bị cô gái này xoay vần như…dế rồi sao?
Hai chị em họ tuy sinh đôi nhưng tính cách lại hoàn toàn
khác biệt. Thời gian tiếp xúc giữa Young Min và Yên Nhi quá ít nên không hiểu
rõ con người cô ấy. Và vì không hiểu được cá tính của Yên Nhi nên anh mới dễ
dàng lầm cô ấy với Yên Vũ như vậy.
Vũ làm sao có thể đóng giả chị gái suốt 24 tiếng đồng hồ
trong khoảng thời gian dài như thế? Chắc chắn cô ấy phải để lộ rất nhiều sơ hở.
Nhưng Young Min lại không thể phân biệt, đơn giản vì anh hoàn toàn không biết sở
thích và thói quen của Yên Nhi. Người có cách sinh hoạt gắn bó và quen thuộc
với Young Min là Yên Vũ chứ không phải chị cô ấy.
- Đủ rồi. – Người đàn ông bất lực dùng tay che lấy hai lỗ
tai – Đủ rồi.
- Anh vẫn không thể chấp nhận Yên Vũ sao?
- Vì cô ấy mà Yên Nhi phải chết. – Anh lạnh lùng đưa ra kết
luận.
- Nhưng nếu bây giờ không tìm ra cổ…chưa biết chừng…cả đời
này của anh cũng đừng mong gặp lại Yên Vũ nữa…
- Em nghĩ cô ấy sẽ đi đâu? – Giọng điệu tuy bằng phẳng
nhưng vẫn lộ vẻ quan tâm.
- Bất cứ nơi nào ở Trung giới này. Cô gái đó rất có thể sẽ chọn
con đường chết để chuộc lỗi với chị..
Miệng thì nói vậy nhưng Tuyên vẫn cho rằng khả năng này là
rất ít. Tính khí Yên Vũ nhát gan và sợ đau như vậy, nếu có thể tự tử thì đã làm
việc đó ngay tại nhà chứ đâu cần trốn đi nơi khác. Chẳng qua anh chỉ đang muốn
dùng nó để hù dọa ông anh bướng bỉnh của mình, để anh ấy sớm đối mặt với sự thật một chút.
- Anh theo em vào đây.
Tuy không biết mục đích của cậu em trai là gì, Young Min
vẫn tựa người vào thành ghế mà đứng dậy. Lúc này, mọi thứ trong đầu anh đều trở
nên lộn xộn hết thảy, không thể phân tích hay phán đoán được gì nữa.
Bước ra khỏi phòng khách, Tuyên lại từ tốn dẫn anh trai
mình băng qua gian bếp nhỏ lạnh lẽo rồi vào thẳng phòng ngủ, nơi Yên Thứ vẫn
còn đang say giấc.
- Đứa bé này…? – Người đàn ông đột nhiên dừng lại.
- Nó đang bị dị ứng nên vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng em nghĩ
hai cha con cũng nên gặp nhau…
- Hai cha con? – Young
Min khẽ nhướn mày lặp lại – Dị ứng?
- Yên Thứ là đứa con gái mà Yên Nhi để lại cho anh. – Tuyên
thở dài, nói ra nốt lời giải thích.
Sự thật này đối với anh đến bây giờ vẫn còn đớn đau như dao
cứa. Tuy lòng căm hận đã vơi đi hơn nửa nhưng sự trong trắng của Yên Nhi, dù
nói thế nào vẫn là bị anh trai Tuyên cướp đoạt.
- Em đang nói gì vậy? – Young Min tiếp tục mở to mắt – Anh
và Yên Nhi, làm sao…có con với nhau được?
- Đêm đó, hai người ở trong phòng…. Chẳng phải đã…??
- Lài ai đã nói với em chuyện đó?
Hai anh em bất giác nhìn nhau rồi cùng lúc chìm vào yên lặng.
Cắt ngang ở đây, hehe. Tập này dài lắm nha bà con. Ngày mai Tiểu Vân phải làm bài thuyết trình nên không post truyện được. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ và hẹn gặp lại vào thứ năm tuần sau nhé!
Ôi, các bí mật sắp được hé mở rùi ^^
Trả lờiXóaTruyện của ss hay quá ^^
E ủng hộ ss hì2
Tiểu Vân xin được cảm ơn em nhé ^^
Xóahaha vui quá đi mất!!! YT là con của TT ôlala ^^^^^^^^ =)))
Trả lờiXóaEm hình như là bé đọc truyện của chị trên wattpad phải không nhỉ?????
Xóavâng ạ
Xóahehe tại chờ bên kia lâu quá! nên e sang đây đọc trực tiếp lun.
mà chị ơi, sao lâu thế??
hihi Chị Tv post nhah lên nha. . .
Trả lờiXóaVui quá đi cúi cùng "cái đầu" của TT cũng thông suốt để nhận ra YT là con mh...( cười lớn.. .>.<~~)
Cái đầu của anh ấy trước giờ cũng sáng suốt mà, hehe
Xóaco len van oi!!!!!!!!!!!
Trả lờiXóanhanh ra chap moi nha van.
Thứ năm sẽ có tập mới bạn nhé! ^^
XóaNếu Tuyết Vinh khiến ss một lòng ngưỡng mộ cùng bội phục, Yên Nhi ss chỉ biết im lặng thở dài thì đối với em gái họ - triệu Yên Vũ ss lại cảm thấy vô cùng đau lòng!!!
Trả lờiXóaHình ảnh của cô ấy lần đầu tiên hiện trong đầu ss chính là thông qua cảm nhận của bạn khi thấy “Yên Nhi” thay đổi. với ss cô là một cô bé năng động. Và ss luôn thấy bức rức mỗi khi cô góp vai trong câu chuyện chỉ vì lý do vô cùng đơn giản chính là không dám đứng ra tranh giành hoặc nói rõ hơn là giữ lấy tình yêu của mình.
Bức rèm dần dần vén lên. Cảm xúc cũng từ từ thay đổi. khi biết được sự thật chiếc vòng tay cùng những bài đăng tiếng anh ss chỉ biết ngỡ ngàng nhìn màn hình. Đối quật cường đến mức điên loạn của Tuyết Vinh trước số phận, dịu dàng lòng ghép nhu nhược của Yên Nhi trước sự việc. họ cũng đau cũng tan nát lòng nhưng vẫn còn đó Cảnh Huy, vẫn còn đó Thần Tuyên. Ít ra họ vẫn có người hiểu, che chở. Vậy thì Yên Vũ cô có ai? Ai sẽ vì cô nói lên tiếng lòng??
“Người biết anh trước là em, người thu hút sự tò mò của anh cũng là em nhưng vì sao người anh gặp đầu tiên lại không phải là em, lại càng không phải ai khác mà là chị gái em??” Ai? Ai sẽ hiểu điều này, ai? Ai sẽ biện hộ cùng cô?? Những bức ảnh đùa vui bất tri bất giác đi vào lòng để rồi yêu đi? Yêu sẽ thấy thế nào? Là san sẻ người mình yêu cùng những người phụ nữ khác? Là từ bỏ hết thải tôn nghiêm cùng tự trọng cầu xin chút ‘giúp đỡ’ của chị mình. Vào cái đêm mưa đó, nước mưa tựa nhấn chìm một trái tim là Thần Tuyên còn có ai? Tại buổi lễ Yên Nhi nói lên người mình yêu. Sao cô không vui mừng khi không phải chia tình cảm của chồng vì người nào nữa nhưng vì cớ gì cô lại điên cuồng khóc lóc, lại hét lớn hận chị mình lại càng không tha thứ? Chẳng phải cũng vì người đó sao? Lúc đọc đoạn đó, nói thật hình ảnh lưu lại với ss chỉ có tiếng hét sợ hãi tuyệt vọng của Yên Vũ. Cô quá yếu đuối để đủ hiểu nổi đau của Yong Min, cô quá ích kỷ để chỉ biết mỗi cảm nhận của Yong Min.
Yên Vũ! Yên Vũ cô có thể nhìn rõ hơn không? Cô có thể đừng mù quáng thế không? Cô thà để người khác kinh miệt cùng không muốn người đó đau lòng? tôi không biết nên nói cô ‘cao thượng’ vượt mứt cao thượng hay nên nói cô ngu ngốc, đầu đần?
ở chương này, với nhìn nhận của Thần Tuyên cô là một người nhát gan. Ss rất muốn nói với anh rằng: Nhát gan mà dám làm những chuyện tài trời thế à? Nhát gan mà có thể âm thầm chịu đựng nổi đau khi chồng mình ôm mình mà lòng lại nghĩ đến chị mình sao? Nhát gan mà đủ nghị lực giả ngây giả dại suốt bốn năm trời để sống cùng người đã nhẫn tâm phủ hết tình yêu của bản thân dành cho sao? Sử Thần Tuyên, nói cho anh biết ngoài tấm lòng khoan dung, lặng lẽ gánh vác trách nhiệm của anh, ngoài ý chí mạnh mẽ trở về của Cảnh Huy, ngoài đấu tranh quyết liệt của Tuyết Vinh, ngoài dịu dàng vùng vẫy trong ngục kia của Yên Nhi, nói chung là ngoài cái thứ mà người đời cho rằng là tình yêu cao thượng kia còn có thứ tình yêu của những kẻ nhỏ nhen ích kỷ, vì họ là người nên họ vẫn biết yêu và cũng vì họ là những kẻ nhỏ nhen ích kỷ nên họ yêu theo kiểu nhỏ nhen ích kỷ. vì thế đừng đánh giá người khác khi đứng ở góc độ cao thượng của anh. Tình yêu là bất diệt, tấm lòng của người phụ nữ đối với chồng mình cũng là bất diệt.
Theo Tiểu Vân xuyên suốt 167 chương, đến chương 167 này, ss nói thật ss phải rất cố gắng để không khóc tại chương này! Không phải khóc trước nổi sợ hãi của Yong Min lại càng không phải khóc vì sự thật sắp được phơi bày dành cho Thần Tuyên mà là khóc vì vài dòng ngắn ngủn của lá thư đó.
“Đấu tranh” “Giành dựt” tình yêu nhưng lại không phải cho bản thân mà là cho chồng! Yên Vũ – cô đã dùng tâm tình gì viết nên nó? Là tuyệt vọng khi biết mình chính là Yên Vũ? hay chấp nhận buông tay. Vì sao cô lại dùng “người đàn bà” mà không phải “người vợ”? vì đã không còn xứng đáng hay nó vốn dĩ chẳng thuộc về? vậy cuối cùng cô được gì?
Lại nói về “Tha thứ” phạm lỗi, nhận lỗi, sửa chữa và được tha thứ. Nhưng đến tới đây, lỗi là của ai? Ai cần ai tha thứ? Ss cũng hết biết đường phân biệt rồi. yêu một người vừa cho họ hạnh phúc vừa tàn nhẫn với họ! đó chính là cực điểm của tình yêu sao?
p/s: em đoán đúng rồi, là ss đây ^^
Ss quan tâm tới Yên Vũ làm em thích ss ghê luôn. Đọc xong cái cmt của ss, em thấy lên tinh thần ghê gớm. Vì nhân vật này bị mọi người ghét rất nhiều >.< Cảm ơn ss nhiều lắm. Hôn ss yêu cái nghen!!!!!!!!!!!
XóaĐọc hết chương 167 rùi!mún đọc típ quá!!!!!!!!!!!!!!!!!khi nào có đây Vân ơi!
Trả lờiXóaMình post tập mới rồi đó bạn ^^ Bạn đọc truyện vui nhé !
Xóa